Diệp Nguyên Minh ngước mắt nhìn Diệp Du Nhiên, trong mắt chợt lóe sáng.
“Nếu mọi người đã đến đông đủ, bây giờ bắt đầu đi.” Diệp Thành vừa lên tiếng, tất cả mọi người đều trở nên nghiêm túc, ông ta nghiêm mặt nhìn Diệp Du Nhiên nhưng lại nói với thư ký đứng phía sau: “Đưa đồ cho con bé xem.”
Thư ký nghiêm mặt đặt một tập tài liệu tới trước mặt Diệp Du Nhiên.
Diệp Du Nhiên mở ra xem, phát hiện trên đó đều những tin tức của truyền thông, hướng gió đã chuyển sang tấn công tập đoàn Diệp Thị.
“Dự án hợp tác này vốn giao toàn quyền cho cháu chịu trách nhiệm, đây chính là chuyện tốt cháu làm đấy. Hôm nay, cổ phiếu của tập đoàn Diệp Thị đã bị ảnh hưởng, cháu tốt nhất nên có một phương pháp giải quyết và giải thích hợp lý.”
Diệp Thành miệng hùm gan sứa, trong giọng nói đầy ý trách mắng. Ông ta rõ ràng chẳng quan tâm trong quá trình có chuyện gì xảy ra, ông ta chỉ quan tâm tới kết quả.
Diệp Du Nhiên đã đoán trước được thái độ này của Diệp Thành, cho nên trong lòng của cô gần như không có cảm xúc gì.
“Tôi sẽ chịu trách nhiệm hoàn toàn về chuyện này, cũng chắc chắn sẽ dùng cách giải quyết ổn thoả tốt đẹp nhất. Chuyện lần này là do tôi sai.”
Diệp Du Nhiên nghiêm túc nói, nên nhận sai thì vẫn cứ nhận. Cô không cần thiết phải giải thích quá nhiều với người chẳng để ý tới mình.
Nhưng cô vẫn phải nói một chút về tình hình cụ thể lúc đó.
Diệp Du Nhiên cẩn thận nói ra tình hình hôm trước, kết quả không có gì bất ngờ xảy ra, cô lại bị mọi người phê bình một trận.
“Gặp phải loại chuyện này, sao cô có thể để cho cô Cố đẩy cô ra? Chẳng lẽ cô không biết điều này sẽ gây ra hậu quả gì à?”
Người mở miệng là một lãnh đạo cấp cao khá lớn tuổi trong công ty.
Diệp Du Nhiên nhìn ông ta với vẻ mặt vô cảm: “Ngài nói phải, nếu tôi có thể đoán được tương lai, tôi chắc chắn sẽ không để cho bọn họ đi tới chỗ studio đó.”
Chuyện bất ngờ xảy ra vốn không ai dự đoán được, những người này lại cứ muốn bắt lỗi cô.
Lãnh đạo cấp cao kia bị cô nói cho nghẹn lời.
Sau đó lại là những lời đả kích ngấm ngầm hay công khai, vẻ mặt Diệp Du Nhiên không thay đổi, đánh trả một cách rất xảo diệu.
Mãi đến khi không ai cố ý bắt lỗi cô nữa, cô mới mở miệng: “Tôi nghĩ việc cấp bách bây giờ là mở một buổi họp báo, đây là phương pháp đơn giản nhất cũng là hữu hiệu nhất để giải quyết chuyện này.”
Diệp Du Nhiên quả quyết như vậy làm Diệp Thành không khỏi liếc nhìn cô.
Cái nhìn này làm ôn ta tự nhiên nghĩ đến con trai cả của mình, cũng chính là Diệp Chí – ba của Diệp Du Nhiên.
Về chuyện người thừa kế công ty, trước đây ông ta đã từng thật lòng vừa ý Diệp Chí, nhưng sau đó xảy ra chuyện như vậy làm ông ta cũng không thích cả Diệp Du Nhiên.
