Diệp Du Nhiên bị hôn đến không thở được, hai tay đánh liên tục vào lưng anh còn Mộ Tấn Dương lại vẫn như cũ không hề nhúc nhích.
Bây giờ cô đã hoàn toàn không thể cử động.
Anh đưa ngón tay ra, thương tiếc xoa nhẹ lên cánh môi sưng đỏ của cô, thấp giọng nói: “Thử gọi một tiếng ‘tổng giám đốc Mộ’ nữa xem.”
Giọng anh khàn đến lạ thường, giọng nói rất thấp giống như nỉ non lại giống như mê hoặc.
Diệp Du Nhiên nghe mà tim tê dại, cắn môi, quay đầu đi chỗ khác không nhìn anh.
Dáng vẻ quật cường này khiến anh thật muốn trực tiếp nhai nát cô rồi nuốt vào bụng.
“Sao không gọi nữa?”
Mộ Tấn Dương nói xong lại đến bên tai cô, cắn lên đó một cái: “Gọi ông xã.”
Diệp Du Nhiên cắn răng phun ra một chữ: “Cút…”
Tiếng chuông điện thoại vang lên làm gián đoạn động tác của Mộ Tấn Dương.
Diệp Du Nhiên nhân lúc Mộ Tấn Dương thất thần liền mạnh mẽ đẩy anh ra, xoay người lăn sang một bên, lấy chăn bọc kín người lại.
Sở dĩ Mộ Tấn Dương thất thần là bởi tiếng chuông điện thoại ấy vang lên từ điện thoại cá nhân của anh.
Vào lúc này, Nam Sơn và Bùi Chính Thành sẽ không ăn no rửng mỡ, không có việc gì mà gọi cho anh.
Diệp Du Nhiên nhìn chằm chằm Mộ Tấn Dương, khi thấy anh đứng lên tìm điện thoại, trái tim hạ xuống, không biết là mất mát hay là thả lỏng.
Mộ Tấn Dương lục tìm trong đống quần áo dưới đất chiếc điện thoại sau đó đi vào phòng tắm.
Diệp Du Nhiên nhìn cánh cửa phòng tắm bị khóa, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Sau đó cười lạnh một tiếng.
Ban nãy suýt chút nữa cô đã tin lời anh nói là thật lòng, bây giờ anh lại bình tĩnh đi vào phòng tắm nghe điện thoại như vậy bảo cô làm sao tin anh được đây?!
Diệp Du Nhiên vẻ mặt lạnh lùng xoay người xuống giường.
Quần áo của mình đã không thể mặc, cô tìm được phòng để quần áo của Mộ Tấn Dương, bên trong toàn bộ đều là áo sơ mi tây trang, may mắn còn có quần áo thể thao.
Cô tìm một chiếc áo sơ mi rồi nhanh chóng khoác lên sau đó lại gỡ chiếc quần thể dục của anh vội vàng mặc vào.
Nhanh tay nhanh chân ra khỏi phòng để đồ, phát hiện đèn phòng tắm vẫn bật, cô cẩn thận từng li từng tý đi ra ngoài.
Xuống dưới tầng, cô cầm lấy túi của mình rồi chạy về phía cửa, cô nhớ vừa nãy Mộ Tấn Dương để chìa khóa xe bên cạnh cửa.
Cô lật tung mọi thứ lên, rất nhanh đã tìm được.
Sân nhà không bật đèn, khi cô đi ra đến giày cũng không có.
Không dễ gì mới đi được tới cửa lớn, cô mở cửa xe rồi lái xe Mộ Tấn Dương rời đi.
…
Mộ Tấn Dương từ phòng tắm đi ra liền nghe thấy dưới lầu truyền đến tiếng động cơ xe.
Quay đầu nhìn về phía giường, làm gì còn bóng dáng Diệp Du Nhiên nữa, chỉ còn bộ váy bị anh xé rách và đôi giày cao gót của cô ở lại.
Mộ Tấn Dương ngưng lại trầm tư vài giây sau đó gọi điện cho Nam Sơn: “Lái xe đến đây.”
Giao phó ngắn ngủi một câu rồi anh xoay người đi vào phòng để đồ.
Phòng để đồ trước nay luôn gọn gàng, ngăn nắp giờ đây giống như vừa bị bọn cướp ghé qua, áo quần vương vãi khắp nơi.
Anh có thể tưởng tượng ra dáng vẻ Diệp Du Nhiên thân trần như nhộng chạy vào đây, gấp gấp muốn tìm một bộ quần áo mình có thể mặc được.
Ý cười đọng lại trên môi.
