Diệp Du Nhiên cúi đầu liếc nhìn túi tài liệu trên mặt đất nhưng không nhặt lên, vẫn ung dung nhìn Diệp Yến Nhi và bảo vệ đi tới vừa vặn gặp nhau.
Bảo vệ nhìn Diệp Yến Nhi, lại nhìn về phía Diệp Du Nhiên: “Cô Tô…”
“Đúng, chính là cô ta, tôi tưởng cô ta có bệnh cứ chặn ở cửa không đi, không ngờ là một kẻ bán bảo hiểm.” Diệp Du Nhiên nói xong liền mở cửa, nhặt túi tài liệu trên mặt đất lên ngay ở trước mắt bọn họ.
Bảo vệ ngơ ngác nhìn nhau.
Diệp Yến Nhi tức giận đến mức mặt trắng bệch, cô ta còn không đến mức phải giả vờ ngây thơ trong sáng trước mặt hai người bảo vệ, như vậy thì quá mất tư cách.
Cô ta nổi giận quay đầu trừng mắt với Diệp Du Nhiên, rồi vội vàng chạy xuống dưới tầng, tiếng giày cao gót cạch cạch vẫn luôn vang vọng trong hành lang.
“Làm phiền các anh rồi.” Diệp Du Nhiên mỉm cười nhìn bảo vệ gật đầu.
Được người đẹp cảm ơn, hai người bảo vệ đều có chút xấu hổ, cười nói vài câu lời khách sáo liền rời đi.
Về trong phòng, Diệp Du Nhiên mở túi tài liệu ra, lấy hợp đồng ra xem kỹ một lần, quả nhiên lại phát hiện được mấy chỗ sơ hở.
Thật may khi cô ở nước ngoài có học thêm về khoa luật, nếu không vẫn thật sự bị hãm hại.
Cho dù không biết Diệp Thành có ý gì, nhưng có thể nắm lại cổ phần trong tay mới là tốt nhất.
Bất kể ông ta còn có chiêu gì sau đó, binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn.
Càng nghĩ, Diệp Du Nhiên vẫn cảm thấy mình cần phải nắm lấy cơ hội này.
Cô tìm luật sư hành chính lập ra một hợp đồng không còn sơ hở nào, sau đó mới đi tới tập đoàn Diệp Thị tìm Diệp Thành.
Một thời gian không tới tập đoàn Diệp Thị, khi Diệp Du Nhiên đứng ở cửa lớn tập đoàn Diệp Thị không ngờ lại cảm thấy hơi xa lạ.
Kết quả, cô vừa đi vào, lễ tân ngăn cản: “Chào cô! Xin hỏi cô tìm ai?”
Diệp Du Nhiên quay đầu nhìn về phía người lễ tân kia. Đó không phải là người mới tới. Trước đây, khi cô làm ở đây, người lễ tân này đã làm ở đây rồi. Xem ra cô ta cố ý ngăn cản cô, muốn làm cho cô khó xử.
“Tôi tới tìm ông nội tôi.” Diệp Du Nhiên vuốt mái tóc dài, phong thái tùy ý nhưng vẫn lộ ra khí chất của mình.
Hôm nay trước khi cô tới đây đã cố ý trang điểm cẩn thận, làm cho các đường nét trên gương mặt cô vốn đã xinh đẹp lại càng có vẻ rạng ngời. Cô đi tới đứng ở trước mặt như thế lại làm cho cô lễ tân vừa nói kia vô thức hơi tự ti.
“Ở đây là công ty, không biết, cô muốn tìm ông nội là người nào?” Chắc lễ tân bị Diệp Yến Nhi ảnh hưởng, dáng vẻ nhất quyết phải làm Diệp Du Nhiên khó xử.
Diệp Du Nhiên lạnh lùng liếc nhìn cô ta, liền điện thoại ra gọi ở ngay trước mặt cô ta.
Diệp Thành cũng đã bảo Diệp Yến Nhi khuyên cô đi làm lại, nói vậy nhất định là có nguyên nhân bất đắc dĩ nào đó. Nếu đã vậy, sao cô không từ từ lợi dụng chứ?
Điện thoại được gọi đi, còn chưa tới hai chuông đã được kết nối. Cô nghĩ quả nhiên không sai.
“Du Nhiên à, sao lâu như vậy mà cháu cũng không về nhà…” Điện thoại vừa được kết nối, Diệp Thành đã tự giác bắt đầu hàn huyên.
Diệp Du Nhiên cũng không nhắc tới chuyện ầm ĩ trước đó, dịu dàng nói: “Ông nội, không phải là cháu không trở lại, bây giờ cháu đang ở dưới tầng một của công ty nhưng lễ tân không cho cháu lên…”
“Có chuyện như vậy sao? Ông sẽ xuống ngay đây!”
Diệp Thành nói lời này có chút ngoài dự đoán của Diệp Du Nhiên. Nhưng ông ta muốn xuống, cô cũng sẽ không ngăn cản, không cho ông ta xuống.
Sau khi cúp máy, lễ tân vẫn nhìn chằm chằm vào Diệp Du Nhiên không rời mắt, dáng vẻ như không tin tưởng lắm.
Diệp Du Nhiên cười nhưng không đạt đáy mắt: “Cô nhìn tôi chằm chằm làm gì? Bây giờ tôi không lên nữa, có người xuống đón tôi.”