Diệp Thành nhíu mày và lấy lại tinh thần: “Cháu cứ làm theo cách cháu nói, nhưng phải để cho Nguyên Minh giúp đỡ, để tránh xẩy ra sai lầm trong công việc.”
Diệp Du Nhiên nghe vậy, trong mắt thoáng giật mình kinh sợ, ngước mắt nhìn Diệp Nguyên Minh.
Diệp Nguyên Minh cười rất ôn hòa: “Con tất nhiên sẽ cố gắng giúp đỡ Du Nhiên, xử lý thỏa đáng chuyện này.”
“Vậy hợp tác vui vẻ.” Diệp Du Nhiên ngoài cười nhưng trong không cười liếc nhìn ông ta, sau đó thu hồi tầm mắt.
…
Diệp Du Nhiên quay lại trong xe và thở dài, trong lòng buồn bực.
Cô cảm thấy Diệp Thành gọi Diệp Nguyên Minh về, chắc chắn không chỉ đơn giản là để cùng cô xử lý chuyện này.
CHương 264:
Thôi quên đi, chuyện sau này thì chờ sau này lại nói.
Thời gian buổi họp báo được xác định vào cuối tuần, hôm nay sẽ phải làm công tác chuẩn bị, nhưng bây giờ cô cần tới bệnh viện thăm Hàm Yên đã.
Diệp Du Nhiên đỗ xe bên đường mua một giỏ hoa quả, sau đó mới đi tới bệnh viện.
Có chuyện gì buồn bực hơn bị tình địch cứu còn phải tới thăm chứ?
Cảm giác này giống như khi đang ăn cơm lại nhai phải hạt cát, tuy không tính là chuyện gì lớn nhưng vẫn làm người ta khó chịu.
Không đau cũng không ngứa, chỉ là khó chịu, khắp người đều cảm thấy không ổn.
Khi đến cổng bệnh viện, Diệp Du Nhiên điều chỉnh lại cảm xúc của mình, cầm theo giỏ quả đi vào trong.
“Cốc cốc.”
Cô gõ cửa hai cái, khi nhận được tiếng mời vào từ bên trong, cô mới đẩy cửa bước vào.
Mông không có ở đây, trong phòng bệnh ngoại trừ Cố Hàm Yên còn có hai người khác, một nam một nữ, người đàn ông mặc bộ vest, dáng vẻ cẩn thận tỉ mỉ, người phụ nữ đi theo phía sau anh ta có vẻ rất cung kính.
Chắc là ông chủ của công ty nào đó dẫn theo thư ký tới gặp Cố Hàm Yên.
Cố Hàm Yên vừa nhìn thấy Diệp Du Nhiên liền cười, giọng điệu thân thiết: “Du Nhiên, cô tới đấy à.”
“Đúng vậy, cô thế nào?” Diệp Du Nhiên nghe giọng điệu của cô ta thì cảm thấy rất không được tự nhiên nhưng không thể nói được gì.
“Nếu cô Cố có bạn tới thăm, vậy tôi lại đi trước, ngày mai sẽ trở lại thăm cô sau.” Người đàn ông kia nói xong liền dẫn theo cô thư ký rời đi.
Trước khi đi, ông ta còn lịch sự khẽ gật đầu chào Diệp Du Nhiên.
Diệp Du Nhiên đặt giỏ quả sang một bên. Cố Hàm Yên nhìn cô rồi nhìn ra cửa, giọng điệu thân thiết cũng giảm xuống: “Cô… tới một mình à?”
Diệp Du Nhiên giả vờ không hiểu ý của cô ta: “Đúng vậy, cô đã cứu tôi, tôi tới thăm cô cũng là chuyện nên làm.”
Cô nói xong liên lấy một quả táo từ trong giỏ quả ra: “Cô có muốn ăn quả táo không? Tôi gọt cho cô một quả nhé?”
Cố Hàm Yên liếc mắt nhìn cô, vẻ mặt dần lãnh đạm: “Không cần.”
Diệp Du Nhiên quay đầu liếc nhìn cô ta nhưng giống như không nghe được cô ta vừa nói gì, cô cầm con dao gọt hoa quả ngồi xuống trước giường của cô ta.
