Mục lục
Người Chồng Bí Ẩn Siêu Quyền Lực - Diệp Du Nhiên - Mộ Tấn Dương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 630:
Cô nhìn quanh quất một lượt, gương mặt người nào người ấy đều đượm vẻ mệt nhọc, bèn cất tiếng nói: “Bản kế hoạch mà mọi người nộp kỳ này đều không tệ, tuần này vất vả cho mọi người rồi, hôm nay chúng ta không cần tăng ca nữa, tối nay tôi mời mọi người ăn cơm ở Ngọc Hoàng Cung, ai có người thân thì cứ dắt người thân theo, hy vọng mọi người cho tôi cơ hội được khao mọi người một lần.”
Diệp Du Nhiên vừa dứt lời bèn nở nụ cười tươi tắn, gương mặt cô hoàn toàn tương phản với bộ dạng nghiêm túc trong cuộc họp ban nãy.
Một cô gái trẻ trung xinh đẹp, lúc nở nụ cười vô cùng có sức cảm hóa lòng người.
Có người nhanh chóng phụ họa theo: “Tổng giám Diệp nói gì thế, cô cũng khách sáo quá…”
“Phải đấy, đây là việc chúng tôi nên làm mà.”
“Tổng giám Diệp cũng vất vả nhiều rồi…”
Nhìn thấy nhân viên liên tục tranh nhau nói cô đã khách sáo rồi, gương mặt Diệp Du Nhiên vẫn giữ nguyên nụ cười, nhưng trong lòng thầm mắng chửi, bọn họ đúng là đồ hồ ly tinh.
Diệp Du Nhiên bật cười: “Cứ quyết định thế nhé, tối nay mọi người đều phải đến đó, bây giờ tan ca trước đi.”
Sau khi trở về phòng làm việc, Diệp Du Nhiên ngồi vào ghế, giơ tay xoa bóp ấn đường.
Cô cũng không muốn lựa chọn Ngọc Hoàng Cung, nhưng nhìn khắp thành phố Vân Châu, nơi sang trọng nhất cũng chỉ có mỗi mình Ngọc Hoàng Cung mà thôi.
Ngọc Hoàng Cung là địa bàn của Mộ Tấn Dương, ở nơi đó khó tránh khỏi việc đụng mặt anh ta.
Từ hôm cô quay trở lại, sau khi chia tay trong bực dọc ở căn chung cư ấy, cô chưa từng gặp mặt hay nghe thấy bất kỳ tin tức gì về anh ta.
Còn tối hôm nay…
Quên đi, không nghĩ nữa.
Cô và Mộ Tấn Dương, hẳn là…chỉ có thế mà thôi.
Chín giờ tối hôm nay, ở Ngọc Hoàng Cung.
Diệp Du Nhiên vừa đến trước cửa Ngọc Hoàng Cung đã nhìn thấy Lê Bách Lạc, bèn cất tiếng hỏi cô ấy: “Mọi người đến đủ hay chưa?”
Lê Bách Lạc nhìn thấy dáng vẻ khoan thai đến trễ của Diệp Du Nhiên, gương mặt dịu xuống: “Đại đa số mọi người đều đã đến hết rồi.”
“Ừm.” Ghi lại xem ai đã đến rồi đưa danh sách lại cho tôi.” Sau khi dặn dò xong, Diệp Du Nhiên di vào trong câu lạc bộ.
Cô cố ý đến trễ một tiếng đồng hồ.
Cô biết có rất nhiều nhân viên trong công ty bất mãn với mình, cô mời bọn họ ăn cơm, mặc dù không đến nỗi không có ai đến, nhưng việc họ đến trễ cũng là chuyện thường tình.
Cô xuất hiện một cách bất ngờ sẽ làm mọi người khó mà phục được, đây cũng là chuyện hết sức bình thường, trước đây cô với Phong Hải đã từng thảo luận chuyện này.
Mà những người không đến, mới là hạng gai góc.
Vừa nghĩ đến đây, Diệp Du Nhiên đã đi đến trước cửa phòng.
Cô đẩy cửa bước vào, trên gương mặt vẫn giữ nụ cười đúng mực, giọng nói nhuốm vẻ áy náy: “Xin lỗi mọi người, để mọi người đợi lâu rồi, trên dường đi xe tôi bị chết máy.”
Mặc dù mọi người biết cô chỉ tìm lý do mà thôi, nhưng đều lắc đầu, nói không sao cả.
