Mục lục
Người Chồng Bí Ẩn Siêu Quyền Lực - Diệp Du Nhiên - Mộ Tấn Dương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 238:

Ngay cả Bùi Chính Thành cũng gọi cô ta là “Hàm Yên”, cô ta giống như là mãi mãi cũng không thể bước vào lòng người đàn ông này, dù cô ta đã khiến nhiều người như vậy thích cô ta, thích cô ta đóng kịch.

Bùi Chính Thành cảm thấy thái độ của Mộ Tấn Dương quá mức lãnh đạm, nhưng cũng biết là có vẻ Mộ Tấn Dương tức giận, cũng không dám nhiều lời nữa.

Mộ Tấn Dương vào bếp, mở tủ lạnh ra, thấy bên trong trừ đồ ăn mà anh mua về lần trước còn có thêm những thứ rau dưa khác, còn có một phần cá đã làm sẵn.

Con cá này thật ra là hôm qua Diệp Du Nhiên sợ làm không tốt, mua thêm một con, không ngờ kết quả là một lần đã thành công.

Sao bỗng nhiên cô ấy lại nghĩ đến việc mua thức ăn?

Ý nghĩ này xẹt qua đầu, Mộ Tấn Dương cũng không nghĩ gì nhiều, bắt đầu làm cơm.



Diệp Du Nhiên tắm rửa xong thì đi ra, cả người tỉnh táo hơn rất nhiều.

Cô mới là vợ của Mộ Tấn Dương đó?

Cố Hàm Yên cho dù có là ngôi sao điện ảnh quốc tế gì đó thì lên quan gì đến cô chứ? Cô ta tự mò đến cửa là muốn làm gì? Cùng lắm chỉ là coi trọng Mộ Tấn Dương thôi.

Nợ tối hôm qua cô còn chưa tính với Mộ Tấn Dương đâu!

Hôm nay dám để Bùi Chính Thành đưa người đến cửa!

Nếu như tối qua Mộ Tấn Dương thật sự làm gì có lỗi với cô, cô sẽ ly hôn với anh, vậy thì có thể giống như An Hạ nói, chia tay xong sẽ có tiền sinh hoạt.

Ngay cả Bùi Chính Thành cũng biết Cố Hàm Yên, còn có thể đưa cô ta đến nhà, nói vậy thời gian bọn họ quen biết nhau cũng không ngắn.

Nếu là thời gian không ngắn, muốn ở bên nhau thì đã ở bên nhau rôi, cần gì phải đợi đến giờ mới dan díu đâu? Mộ Tấn Dương cũng không phải không có đầu óc.

Nghĩ vậy, cô bèn sấy tóc thay quần áo xuống lầu.

Trong phòng khách chỉ có một mình Bùi Chính Thành.

Bùi Chính Thành ngẩng lên đã nhìn thấy Diệp Du Nhiên, cười tươi đến híp mắt lấy lòng: “Chị dâu!”

Diệp Du Nhiên cười lạnh: “Không dám nhận.”

Anh ta biết bà cô này đúng là đã tức giận.

“Hàm Yên và Tấn Dương không có gì, mọi người đều là bạn bè, mấy năm nay cô ấy đều ở nước ngoài, khó khăn lắm mới về nước một chuyến, bèn…”

Rốt cuộc, thấy ý cười ngày càng sâu của Diệp Du Nhiên, Bùi Chính Thành không thể nói tiếp mấy câu sau, nói anh ta không biết Hàm Yên có ý đồ kia với Tấn Dương thì là không thể, dù sao anh ta cũng là một tay lão làng trong tình trường.

“Không nói tiếp?” Diệp Du Nhiên lên tiếng hỏi anh ta.

Bùi Chính Thành nhìn vẻ mặt vẫn ung dung của Diệp Du Nhiên, không thể không cảm thấy cô ngày càng giống Mộ Tấn Dương, trong lòng có vẻ mơ hồ: “Sau đó… Không có gì đáng nói…”

Diệp Du Nhiên cũng không muốn nghe anh ta nói tiếp, xoay người đi vào bếp.

“Muốn xào thịt bò sao?”

Vẫn chưa vào phòng đã nghe thấy giọng nói dịu dàng của Cố Hàm Yên.

Một người rất xinh đẹp, giọng nói cũng rất êm tai, Cố Hàm Yên chính là như vậy.