Một tay cô cầm quả táo, một tay cầm con dao gọt hoa quả và bắt đầu gọt vỏ.
“Tôi đã nói là tôi không muốn ăn.” Cố Hàm Yên nhíu mày nhìn cô.
Trước đó cô ta chỉ cảm thấy Diệp Du Nhiên là một cô gái nhỏ dễ đối phó.
Không ngờ Diệp Du Nhiên còn khó chơi hơn cô ta tưởng rất nhiều.
Cô ta cho rằng hôm qua cô ta cứu Diệp Du Nhiên, ít nhất sẽ làm cho trong lòng Diệp Du Nhiên thấy áy náy, không ngờ Diệp Du Nhiên lại cảnh giác như vậy, không cho Mộ Tấn Dương tới gặp cô ta.
“Nói không chừng tôi gọt xong, cô lại muốn ăn thì sao!”
Diệp Du Nhiên ngẩng đầu nhìn Cố Hàm Yên và cười rạng rỡ, một gương mặt vốn đẹp đến mức không sao tả xiết lại sáng sủa đơn thuần.
Cố Hàm Yên bị nụ cười này làm cho hơi chói mắt, cô ta cố nhịn xuống lời mình định nói, không lên tiếng nữa.
Diệp Du Nhiên cong môi, cúi đầu ngồi đó gọt táo cho cô ta, trên mặt nhìn rất bình tĩnh nhưng trong lòng thật ra không phải vậy.
Chương 265:
Nếu cô còn không nhìn ra được mục đích Cố Hàm Yên cứu cô, vậy thì mắt cô mù rồi.
Cô cảm thấy cô vẫn nghĩ quá tốt đẹp về tính cách của con người.
Cuối cùng, cô gọt táo xong nhưng Cố Hàm Yên không ăn, trái lại bị bản thân cô ăn mất.
Diệp Du Nhiên ngồi ở trước giường bệnh của cô ta và gặm hết một quả táo, âm thanh vang lên làm người ta nghe thôi đã cảm thấy quả táo này chắc chắn rất thơm rất ngọt.
Mặt Cố Hàm Yên cau có, khi sắp không duy trì được biểu cảm thì Diệp Du Nhiên cuối cùng đã gặm xong một quả táo.
Diệp Du Nhiên cầm khăn lau tay, giả vờ ngượng ngùng nói: “Thật ngại quá, cô Cố, tôi thấy cô không ăn cũng đáng tiếc nên tôi ăn giúp cô.”
“Không sao, tôi muốn nghỉ ngơi.” Cố Hàm Yên không cười nữa, nói với giọng điệu muốn đuổi người.
“Được, cô Mông không ở đây sao? Tôi ra ngoài tìm hai người tới chăm sóc cho cô nhé. Nếu không cô ở một mình sẽ không làm được gì.” Diệp Du Nhiên nghe vậy thì đứng lên, đi ra ngoài.
Một lát sau, cô dẫn hai người phụ nữ trung tuổi đi đến: “Cô Cố, tôi tìm được cho cô hai nhân viên chăm sóc này. Bọn họ chắc hẳn có thể chăm sóc cô chu đáo, nếu có chuyện gì, cô nhớ phải lập tức gọi điện thoại cho tôi đấy.”
Diệp Du Nhiên nói xong liền tươi cười xoay người ra ngoài.
… Truyện được tập trung lên trên app truyệnhola nhé cả nhà!
Diệp Du Nhiên vừa đi ra, một nhân viên chăm sóc đi tới hỏi: “Cô Cố, bây giờ cô có muốn uống nước không?”
Diệp Du Nhiên đã thanh toán tiền lương cho bọn họ, hơn nữa còn cho rất nhiều, nhưng bà nhìn dáng vẻ này của Hàm Yên cũng không giống với người cần hầu hạ, chỉ có điều không làm gì thì bà lại cảm thấy xấu hổ khi nhận số tiền lương kia.