Đây cũng là chuyện nằm trong dự tính của Diệp Du Nhiên, cô tiến lên trước, cười tủm tỉm: “Tôi tự phạt ba ly.”
Vừa nói dứt lời bèn uống liền ba ly rượu, rồi mới ngồi xuống.
Chương 631:
Mặc dù mọi người đều nói sếp mới nhậm chức đều gặp phải rất nhiều khó khăn, nhưng gây khó dễ cho người ta cũng đã đủ rồi, không thể ép người quá đáng, làm ra vẻ tự cao tự đại.
Có người bắt đầu dỗ dành: “Tửu lượng của tổng giám đốc Diệp tốt thật, ly này để tôi kính cô.”
Diệp Du Nhiên mỉm cười, giơ ly rượu trên tay lên.
Nhưng cô biết rằng, đây chỉ là bắt đầu mà thôi, chưa hết ba, bốn tiếng đồng hồ thì bữa cơm này không tàn được.
Trước đây Diệp Du Nhiên không hay uống rượu, nhưng không đồng nghĩa với việc tửu lượng của cô không tốt.
Có mấy người muốn chuốc rượu Diệp Du Nhiên, nhưng được cái bọn họ vẫn còn nhớ cô là “Hoàng thân quốc thích”, bởi vậy cũng không dám chuốc rượu quá mức.
Diệp Du Nhiên cắn răng, uống từng ly một, trong giữa bữa tiệc, cô bèn tìm cơ hội mượn cớ đi vào nhà vệ sinh.
“Ọe.”
Cô nằm rạp trên bồn rửa tay, móc cổ họng cho mình ói ra.
Sau khi nôn thốc nôn tháo một hồi lâu, đến lúc cảm thấy mình sắp nôn cả dạ dày ra ngoài, mới dễ chịu hơn một chút.
Vốc nước lạnh vỗ lên mặt, tinh thần Diệp Du Nhiên hăng hái trở lại, cô chuẩn bị quay trở về phòng.
Kết quả vừa mới bước ra khỏi nhà vệ sinh, bèn nghe thấy có tiếng người vang lên ở phía ngoài: “Thịt Bò!”
Thịt bò?
Diệp Du Nhiên còn chưa kịp kinh ngạc đã thấy hoa mắt, một hình bóng nhanh nhẹn bổ vào người cô.
“Gừ gừ…Ấu ấu ấu”
Thân mình đầy lông của nó bổ nhào lên người Diệp Du Nhiên, làm cô lảo đảo lùi về sau vài bước, mới miễn cưỡng đứng vững được.
Diệp Du Nhiên bình tĩnh đưa mắt nhìn thử, con vật nhào vào lòng cô là một chú chó Collie đã trưởng thành, cô nhớ đến giọng nói khi nãy, bèn thăm dò thử: “Thịt Bò?”
Sau khi con chó lông xù cỡ vừa nghe thấy giọng nói của cô bèn rên rỉ vài tiếng, rồi vùi đầu vào lòng Diệp Du Nhiên, miệng nó không ngừng phát ra những tiếng “ử ử ử ử”.
Giống như đang làm nũng, mà cũng giống như đang tủi thân.
Trong lòng cô chợt thấy xao động, bèn vươn tay xoa đầu Thịt Bò, giọng nói dịu dàng vô cùng: “Mày đã lớn đến vậy rồi, còn thích làm nũng nữa, lúc chị đi mày vẫn còn nhỏ, thế mà bây giờ mày vẫn còn nhận ra chị…”
Năm ấy cô ép Mộ Tấn Dương, bắt anh ta nuôi chó, không ngờ rằng cho đến ngày hôm nay, cô thật sự cảm thấy chó còn chung tình hơn cả người.
Thịt Bò dụi vào người cô một lúc, rồi lại hít thở thật sâu, nó kêu “gâu gâu” vài tiếng, giống như đang chê mùi rượu trên người cô hôi quá.
“Chê chị hả” Diệp Du Nhiên bất mãn ôm đầu nó.
Vào đúng lúc này, có tiếng nói quen thuộc của một người đàn ông vang lên từ phía bên kia cầu thang: “Để lạc ở đây à?”
Giọng nói này?
Là của Mộ Tấn Dương.
Sắc mặt Diệp Du Nhiên chợt thay đổi, cô xoa đầu Thịt Bò, khe khẽ dặn dò nó, giọng nói nhuốm vẻ lo lắng: “Ba mày đến đón mày rồi kìa, mau về đi.”