Diệp Du Nhiên dừng một chút, vẫn bước vào.

Đừng nói là người đàn ông của Diệp Du Nhiên, cho dù là con chó, không có sự cho phép của cô thì không ai được đụng đến.
Chương 239:

Diệp Du Nhiên đi vào, dựa vào cửa: “Tất nhiên là muốn xào thịt bò, vẫn giống như trước, bỏ nhiều ớt vào.”

Nghe thấy giọng cô, hai người ở trong quay ra nhìn cô.

Mộ Tấn Dương đang cắt gì đó, Cố Hàm Yên đứng bên cạnh anh, trên người đeo tạp dề, tay áo vén lên, tóc dài buộc lại, nhìn cứ như là thoải mái ở nhà.

Nếu không phải là một người là chồng cô, cô cũng sẽ cảm thấy bức tranh này rất đẹp.

Cố Hàm Yên thấy cô đột nhiên xuất hiện, chần chừ nói: “Nhưng mà… Tấn Dương không ăn cay.”

“Nhưng mà tôi thích.” Diệp Du Nhiên nở nụ cười trong sáng thuần khiết.

Vẻ mặt Cố Hàm Yên hơi thay đổi, rất nhanh nở nụ cười: “Anh ấy…”

“Tôi thích anh ấy cũng thích, hơn nữa, anh ấy tình nguyện cưng chiều tôi.” Diệp Du Nhiên vui vẻ nhìn vẻ mặt thay đổi của Cố Hàm Yên.

Cố Hàm Yên nghe vậy, nụ cười trên mặt cứng đờ.

Cô ta lớn hơn Diệp Du Nhiên vài tuổi, trên người lại mặc toàn hàng hiệu thanh nhã, đối với lời nói thẳng thắn của Diệp Du Nhiên thì không biết nói gì cho phải.

Trong mắt cô ta thì Diệp Du Nhiên nhìn cũng chỉ như một sinh viên, nhỏ hơn cô ta vài tuổi, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là một cô gái trẻ mà thôi.

Cô gái trẻ thì luôn thích làm nũng bám víu, làm nũng hay bám dính có nhiều hơn thì cũng chỉ khiến đàn ông chán ghét.

Cố Hàm Yên từng thấy cảnh rất nhiều, nhanh chóng khôi phục lại vẻ tự nhiên, khẽ cười một tiếng: “Tấn Dương tuy là vô tâm nhưng lại rất hay quan tâm người khác.”

Lúc này cô ta nói như vậy, ánh mắt cố tình như có như không liếc nhìn Mộ Tấn Dương.

Diệp Du Nhiên bề ngoài thì nhìn cô ta cười, bày đặt khen người đàn ông của người khác tốt với người khác, là muốn nói Mộ Tấn Dương săn sóc cô ta?

Tuy là Diệp Du Nhiên tự nói với bản thân là không nên tức giận, nhưng đúng thật là không nhịn nổi.

Mộ Tấn Dương vẫn luôn không nói gì lại đột nhiên lên tiếng: “Được rồi, ở đây không cần cô giúp đỡ, cô là khách, đi ra ngoài đi.”

Cố Hàm Yên vẫn muốn nói gì đó: “Giữa chúng ta không cần khách sáo như vậy, dù sao…”

“Để vợ tôi giúp.” Câu nói trực tiếp của Mộ Tấn Dương chặn những lời mà cô ta chưa nói xong lại.

“Được.” Cố Hàm Yên bị anh ngắt lời, vẻ mặt cũng không hề tức giận, trái lại còn làm ra vẻ bất đắc dĩ, như là đã sớm quen, hoặc là như là cưng chiều.

Vẻ mặt Diệp Du Nhiên lạnh dần.

Xem ra là thời gian quen biết đã rất lâu.

Cố Hàm Yên cởi tạp dề ra, đi ra khỏi bếp, lúc đi ngang qua người Diệp Du Nhiên, nở một nụ cười sâu xa với cô: “Tôi ra ngoài trước.”

Có lẽ là Bùi Chính Thành nói với cô ta tên của Diệp Du Nhiên.

Diệp Du Nhiên cũng nhìn cô ta, trên mặt không hề cười.

Trực giác nói cho cô biết, Cố Hàm Yên người phụ nữ này cấp độ cao hơn so với Diệp Yến Nhi.

