Sau khi Mộ Tấn Dương đưa thuốc lá và bật lửa cho anh ta, anh ta nhận lấy châm lên, rồi trả lại bật lửa cho Mộ Tấn Dương.
Giọng nói bị nhiễm khói của Mộ Tấn Dương, có chút khàn khàn: “Cậu nói cái gì với cô ấy?”
“Tôi cảm thấy, cậu hẳn là nên hỏi, cô ấy nói cái gì với tôi.” Trọng giọng Lục Thời Sơ mang theo một chút mỉa mai.
Ý tứ châm chọc trong lời nói rất rõ ràng.
Diệp Du Nhiên là em gái anh ta nhìn lớn lên, làm sao anh ta có thể làm cho cô khóc được?
Anh ta cũng chỉ là người mà cô tin tưởng, cái gì cũng bằng lòng nói cho cô biết.
Mặc dù anh ta không nhìn thấy rõ sắc mặt của Mộ Tấn Dương, nhưng có thể cảm giác được sát khí từ trên người Mộ Tấn Dương phát ra.
Lục Thời Sơ hít sâu một hơi thuốc trong tay, nói: “Tính cách của anh quá mức âm trầm, không thích hợp với Du Nhiên.”
“Đó là chuyện của tôi và Diệp Du Nhiên, không đến phiên cậu nói!”
Mộ Tấn Dương hung hăng hít một hơi thuốc, ném mẩu thuốc lá xuống đất, nhấc chân đạp lên, nếu vẫn không dịch ra, dưới chân anh có thể giẫm phải Lục Thời Sơ.
“Đã như vậy, cậu cần gì phải tìm đến tôi?” Lục Thời Sơ ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, trong giọng nói mang theo mấy phần kinh ngạc: “Ở đây còn có thể nhìn thấy sao trời?”
“Cô ấy nói gì với cậu?” Mộ Tấn Dương lại lặp lại vấn đề một lần nữa.
“Hai người không thích hợp.”
Lục Thời Sơ nói xong, tiếp tục mở miệng nói: “Cậu là người rất vĩ đại, tôi mặc cảm, nhưng mà, có thể kinh doanh tốt một tập đoàn, cũng không có nghĩa là có thể kinh doanh tốt một đoạn tình cảm, cậu….”
Mộ Tấn Dương lạnh giọng cắt ngang anh ta: “Một khi đã nghĩ thoáng như vậy, sao không nói với Diệp Du Nhiên, cậu thích cô ấy?”
Nói xong, anh cười lạnh một tiếng, trong tiếng cười xen lẫn chậm chọc và khinh thường.
May mà Lục Thời Sơ cũng không nói gì, bằng không, anh vừa rồi thật sự có thể không hạ thủ lưu tình.
Thân hình Lục Thời Sơ chấn động, sau một lúc, mới phản ứng lại.
“Bởi vì tôi không giống với cậu, bởi vì tôi biết rõ cô ấy không cần tình cảm của tôi, cô ấy muốn là, tôi vĩnh viễn là một người anh hàng xóm trong trí nhớ của cô ấy.”
Khi đó, tình cảm giữa nhà họ Lục và nhà Diệp Du Nhiên rất tốt.
Ngày mẹ Diệp vào bệnh viên sinh nở, Lục Thời Sơ và mẹ đứng canh ở ngoài phòng mổ.
Anh ta đứng đợi xem em gái nhỏ.
Nhưng mà, em gái nhỏ sinh ra, cũng không còn mẹ nữa.
Khi đó, anh ta đã cảm thấy, em gái nhỏ thật đáng thương, anh ta phải chăm sóc cô thật tốt.
Trong lòng mỗi người đều có chấp niệm.
Ý nghĩa kia mọc rể nảy mầm trong lòng anh, tích dần theo thời gian, sinh trưởng càng ngày càng tươi tốt.
Lúc bé Diệp Du Nhiên ngoan ngoãn, cũng rất nghe lời anh ta, theo tuổi lớn lên, ngũ quan dần dần nảy nở, lúc mười mấy tuổi, cũng đã trổ mã rất đẹp.
Đối với Lục Thời Sơ mà nói, Diệp Du Nhiên giống như một đóa hoa mà anh ta dốc lòng chăm sóc lớn lên.
Anh ta đối với cô có tình yêu và thương cảm vô tận.