Cố Hàm Yên dù sao vẫn phải chú ý tới hình tượng của mình, cô ta không nhìn bọn họ mà nhắm mắt lại nói: “Các người ra ngoài đi, bây giờ tôi muốn nghỉ ngơi một lát.”
Bọn họ làm công việc chăm sóc hầu hạ người sống, cho nên nhanh chóng phát hiện ra tâm trạng của Cố Hàm Yên không được tốt, nghe cô ta nói vậy, bọn họ cũng chỉ đành phải nghe lời xoay người ra ngoài.
Nhưng hai người bọn họ mới ra khỏi cửa đã nghe bên trong vọng tới một tiếng “xoảng”, nghe giống như tiếng vật gì đó bị ném xuống đất.
Một người trong đó muốn đẩy cửa bước vào lại nghe được giọng của Cố Hàm Yên vọng ra: “Không được phép bước vào.”
Hai người nghe vậy thì vội vàng đóng cửa lại, không dám vào trong nữa.
Trong phòng bệnh, Cố Hàm Yên ném mạnh giỏ quả của Diệp Du Nhiên đưa tới xuống đất. Đống quả tươi ngon trong đó rơi xuống đất liền lăn tới các ngõ ngách.
Có gì hay mà đắc ý chứ?
Cố Hàm Yên híp mắt, trong mắt đầy vẻ hung dữ.
Diệp Du Nhiên đúng không?
Chỉ là một con nhóc mà cũng dám dương oai ở trước mặt cô ta à?
Chẳng qua là dựa vào bây giờ Mộ Tấn Dương còn chưa chơi chán cô mà thôi, nếu không có Mộ Tấn Dương, Diệp Du Nhiên lại tính là gì chứ?
Lại giống như những hoa quả tươi ngon, khi bỏ trong giỏ thì đẹp mắt khiến người ta yêu thích, bây giờ ném xuống đất, còn ai sẽ nhặt lên nữa?
Cố Hàm Yên hít sâu mấy hơi để cho mình bình tĩnh trở lại, vẻ mặt vô cảm cầm điện thoại gọi.
Bên kia điện thoại, giọng điệu Mông mất kiên nhẫn: “Có việc cứ nói đi.”
“Cô tới đón tôi, tôi muốn ra viện. Khi cô qua đây đừng quên thông báo với phóng viên.” Cố Hàm Yên không hề quan tâm tới giọng điệu của A Mông, chỉ lo căn dặn.
Chương 266:
Mông lại căn bản không để ý tới lời cô ta nói, giọng điệu càng mất kiên nhẫn hơn: “Cô muốn ra viện thì cứ ra viện, gọi tôi tới làm gì? Chuyện thông báo với phóng viên, cô cũng đâu phải không có điện thoại, tôi còn đang ngủ đấy…”
“Cô tốt nhất là qua đây. Cô đừng quên bây giờ cô vẫn là người đại diện của tôi, cũng đừng quên bây giờ nhà cô ở, tiền cô tiêu là ai cho cô. Chỉ một con chó vẫy đuôi mừng chủ mới có khả năng sống tiếp mà thôi. Cô sống thoải mái quá lâu tới mức thật sự tưởng mình là nhân vật lớn nào đó sao!”
Cố Hàm Yên nói xong liền cười lạnh một tiếng, cúp điện thoại.
…
Diệp Du Nhiên thành công làm cho Cố Hàm Yên chán ghét, sau khi ra khỏi phòng bệnh của Cố Hàm Yên, cô vừa khe khẽ hát vừa đi ra ngoài.
Cô đã biết Cố Hàm Yên không có lòng tốt như vậy mà.
Nếu đổi lại cô là Cố Hàm Yên, chắc chắn sẽ không thật lòng muốn cứu mình.
Vừa nghĩ như thế, cô liền cảm thấy thoải mái.
Nhưng dù sao vẫn là cô ta cứu mình, vừa nãy cô làm vậy có quá đáng không?
“Đinh” một tiếng, cửa thang máy mở ra. Cô muốn đi thang máy xuống tầng một.