Anh nhanh chóng tìm một bộ quần áo thay vào rồi xuống lầu.
Chương 132:
Diệp Du Nhiên phóng như bay về chung cư của mình.
May thay bây giờ đã là nửa đêm canh ba, không ai nhìn thấy dáng vẻ chật vật này của cô.
Cô chân trước vừa vào thang máy, chân sau đã có người vào theo.
Quay đầu lại nhìn, phát hiện là cô gái hàng xóm ở đối diện nhà cô.
Diệp Du Nhiên không biết tên cô ta, hai người cũng không có quan hệ gì nên cô dứt khoát không để ý đến cô ta.
Nhưng cô không để ý đến Lý Tĩnh Kỳ thì cô ta lại rảnh rỗi kiếm việc.
Trong tay Lý Tĩnh Kỳ còn đang xách đồ ăn gọi bên ngoài, cô ta đánh giá Diệp Du Nhiên một lượt từ trên xuống dưới: “Aiya, nửa đêm rồi còn từ đâu về vậy? Tôi nói sao còn chưa vào thang máy đã ngửi thấy mùi hôi thối rồi.”
Diệp Du Nhiên lạnh lùng đáp trả cô ta một câu: “Không thối bằng miệng cô.”
“A!” Lý Tĩnh Kỳ liếc cô một cái, lười biếng dựa vào tường thang máy: “Cũng biết đây là thói đời gì, đàn ông tốt đều bị lợn vây quanh.”
Diệp Du Nhiên nhớ đến lần trước Mộ Tấn Dương đến nhà cô, Lý Tĩnh Kỳ đã nhìn thấy.
Cô nhìn Lý Tĩnh Kỳ, ngoài cười trong không cười: “Đàn ông tốt tình nguyện bị lợn vây quanh cũng không vừa mắt cô, trách tôi được à?”
“Cô!” Lý Tĩnh Kỳ nâng tay lên muốn vứt túi đồ ăn về phía cô.
“Cô thử vứt lại đây xem?”
Diệp Du Nhiên khoanh tay trước ngực, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô ta, trên người mặc quần áo rộng thùng thình của đàn ông nhìn chẳng ra thể thống gì nhưng lại không hề giảm bớt khí thế của cô chút nào.
Lý Tĩnh Kỳ bị ánh mắt lạnh lùng của cô trừng, thật sự không dám ném túi đồ ăn trong tay qua đó.
Thang máy cuối cùng cũng dừng lại ở tầng nhà Diệp Du Nhiên.
Cô và Lý Tĩnh Kỳ một trước một sau bước ra, ai về nhà nấy.
Vừa vào cửa, biểu cảm trên mặt Diệp Du Nhiên liền sụp đổ.
Từ biệt thự của Mộ Tấn Dương đi ra, cô đến cả giày cũng không đi, trên đường cũng không biết đã giẫm phải thứ gì, cô mơ hồ cảm giác lòng bàn chân có chút đau đớn.
Cô vào phòng tắm rửa qua loa một chút rồi ngã lên giường, nửa tỉnh nửa mơ mơ về chuyện lúc nhỏ, lăn qua lộn lại đến tận khi trời sáng mới miễn cưỡng đi vào giấc ngủ.
Cô bị một tràng tiếng chuông làm tỉnh giấc.
Lật người ngồi dậy, tùy tiện khoác thêm áo rồi ra mở cửa.
Vừa mở của, khuôn mặt đày ắp ý cười của Nam Sơn hiện ra trước mắt: “Cô Diệp, chào buổi sáng.”
Con người luôn là loài cảm xúc biến hóa, vì Nam Sơn là trợ lý của Mộ Tấn Dương nên cô khó tránh khỏi giận chó đánh mèo.
Nhưng giơ tay không đánh mặt đang cười, cô nhịn cơn tức giận xuống, mặt không cảm xúc nói một chữ ‘chào’ rồi đóng cửa lại.
Kết quả Nam Sơn ngay lập tức giơ túi đồ trong tay chen vào khe hở cánhd cửa, động tác vừa nhanh vừa chuẩn, hiển nhiên đã dự đoán được Diệp Du Nhiên sẽ có động tác này.
Diệp Du Nhiên ngước mắt nhìn anh ta, trong mắt đã nhiễm một tầng thịnh nộ mỏng manh.
Nam Sơn đẩy cửa cười: “Ông chủ bận cả buổi tối, trời vừa sáng liền đích thân đến trung tâm thương mại chọn cho cô đấy, cô nhìn một chút đi…”
Nhìn một chút đi…
Làm một nhân viên ngoại quốc, thật sự là làm khó anh ta, đọc khẩu ngữ tiếng Hán một cách xuất sắc như vậy.