Thịt Bò nghiêng đầu nhìn cô, nó chơm chớp đôi mắt sáng lóng lánh, trông vừa có vẻ vô tội vừa có vẻ ngây ngô.

“Khi nãy bị lạc ở đây mà, tôi…”
“Đừng nói nữa, cô về đi.” Rõ ràng giọng nói của Mộ Tấn Dương bộc lộ ra vẻ tức giận.
Cuộc đối thoại của hai người bọn họ càng lúc càng gần, Diệp Du Nhiên không kịp nghĩ ngợi nhiều mà đẩy Thịt Bò sang một bên, quay ngược vào trong nhà vệ sinh, núp vào trong phòng vệ sinh.
Cô cũng không biết vì sao bản thân mình lại phải đi núp.
Nhưng đến lúc cô bình tĩnh lại thì đã căng thẳng trốn vào trong phòng vệ sinh mất rồi.
Có thể vì cô cảm thấy nếu bọn họ đụng mặt nhau thì sẽ rất lúng túng chăng.
“Thịt Bò?”
Cô nghe thấy tiếng Mộ Tấn Dương vang lên, ở cách đây không xa.
Phòng vệ sinh yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng tim cô cô đập thình thịch, Diệp Du Nhiên căng thẳng dựa sát vào cửa, đến tiếng hít thở cũng trở nên khẽ khàng.
Rồi có tiếng bước chân vững vàng và giọng nói mang đầy vẻ trách móc của Mộ Tấn Dương vang lên: “Lần sau mày mà còn chạy lung tung nữa thì ba sẽ nhốt mày lại đó.”
“Ẳng ẳng…”
Thịt Bò hừ hừ vài tiếng, tỏ vẻ đáng thương, rất khó thể nó hiểu được ý của Mộ Tấn Dương.
Diệp Du Nhiên âm ngầm nghiến răng, cái đồ khốn kiếp này.
Thịt Bò thích đi hóng gió, vậy mà anh ta dám nhốt Thịt Bò lại!
Trước cửa phòng vệ sinh.
Sau khi nói dứt lời, sắc mặt Mộ Tấn Dương sa sầm, nhìn Thịt Bò trân trân.
Thịt Bò nhìn ánh mắt đáng sợ của anh rồi im bặt, nó cúi gằm đầu xuống, ngồi im lìm trên mặt đất, không nhúc nhích cũng không nói gì, trông giống hệt như một đứa trẻ phạm sai lầm vậy.
“Tự mày chạy lung tung, ba không nên mắng mày sao? Còn dám giận dỗi ba à?” Mộ Tấn Dương cúi đầu nhìn nó, không nghe được bất kỳ cảm xúc nào từ giọng nói của anh.
Thịt Bò cuộn tròn người lại, ngoảnh đầu nhìn về phía nhà vệ sinh.
Mộ Tấn Dương nhìn thấy, đột nhiên anh nhớ ra một chuyện, bèn kéo tai nó rồi nghiêm nghị hỏi: “Mày lén lén lút lút đi vào nhà vệ sinh để làm gì?”
Anh nhớ đến một câu danh ngôn như thế này: Chó không bỏ nổi thói ăn c*t.
“Ba cảnh cáo mày, nếu mày còn dám đi ăn…” Mộ Tấn Dương ngập ngừng một lúc, rồi nén cơn giận vào lòng: “Ba sẽ ném mày ra đường đó.”
Mộ Tấn Dương vẫn còn chưa nói dứt lời, Thịt Bò đột nhiên nhảy dựng lên, chạy vèo vào trong nhà vệ sinh.
Nó chạy đến trước cửa một phòng vệ sinh, giơ móng vuốt cào lên cửa.
“Két két!” Tiếng cào cửa vang lên, phá tan bầu không khí yên tĩnh trong nhà vệ sinh.
Diệp Du Nhiên đang trốn trong nhà vệ sinh, cô luôn chờ đợi Mộ Tấn Dương đắt Thịt Bò đi.
Nhưng thật không ngờ, không đợi được đến lúc một người một chó cùng nhau đi về, mà cái thằng nhóc phản bội Thịt Bò này lại chạy đến trước cửa phòng cô.
Không đúng, cửa nhà vệ sinh.
Diệp Du Nhiên bưng kín mặt, không biết mình phải làm gì mới tốt.