Diệp Du Nhiên hoàn hồn và bước ra, lại đụng trúng người bên trong thang máy đi ra.
“Anh Thời Sơ!” Diệp Du Nhiên không ngờ mình có thể gặp được Lục Thời Sơ ở đây.
Lục Thời Sơ mặc áo blouse trắng, trong túi bên trái cắm cái bút và ống nghe bệnh, trên người càng lộ rõ vẻ sạch sẽ, tao nhã, phía sau có hai y tá đi cùng.
Một người ngẩng đầu nói chuyện với anh, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, hình như có hơi xấu hổ.
Lục Thời Sơ nghiêm túc lắng nghe người y tá nói chuyện lại nghe Diệp Du Nhiên gọi anh ta.
Anh ta kinh ngạc ngây người vài giây, tưởng mình bị ảo giác.
Một cô y tá chỉ về phía Diệp Du Nhiên nhắc nhở anh ta: “Viện trưởng Lục, bên kia.”
Diệp Du Nhiên nghe rõ cô y tá gọi “viện trưởng Lục”.
Cho nên khi Lục Thời Sơ quay đầu nhìn cô, vừa vặn thấy được vẻ mặt kinh ngạc của Diệp Du Nhiên. Anh nói gì đó với hai người y tá, sau đó mới quay đầu đi về phía Diệp Du Nhiên.
“Sao em lại tới đây?” Lục Thời Sơ vừa đi tới, ánh mắt vừa quan sát trên người cô, khi không phát hiện trên người cô có gì không ổn, lúc này mới chuyền tầm mắt tới trên mặt cô.
Diệp Du Nhiên đang tính nói chuyện lại nghe Lục Thời Sơ nói tiếp: “Ở đây không phải chỗ nói chuyện, em đi theo anh.”
Lục Thời Sơ nói xong, một tay nhẹ nhàng đặt lên cánh tay của cô, kéo cô đi vào văn phòng của anh ta.
Khi Diệp Du Nhiên đi vào trong còn đặc biệt ngẩng đầu nhìn, phòng làm việc của phó viện trưởng…
Danh hiệu rất lớn đấy.
“Em tùy tiện ngồi đi.” Lục Thời Sơ rót cho cô cốc nước và đưa tới cho cô, sau đó ngồi xuống đối diện với cô.
Diệp Du Nhiên nhận lấy cái cốc, vừa uống nước vừa nhìn anh ta. Đây vẫn là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh ta mặc áo blouse trắng.
Lục Thời Sơ hỏi cô: “Em nhìn gì thế?”
Diệp Du Nhiên thành thật trả lời: “Em chưa từng nhìn thấy anh mặc áo blouse trắng.”
Lục Thời Sơ nghe vậy thì cười khẽ một tiếng: “Em còn chưa nói tại sao lại đến đây đâu?”
“Em qua đây thăm Cố Hàm Yên. Hôm qua cô ta cứu em ở trong studi, bị đèn trần rơi xuống đập trúng làm bị thương.” Vẻ tươi cười Diệp Du Nhiên giảm xuống.
Lục Thời Sơ nghiêm túc hỏi: “Sao đèn trần lại rơi xuống được?”
Chương 267:
“Ai biết được chứ!” Diệp Du Nhiên hoàn toàn không quan tâm tới chuyện này: “Có thể là không lắp tốt hoặc lỏng đinh gì đó, quan trọng không phải là điều này…”
Diệp Du Nhiên khẽ nhíu mày và đặt cốc nước trong tay xuống, vẻ mặt không để ý lắm: “Dù sao cũng có chút phức tạp.”
Mấy ngày nay Lục Thời Sơ quả thật rất bận rộn, nhưng cũng nghe nói có một ngôi sao điện ảnh vào bệnh viện này, chỉ là anh ta chưa từng quan tâm, không ngờ lại có chuyện như vậy.
“Chờ buổi họp báo ngày mai sẽ giải quyết thôi.” Diệp Du Nhiên xem giờ: “Không còn sớm nữa, tôi phải về nhà đây. Buổi chiều, em lại phải bận rộn rồi.”