Vừa nãy Diệp Du Nhiên nhìn lướt qua thấy logo trên túi anh ta cầm, là nhãn hiệu của bộ quần áo tối qua cô mặc, cô đã mua nó khi vừa về nước.
Cô suy nghĩ một chút liền biết bên trong có chứa thứ gì.
“Cảm ơn anh Nam đã đến đây một chuyến.” Bỗng nhiên Diệp Du Nhiên cười nhẹ nhàng, ngón tay trắng nõn mảnh khảnh đặt lên chiếc túi rồi chậm rãi đẩy lại: “Tạm biệt.”
Chương 133:
Nam Sơn trước nay chỉ thấy vẻ mặt lạnh lùng của Diệp Du Nhiên chứ chưa thấy dáng vẻ mỉm cười dịu dàng như vậy của cô bao giờ, nhất thời không biết nói gì liền bị Diệp Du Nhiên đẩy chiếc túi về.
Sau đó, cánh cửa bị đóng lại.
“Cô Diệp! Cô mở cửa đi mà, trước khi đến đây tôi đã nhận giấy bảo đảm thực hiện quân lệnh trước mặt ông chủ, nếu như không giao được đồ đến tay cô, khi về tôi sẽ rất thảm…”
Nam Sơn ở bên ngoài đập cửa, giọng nói cực kỳ bi thương.
Vì sao ông chủ yêu mà người đen đủi lại là anh chứ?
Diệp Du Nhiên dựa lưng vào cửa nghe lời Nam Sơn nói, rất không phúc hậu nhếch môi, tâm trạng cô không tốt, mọi người đều thảm một chút đi.
…
Cuối cùng Nam Sơn chỉ có thể xách đồ vẫn còn nguyên quay về.
Mộ Tấn Dương đang cầm thức ăn cho cá đứng trước bể cá, rắc từng hạt cho cá ăn.
Nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng linh hoạt sau lưng liền biết Nam Sơn đã quay lại.
Vốn dĩ Nam Sơn định chờ Mộ Tấn Dương nói trước, kết quả Mộ Tấn Dương lại như không phát hiện ra anh ta đã đến, vẫn tiếp tục công việc cho cá ăn của mình, không thèm nhìn anh ta.
Cuối cùng Nam Sơn không nhịn được nữa, ủ rũ nói: “Cô Diệp không nhận đồ.”
Mộ Tấn Dương vẫn không quay đầu lai, mắt nhìn con cá đuôi đen trong bể, giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng: “Cô ấy có mở cửa?”
“Có mở.” Nam Sơn không biết vì sao bỗng nhiên Mộ Tấn Dương lại hỏi vấn đề này nhưng vẫn thành thực trả lời.
Mộ Tấn Dương bỏ thức ăn cho cá còn chưa đến một nửa lại, quay đầu nhìn Nam Sơn: “Cô ấy nói gì với cậu?”
“Nói hai câu.”
Biểu cảm trên mặt Mộ Tấn Dương hơi ngừng lại sau đó đi đến bên cạnh rửa tay: “Ừm.”
Nói xong quay người đi đến trước bàn làm việc, bắt đầu xử lý công vụ.
Chỉ còn mình Nam Sơn vẻ mặt mờ mịt đứng tại chỗ.
Chỉ vậy thôi? Anh còn nghĩ ông chủ sẽ nổi giận cơ?
Vì sao không có?
Ông chủ đổi tính rồi?
Nam Sơn từ chỗ Diệp Du Nhiên trở về luôn lo lắng, thấp thỏm không yên sau đó lại vẻ mặt mờ mịt đi ra.
Mộ Tấn Dương ngồi trước bàn làm việc, mặc dù ánh mặc nhìn chằm chằm văn kiện đang mở ra nhưng tâm tư lại không ở đây.
Mở cửa, lại còn nói với Nam Sơn hai câu, tốt hơn dự liệu của anh một chút, có lẽ… không phải rất tức giận đâu nhỉ?!
…
Sau khi bị Nam Sơn gõ cửa làm phiền, Diệp Du Nhiên không có ý định ngủ tiếp.
Đánh răng rửa mặt xong chuẩn bị ra ngoài ăn cơm thì nhận được điện thoại của An Hạ, đúng lúc cô ấy hẹn cô đi ăn.
Đến điểm hẹn, An Hạ đã đang gọi món.
Thấy cô đến, cô ấy liền đẩy thực đơn cho cô.