Chẳng phải người ta luôn nói Colllie là loài chó thông minh nhất à? Sao nó lại không hiểu ý của cô thế?
“Thịt Bò! Nếu mày còn không nghe lời nữa thì ba sẽ nhốt mày lại thật đó.” Mộ Tấn Dương lạnh lùng nhìn Thịt Bò chạy vào nhà vệ sinh, gương mặt hết sức hờ hững.
Hôm nay Thịt Bò hơi kỳ lạ.
Chương 633:
Trước đây chỉ cần anh nhắc đến hai chữ “nhốt lại”, Thịt Bò sẽ ngoan ngoãn nghe lời ngay tức khắc.
Hôm nay anh đã nhắc hai lần…
Điều này nói lên rằng, phòng vệ sinh đó có vấn đề.
Mộ Tấn Dương đi vào trong, vương tay sờ đầu Thịt Bò, hiếm hoi lắm giọng nói của anh mới mềm mỏng đi đôi phần như bây giờ: “Ngoan, con tránh ra xíu nào.”
Thịt Bò nghe thấy thế bèn ngừng lại, lùi sang một bên, ngoan ngoãn ngồi xổm ở đó.
Ở trong phòng vệ sinh, Diệp Du Nhiên nghe Mộ Tấn Dương nói thế, trong lòng cô dậy lên cảm giác bất an.
Chắc là Mộ Tấn Dương sẽ không…
Ý nghĩa vừa mới nảy sinh trong đầu cô đã nghe thấy một tiếng rầm thật lớn, cửa trong phòng…đã mở ra!
Nói một cách chính xác là, cửa bị anh đạp ra.
Vào giây phút cửa phòng vệ sinh bị đạp tung ra, Diệp Du Nhiên nhắm chặt mắt lại trong vô thức.
Mộ Tấn Dương nhìn thấy Diệp Du Nhiên ở đấy, gương mặt luôn bình tĩnh của anh cũng tỏ vẻ bất ngờ.
Sao cô ấy lại ở đây?
Không đợi hai người kịp phản ứng, Thịt Bò đã ư ử rồi bổ nhào đến.
Nó vui vẻ chạy quanh người cô, tựa như đang đòi cô khen thưởng vậy.
Diệp Du Nhiên muốn giả chết quách cho rồi.
Thế nhưng, cô biết rằng, bây giờ có giả chết cũng vô dụng.
Mộ Tấn Dương là người tỉnh táo lại trước tiên, anh nhìn Thịt Bò đang dụi vào người Diệp Du Nhiên, sắc mặt đen sì: “Thịt Bò, qua đây.”
Xa cách hai năm, anh còn chưa được ôm cô cái nào, con chó ngốc này lại có thể chiếm hời!
Giọng nói của anh làm cô cảm thấy kinh ngạc, bèn ngẩng đầu lên.
Đập vào mắt cô là gương mặt xanh mét của Mộ Tấn Dương, người cô run run rẩy rẩy, men say tan đi quá nửa.
Cô ôm Thịt Bò ra khỏi người mình, rồi nhìn Mộ Tấn Dương, gương mặt không hề bộc lộ chút cảm xúc nào: “Tôi thật không ngờ người làm chủ Ngọc Hoàng Cung lại có sở thích này, nếu tôi nhớ không lầm, đây là nhà vệ sinh nữ, mà tôi là khách ở đây.”
Diệp Du Nhiên sửa sang lại quần áo trên người mình, khi nãy cô đã ói một lần, bây giờ lại bị Mộ Tấn Dương làm cho giật mình sợ hãi, men rượu đã hoàn toàn tan hết.
Chỉ còn lại sự lạnh lùng không gì bì kịp.
Trong lòng cô cảm thấy cảnh tượng này rất lúng túng, nhưng bề mặt chỉ có thể vờ vĩnh như không sao hết.
Anh trừng mắt nhìn Thịt Bò vẫn còn đang dụi mình vào người cô.
Thấy Thịt Bò cắp đuôi quay lại bên cạnh mình, ánh mắt anh tràn trề vẻ thỏa mãn.
Rồi sau đó, anh ngẩng đầu nhìn Diệp Du Nhiên, hững hờ nói: “Sao tôi lại nhớ rằng, em là bà chủ của Ngọc Hoàng Cung nhỉ?”
“…”
Diệp Du Nhiên trợn tròn mắt.