“Anh tiễn em ra ngoài.” Lục Thời Sơ nói xong liền đứng lên.
Diệp Du Nhiên cũng biết anh ta bận nên muốn từ chối, nhưng anh ta đã đi ra ngoài.
“Đúng rồi, anh… sao anh lại thành Phó viện trưởng vậy?” Diệp Du Nhiên bước ra khỏi cửa thì quay đầu chỉ về bảng hiệu ở cửa phòng anh ta.
“Bệnh viện này là của nhà anh.” Lục Thời Sơ nhướng mày và hở hững giải thích.
Diệp Du Nhiên nghe vậy liền hiểu ra và gật đầu.
Cô vẫn biết nhà họ Lục là một gia tộc có danh tiếng trong ngành y học, chỉ là khi cô chín tuổi thì không còn làm hàng xóm với Lục Thời Sơ nữa, mặc dù biết nhà bọn họ mở bệnh viện nhưng không biết là bệnh viện nào.
Lục Thời Sơ tiễn cô tới cửa: “Về sau thường…”
Anh ta nói được một nửa liền dừng lại, cười có phần hơi bất lực: “Không có việc gì thì đừng tới bệnh viện.”
“Được.” Diệp Du Nhiên bị anh ta chọc cho phì cười. Từ trước đến nay anh Thời Sơ đều là người rất hiểu chuyện lại ấm áp như vậy.
Đúng vào lúc này, một chiếc Bingley đỗ lại ở bên cạnh bọn họ.
Cửa kính bên lái phụ hạ xuống, Bùi Chính Thành từ bên trong thò đầu ra, cười tủm tỉm nói: “Bác sĩ Lục, đúng là trùng hợp.”
Lục Thời Sơ nhìn thấy Bùi Chính Thành thì ánh mắt lóe lên, lên tiếng nói: “Ngài Bùi.”
Trong mắt Diệp Du Nhiên có vẻ kinh ngạc, ánh mắt vô thức nhìn về phía chỗ người lái.
Trong phút chốc, cửa xe bên phía người lái được mở ra, Mộ Tấn Dương trong bộ vest thẳng nếp từ trong xe đi ra, dáng người dong dỏng cao lập tức cướp đi sự chú ý của Diệp Du Nhiên.
“Mộ Tấn Dương!” Cô ngạc nhiên gọi anh một tiếng, chân vô thức bước về phía Mộ Tấn Dương một bước, hình như nghĩ đến điều gì lại quay đầu nhìn Lục Thời Sơ.
Lục Thời Sơ liếc nhìn Mộ Tấn Dương, hai người đàn ông nhìn nhau và khẽ gật đầu rồi tự nhiên chuyển tầm mắt.
Lục Thời Sơ nhìn ra được động tác nhỏ của Diệp Du Nhiên, nhìn ra được Diệp Du Nhiên rất ỷ lại Mộ Tấn Dương.
Khi một người theo bản năng quá ỷ lại vào một người khác, khi nhìn thấy đối phương mới vô thức muốn đi về phía đối phương.
Trong lòng anh ta đột nhiên cảm thấy hơi mất mát, trước đây Diệp Du Nhiên cũng rất ỷ lại vào anh ta đấy.
Lục Thời Sơ lặng lẽ thở dài nhưng giọng nói vẫn không khác với mọi khi: “Em đi đi, anh còn có việc phải làm.”
Anh ta nói xong thì ánh mắt lóe lên, bàn tay đang đặt bên người chợt giơ lên vỗ đầu cô một cái, sau đó xoay người đi vào trong bệnh viện.
Diệp Du Nhiên hơi bối rối nhìn theo bóng lưng của Lục Thời Sơ, luôn cảm thấy động tác này quá thân thiết, hơn nữa Mộ Tấn Dương còn đang nhìn đấy.
Cô khẽ sờ đầu của mình rồi xoay người chạy đến trước mặt Tần Mộ Trầm, ngẩng đầu nhìn anh: “Sao anh lại đến đấy?”