Đến cửa công ty, cô đã thấy một đám người vây lại một chỗ nhìn gì đó.
Cô nhìn theo bọn họ, nhìn thấy Mộ Tấn Dương đang đứng dựa vào xe.
Cảm nhận được ánh mắt của cô, Mộ Tấn Dương nhìn xung quanh, xác định được vị trí của cô, liền vẫy tay với cô.
Diệp Du Nhiên đứng yên tại chỗ không làm gì, anh đến đón cô thật à.
Đi lên trước vài bước, liền nhìn thấy anh đem chiếc xe Rolls-Royce cũ mất màu.
“Đi làm mệt không?” Mộ Tấn Dương thấy cô đi chậm, liền chủ động đi tới chỗ cô.
Lúc này, một chiếc xe nữa cũng dừng lại bên cạnh, cửa xe bật mở, Huỳnh Tiến Dương bước xuống, bốn mắt nhìn nhau, hai người đều sững sờ.
Huỳnh Tiến Dương nhìn Diệp Du Nhiên, sững lại một lát, chân vẫn bước về phía cô.
“Anh Huỳnh, lại gặp mặt rồi.” Mộ Tấn Dương bỗng lên tiếng, làm bước chân Huỳnh Tiến Dương dừng lại.
Huỳnh Tiến Dương nhìn Mộ Tấn Dương, sắc mặt thay đổi, lại nhìn chiếc xe đằng sau anh, sắc mặt càng khó coi.
Diệp Du Nhiên như suy nghĩ mà nhìn về phía xe của Huỳnh Tiến Dương, cũng là Rolls-Royce, nhưng lại không cùng loại với của Mộ Tấn Dương.
Của Mộ Tấn Dương là chiếc xe giới hạn toàn cầu, mà của Huỳnh Tiến Dương lại là chiếc mà chỉ cần đến tiệm 4S là có thể mua được, giá cũng thấp hơn đến cả chục triệu.
“Anh đến đón vợ chưa cưới à? Tôi và chồng có chuyện phải đi trước rồi.” Diệp Du Nhiên miễn cưỡng nở nụ cười, thái độ lạnh nhạt.
Mộ Tấn Dương ôm eo cô, ánh mắt lộ chút coi thường: “Anh Huỳnh, tạm biệt.”
Huỳnh Tiến Dương ngẩng đầu, nheo mắt nhìn Mộ Tấn Dương, ở Vân Châu, chẳng có mấy người dám nhìn anh như vậy, anh ta không nuốt được cục tức này.
Diệp Du Nhiên rất xinh đẹp, anh từng động lòng với cô, chỉ là bởi vì cha cô, anh không thể không từ bỏ.
Mà anh ta càng hiểu, Diệp Du Nhiên nghĩ gì về mình.
Dù anh đã từ bỏ cô, cũng không có nghĩa là người đàn ông khác có thể chiếm vị trí của anh trong lòng cô.
“Tôi và Du Nhiên từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cô ấy giống như em gái tôi vậy, anh và cô ấy yêu nhau rồi, về tình về lý, chúng ta nên cùng nhau ăn bữa cơm.”
Huỳnh Tiến Dương ánh mắt có sự khiêu khích, quay đầu nhì Diệp Du Nhiên: “Du Nhiên, em nói đúng hay không?”
Trong lòng Diệp Du Nhiên cười lạnh, coi cô là em gái?
Diệp Du Nhiên rất muốn từ chối, bởi vì nhìn ánh mắt Huỳnh Tiến Dương là biết, anh ta muốn làm khó Mộ Tấn Dương, nói là cùng ăn cơm, đến lúc đó rồi có khi phải ăn một bụng tức.
Mộ Tấn Dương nhìn Diệp Du Nhiên, dịu dàng nói: “Du Nhiên, nếu anh rể em đã nói vậy, vậy thì cho anh ấy chút mặt mũi đi.”
Hai chữ “anh rể” này, Mộ Tấn Dương nói hơi nhấn mạnh, lời sau đó, càng làm Huỳnh Tiến Dương tức.
Cái tên Mộ Tấn Dương này thật quá kiêu căng rồi, trong lòng Huỳnh Tiến Dương âm thầm hạ quyết tâm, nhất định phải để anh ta phải khổ sở.
“Nếu anh rể đã nói vậy rồi, em cũng không nên từ chối.”
Diệp Du Nhiên lạnh nhạt cười, cái danh xưng anh rể này, gọi lên đúng là thú vị.
Hai người hai miệng gọi anh rể, khiến sắc mặt Huỳnh Tiến Dương càng không tốt.
Diệp Yến Nhi từ đằng xa thấy ba người đứng trước cửa.
Cô và Huỳnh Tiến Dương hẹn nhau đi ăn, cô đặc biệt để anh tới muộn một chút, vì lo Huỳnh Tiến Dương gặp được Diệp Du Nhiên, không ngờ vẫn gặp.
“Tiến Dương, anh đến rồi à.” Diệp Yến Nhi cười bước tới khoác tay Huỳnh Tiến Dương.