Không đợi cô mở miệng nói tiếng nào, Mộ Tấn Dương đã tiếp tục lên tiếng: “Nếu em muốn gặp Thịt Bò thì cứ nói với tôi một tiếng là được, việc gì phải làm vậy…”
Làm vậy là làm gì?
Ý của anh là, cô lén lén lút lút dụ dỗ Thịt Bò, rồi trốn vào nhà vệ sinh, sợ bị anh phát hiện ra à?
Chương 634:
Diệp Du Nhiên càng nghĩ lại càng thấy tức giận không thôi: “Mộ Tấn Dương, anh bị điên à?”
Mộ Tấn Dương chợt híp mắt lại, nhìn cô chăm chú.
Không biết anh đang buồn hay đang vui, mà trông như thể đang suy nghĩ điều gì.
Ánh mắt của anh làm Diệp Du Nhiên thấy lúng túng, cô hết sức hy vọng có người đi vào nhà vệ sinh vào lúc bây giờ, để phá tay đi bầu không khí gương gạo này.
Một lát sau, cô nghe thấy giọng nói chứa đầy ẩn ý của Mộ Tấn Dương vang lên: “Đúng vậy, tôi bị điên.”
Hai năm xa cách, tương tư đến điên cuồng.
Tất nhiên anh điên mất rồi.
Chỉ có liều thuốc giải mang tên “Diệp Du Nhiên” mới chữa khỏi bệnh của anh mà thôi.
Diệp Du Nhiên nhíu mày thật chặt, cô không nhìn thấu con người của Mộ Tấn Dương, bộ dạng này của anh rất khác thường.
Cô không muốn nhiều lời với anh hơn nữa, chỉ mong có thể nhanh chóng thoát khỏi bầu không khí gượng gạo này.
Sau khi bước ra ngoài, cô nhắm thẳng về phía cửa nhà vệ sinh.
Lúc sượt ngang qua người Mộ Tấn Dương, trong lòng cô thấp thoáng chút hy vọng, và cũng thấy hơi căng thẳng.
Nhưng mà, Mộ Tấn Dương không hề cản cô lại, cũng không tiếp tục nói gì nữa.
Trong khoảnh khắc đó, cô thấy thất vọng vô cùng.
Nhưng, cảm giác thất vọng nhanh chóng tan biết mất.
“Ẳng ẳng.”
Lúc tiếng rên rỉ của Thịt Bò vang lên, nó đã chạy đến bên cạnh Diệp Du Nhiên, mở miệng gặm góc áo cô, cố gắng hết sức để kéo cô về phía Mộ Tấn Dương.
Diệp Du Nhiên trố mắt nhìn Thịt Bò: “Mày…im miệng!”
Cô còn nhớ trước đây Thịt Bò rất thích cô, nhưng bây giờ nó lại đi giúp đỡ Mộ Tấn Dương…
Hóa ra chó cũng thay lòng đổi dạ!
Khi nãy Diệp Du Nhiên còn cảm thấy bản thân mình đã tỉnh rượu rồi, bây giờ chỉ cảm thấy đầu mình đau buốt.
Mộ Tấn Dương cũng nhíu mày nhìn Thịt Bò.
Anh lạnh lùng hừ một tiếng, nhỏ đến mức khó mà nghe ra được, đúng là không uổng công nuôi con chó ngốc này.
Mộ Tấn Dương đút hai tay vào túi quần tây, thờ ơ nói: “Thịt Bò, đi thôi.”
Thịt Bò không những không chịu thả áo Diệp Du Nhiên ra, mà còn quay đầu nhìn về phía Mộ Tấn Dương, giống như đang đòi anh thưởng cho nó.
Mộ Tấn Dương nhếch môi, thấy Diệp Du Nhiên tức giận nhìn mình, mới thong thả nói: “Thịt Bò còn chung tình hơn cả em nữa, nếu nó thích em đến thế thì em với nó cứ mặc sức ôn lại tình xưa đi.”
Vừa dứt lời bèn dựa vào vách tường, nhìn cô đắm đuối.
Diệp Du Nhiên nén lửa giận vào bụng, rống lên với Thịt Bò: “Bỏ ra, không bỏ ra thì chị sẽ giận thật đấy.”
Dường như nó cảm nhận được Diệp Du Nhiên đã tức giận, bèn quay đầu nhìn về Mộ Tấn Dương một lúc mới quyến luyến nhả ra.
Diệp Du Nhiên nhìn xuống góc áo mình, áo cô bị Thịt Bò cắn rách hết hai lỗ…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK