Hai năm trước, cô chưa từng cố ý quan tâm người và chuyện có liên quan đến thành phố Vân Châu bên này, bây giờ bọn họ liên tục tìm đến, đương nhiên cô không thể ngồi chờ chết.
Cô xem rất nhiều phân tích trên bài viết và bài báo tài chính kinh tế, phát hiện, tình hình của Diệp Thị đúng là không lạc quan lắm.
Tuy không gần kề phá sản như Mộc Thị, nhưng lại bị Huỳnh Thị chèn ép một bên, chẳng trách cả Diệp Thành cũng nôn nóng rồi.
Thành tích dần giảm xuống hằng năm, cũng không có dấu hiệu tăng trưởng, nhưng lại giảm rất có quy luật, giảm xuống từng chút từng chút.
Nhìn giống như… kiến dời tổ vậy!
Dựa vào ánh mắt chuyên nghiệp của cô, tình huống này hơi kỳ lạ.
Nói vậy Diệp Thành cũng đã nhìn ra, cho nên mới vội vã muốn tìm công ty lớn vững vàng để hợp tác.
Diệp Du Nhiên nghiên cứu một lát, cũng không nhìn ra tin tức khác nữa, nên gọi điện thoại cho Phong Hải.
Điện thoại vừa có người nghe máy, cô đã đi thẳng vào vấn đề: “Cậu, cháu mới xem một vài tình huống của tập đoàn Diệp Thị hai năm nay, cháu phát hiện một vấn đề…”
Diệp Du Nhiên nói hết những gì mình nghĩ ra, sau đó đợi Phong Hải trả lời.
Phong Hải hỏi cô: “Diệp Thành từng đắc tội ai?”
Diệp Du Nhiên nghĩ đến Mộ Tấn Dương, nhưng lại cảm thấy tính cách của anh không phải không lạnh không nóng như vậy, nếu thật sự muốn ra tay, chắc chắn là một chiêu toi mạng.
Tuy cô cảm thấy không thể nào là Mộ Tấn Dương, nhưng vẫn nói: “Trước kia ông ta có chút qua lại với Mộ Tấn Dương…”
“Tự cháu suy nghĩ đi, cậu còn có việc, đúng rồi, tháng sau cậu sẽ đến thành phố Vân Châu một chuyến.”
Diệp Du Nhiên hơi sửng sốt rồi nói: “À, được, nhưng cuối tháng cháu sẽ đi vào núi theo đoàn quay phim.”
Địa điểm quay phim đầu tiên trong hạng mục công ít mới thêm vào của công ty là ở sâu trong núi thẳm không có đường cái.
Giao thông ở nơi đó vô cùng lạc hậu, cư dân ăn không no bụng, nghèo đến khó mà tưởng tượng được.
Tuy loại phim tài liệu này cũng không ít, nhưng lúc nào cũng có thể tác động đến lòng người nhất.
Mà Phong Hải rất xem trọng hạng mục này, cho nên anh ta vẫn quyết định tự mình đi một chuyến.
Phong Hải im lặng một lát rồi nói: “Điều kiện bên kia không tốt, chăm sóc tốt cho mình.”
“Cháu biết rồi.”
…
Tuy thành phố Vân Châu bên này còn có rất nhiều chuyện cần kiểm tra và xử lý, nhưng trong chốc lát sẽ không thể rõ ràng được.
Với Diệp Du Nhiên bây giờ, công tác mới là chuyện hàng đầu.
Cho nên, đến cuối tháng, cô xử lý xong chuyện của công ty thì cùng tập thể xuất phát đi vào núi.
Máy bay sang đường sắt cao tốc, lại đổi tới xe lửa, sau đó thành ô Diệp, lại đi bộ bốn năm tiếng, cuối cùng cũng đến chỗ cần đến.
Tuy Diệp Du Nhiên không phải người không thể chịu khổ, nhưng cũng không chịu nổi sự vất vả này.
Cho nên vừa đến nơi, cô đã bị bệnh.
Lê Bách Lạc đẩy cửa đi vào từ bên ngoài, trong tay bưng một bát gì đó nóng hôi hổi, nói với Diệp Du Nhiên: “Tổng Giám Diệp, đây là thảo dược dân làng nấu.”
Thảo dược?