Kết quả, An Hạ nhìn mặt cô xong thì trừng lớn mắt: “Thần sắc quá kém, vành mắt đen như gấu trúc, lại còn không trang điểm, cậu lôi thôi như này từ bao giờ vậy hả?”
“Có gì mà phải trang điểm chứ?” Một đêm ngủ không ngon giấc, tinh thần Diệp Du Nhiên cũng rất kém.
Cầm thực đơn tùy ý gọi hai món rồi dựa lưng vào sau ghế, bộ dáng uể oải.
“Tối qua cậu đã làm gì?” An Hạ thần thần bí bí nhìn cô.
Chương 134:
“Không làm gì cả.” Diệp Du Nhiên bị cô nhìn như vậy, ánh mắt cũng có hơi mất tự nhiên.
Nói không làm gì đi, trừ bước cuối cùng ra thì những việc trước đó đều đã làm cả rồi.
Nghĩ như vậy cô vẫn cẩm thấy có chút chột dạ.
An Hạ nhìn ra vẻ chột dạ trên mặt cô liền biết đã có chuyện, Diệp Du Nhiên không chịu được bị cô ấy tra hỏi liền kể lại chuyện tối qua.
An Hạ nghe xong, nhíu mày thật chặt: “Trước là hoa dưới là trăng, biệt thự xa hoa, quần áo đều cởi rồi, anh ấy đi nghe điện thoại mà cậu còn chạy?”
Diệp Du Nhiên giải thích với cô ấy: “Đây không phải trọng điểm…”
“Tớ biết, trọng điểm là các cậu chưa làm thành.”
“…” Diệp Du Nhiên đỡ trán, không biết có nên nói với cô ấy suy nghĩ trong lòng mình thế nào.
…
Thứ hai.
Mới sáng sớm Diệp Du Nhiên đã đến công ty.
Tham gia cuộc họp buổi sáng xong, cô về phòng làm việc bắt đầu chuẩn bị tài liệu.
Sau khi ký hợp đồng, tiếp theo đó còn có rất nhiều thứ cô phải học.
Lúc này, An Hạ đẩy cửa đi vào, đặt một chồng tài liệu xuống trước mặt cô: “Đây là những thứ cần dùng ngày hôm nay, cậu xem trước một chút đi.”
“Được, cậu cứ để đó đi.” Diệp Du Nhiên ngẩng đầu cười với cô ấy.
Dường như An Hạ vẫn còn lời để nói, đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích.
Diệp Du Nhiên hỏi cô: “Còn có chuyện gì sao?”
“Bên phía LK gọi điện thoại đến, nói rằng chiều nay sẽ đến đàm phán hợp đồng tiếp theo.”
Diệp Du Nhiên nghe vậy, ánh mắt chợt lóe, không chút để ý nói: “Ừ, tớ biết rồi.”
“Bên đó có để lại số điện thoại người phụ trách, cậu liên hệ cho người ta đi. Dù sao cũng là lần đầu gặp mặt đàm phán hợp đồng, chủ động gọi trước thể hiện thành ý một chút.”
An Hạ nói xong để dãy số điện thoại sáng nay đã ghi lại trước mặt cô.
Diệp Du Nhiên có hơi ngạc nhiên, cầm số điện thoại lên nhìn một chút rồi cười: “Tớ biết rồi, cậu đi làm việc của cậu đi, sau này sẽ bận rộn đấy.”
An Hạ nhìn cô một cái, thấy cô có vẻ không sao cả nên đành xoay người đi ra ngoài.
Sau khi An Hạ đi ra, Diệp Du Nhiên nhìn dãy số điện thoại kia, nụ cười trên mặt biến mất và thay vào đó là sự lạnh lùng.
Vốn dĩ chuyện đàm phán hợp đồng, dưới tình huống bình thường sẽ không cần ông chủ lớn của công ty đích thân lộ diện, bằng không những người dưới quyền chẳng phải là nuôi không công rồi sao!
Mặc dù cô luôn muốn vạch rõ ranh giới với Mộ Tấn Dương nhưng sau khi anh thật sự chỉ coi cô như một người làm ăn hợp tác mà đối xử thì trong lòng cô lại thấy không thoải mái.
Ngược lại tích tụ một chút cảm xúc gì đó khó diễn tả thành lời.
Lần này LK phái người đến đàm phán hợp tác công việc với Diệp Du Nhiên là một người đàn ông trung niên.
Người đàn ông mặc âu phục màu đen tinh tế, nhìn có vẻ nghiêm túc và cứng nhắc.
Diệp Du Nhiên thấy đối phương là người như vậy, bất giác cũng ưỡn thẳng sống lưng.
“Giám đốc Tôn, xin chào, tôi là Diệp Du Nhiên.”
Diệp Du Nhiên là người ít tuổi hơn nên phải chủ động mở miệng chào hỏi trước.
“Cô Diệp.” Giám đốc Tôn cũng đứng dậy, lễ phép bắt tay rồi buông ra.
Sau đó bắt đầu đàm phán chuyện công việc.
Đúng như cô dự đoán, giám đốc Tôn là người nghiêm túc, cứng ngắc, đặc biệt chú trọng tiểu tiết.
Chương 135:
Cho nên đàm phán cả một buổi chiều cũng chỉ tiến triển được ít đến đáng thương.
Trên đường về, An Hạ cũng không ngừng than vãn: “Vì sao đối phương lại là một ông chú cứng ngắc như vậy chứ, nói chuyện với ông ta thật là mệt, tớ còn không dám cười.”
“Tớ thấy rất tốt mà.”
Ngược lại Diệp Du Nhiên lại cảm thấy, không phải Mộ Tấn Dương thì đều rất tốt, chí ít cô có thể tiếp thu ý kiến phủ định của đối phương, có thể học được rất nhiều thứ.
Nếu như là Mộ Tấn Dương…
Có lẽ là vì vốn dĩ mối quan hệ giữa hai người không đơn thuần, trước giờ anh luôn sắm vai người bao dung cô cho nên dù anh có nói lời có lý thì cô cũng không quá có thể tiếp thu.
…
Sau khi tan làm, cô và An Hạ tìm một nơi tùy tiện ăn gì đó coi như là bữa tối.
Vì tiến độ công việc quá chậm, Diệp Du Nhiên nghiêm túc ý thức được sự không đủ của bản thân, khi về nhà liền mang theo rất nhiều tài liệu để xem.
Khi xem đến gần mười giờ thì điện thiện Diệp Du Nhiên vang lên.
Nhìn thấy số điện thoại gọi đến, cô sửng sốt một chút.
Là Mộ Tấn Dương gọi đến.
Cô dừng một chút sau đó quẳng sang một bên tiếp tục làm việc của mình.
Nhưng điện thoại lại giống như đang chống đối cô vậy, tiếp tục vang lên liên hồi.
Cầm lên muốn tắt máy rồi lại nghĩ đến hạng mục cô đang đàm phán với LK, nếu đã chỉ đơn giản là một người làm ăn hợp tác trên công việc thì cô làm vậy có phải là hơi quá rồi không?!
Không đúng, bây giờ đã là ngoài giờ làm việc…
Cuối cùng, Diệp Du Nhiên vẫn nhận điện thoại.
Điện thoại vừa thông liền truyền đến một giọng nam xa lạ: “Bà chủ Mộ, tổng giám đốc Mộ say rồi, cô đến đón anh ấy đi.”
“Tổng giám đốc Bùi của các anh đâu?”
“Tổng giám đốc Bùi cũng say rồi.”
Sau đó, người kia lại nói cho cô một địa chỉ rồi cúp máy.
Diệp Du Nhiên còn chưa phản ứng lại đã xảy ra chuyện gì.
Người đó gọi cô là ‘bà chủ Mộ’…
Có lẽ là người bên công ty quản lý đầu tư Việt Phong.
Thật sự là làm khó cho Mộ Tấn Dương, vừa làm ông chủ đứng sau Ngọc Hoàng Cung, còn phải quản lý tập đoàn LK vừa phải chú ý Việt Phong.
Diệp Du Nhiên gọi cho Nam Sơn.
“Cô Diệp, em gái tôi từ Mỹ đến đây bị say máy bay đang ở trong viện, quả thực là bây giờ tôi đang phải chạy tới đó…”
Trong giọng điệu Nam Sơn còn mang theo chút lo lắng, không giống đang nói dối.
Diệp Du Nhiên chỉ còn cách lái xe đến địa điểm người kia nói cho cô khi nãy, đón Mộ Tấn Dương.
Địa chỉ là một nhà hàng cô chưa đến bao giờ.
Cô vừa xuống xe đi đến cửa liền có một người đàn ông đi về phía cô, vừa đi vừa gọi cô: “Bà chủ Mộ.”
“Chào anh.”
“Tổng giám đốc Mộ đang ở trong phòng bao.”
Người đàn ông vừa dẫn cô vào trong vừa nói: “Hôm nay là ngày kỷ niệm một năm thành lập công ty, mời đồng nghiệp trong công ty đến dự tiệc, mọi người đều vui vẻ nên uống quá chén…”
Nghe anh ta nói giống như đang giải thích cho cô lý do vì sao Mộ Tấn Dương lại uống say.