Diệp Yến Nhi không giỏi đóng kịch, cũng chỉ là một người thích khoe khoang ở thành phố Vân Châu này mà thôi, còn Cố Hàm Yên là ngôi sao điện ảnh quốc tế, trên toàn thế giới đều có người hâm mộ.

Cô Hàm Yên không hề đơn giản, tất nhiên là cô biết.

“Không đến giúp anh à?”

Giọng nói của Mộ Tấn Dương cắt đứt suy nghĩ của cô.

Diệp Du Nhiên liếc mắt nhìn anh một cái, ánh mắt lạnh lùng, đơn giản đáp một chữ: “Không.”

Chương 240:
Cô vẫn còn giận Mộ Tấn Dương chưa hết đâu, trong lòng nén giận là muốn để cô bình tâm làm cơm với anh, giả vờ yêu thương lẫn nhau, cô còn giả vờ không được.
Nhưng mà vì không muốn Cố Hàm Yên cảm thấy cô và Mộ Tấn Dương thật sự cãi nhau nên cô muốn đợi trong phòng bếp không ra ngoài.
Sau khi Diệp Du Nhiên đi vào bếp, bèn đóng cửa bếp thật chặt, ngăn cách giọng nói và ánh mắt bên ngoài.
Sau đó đến ngồi xuống cái ghế sau lưng Mộ Tấn Dương.
Mộ Tấn Dương quay đầu nhìn cô nói: “Còn không đến đây giúp?”
Diệp Du Nhiên lấy điện thoại ra chơi game, không thèm quan tâm nói: “Anh bảo Cố Hàm Yên giúp anh đi, em sẽ không nấu cơm, anh biết mà.”
“Thật sự để anh đi gọi cô ấy?” Mộ Tấn Dương vừa nói chuyện, vừa bỏ đồ trong tay ra, đi rửa tay.
Anh vặn một ít nước rửa tay, tinh tế tỉ mỉ.
Diệp Du Nhiên dồn hết sự chú ý vào điện thoại, cũng không để ý đến anh đã rửa tay xong đi đến phía cô, mở miệng, học giọng điệu trước kia của anh nói: “À, anh có thể thử xem.”
Một giây sau, cô cảm giác trước mặt mình có một cái bóng, lúc ngẩng đầu nhìn thì không biết Mộ Tấn Dương đã đến từ lúc nào.
“Anh làm gì vậy?” Diệp Du Nhiên cầm điện thoại di động nhìn anh: “Đi làm cơm mau đi, đói chết.”
Mộ Tấn Dương cúi người, đặt tầm mắt ngang tầm với cô, hai tay đê xuống, áp sát lại viền ghế cô đang ngồi, hòa thuận ngồi chúng.
Anh đến trước mặt Diệp Du Nhiên, chậm rãi nói, giống như tiếng nước chảy vào tai cô: “Hôm qua em mua thức ăn?”
Trực giác của Diệp Du Nhiên muốn phủ nhận, anh còn nói: “Trong tủ lạnh có thêm đồ ăn, còn có một con cá.”
Diệp Du Nhiên giật mình, lập tức mạnh miệng: “Ha ha, đi ngang qua tiện tay mua.”
Mộ Tấn Dương chăm chú nhìn cô, nhìn cô thật sâu: “Quỷ xạo sự.”
“Em đã nói là đi ngang qua tiện thể mua là tiện thể mua!” Thấy vẻ mặt Mộ Tấn Dương vẻ như là biết ngay mà. Diệp Du Nhiên tức giận phản bác. Cả nhà tải truyện Hola về đọc nhanh nhé!
Mộ Tấn Dương cũng không muốn nghe cô dài dòng, cô gái này cứ luốn khẩu thị tâm phi, vẫn luôn nói dối, cần phải sửa.
Anh cúi về phía trước, Diệp Du Nhiên nhận ra điều gì đó, thân thể ngửa ra sau muốn giữ khoảng cách với anh.
Mộ Tấn Dương cong môi, cũng không đỡ cô, lại cúi về phía trước, Diệp Du Nhiên lại ngả ra sau.
Hai tay anh đặt ở sát thành ghế, cô ngồi trên ghế, chỉ cần cô cúi nhẹ về phía trước là có thể hôn anh.
Cô đang suy nghĩ, thẳng thắng ngã về phía sau, có lẽ té cũng không đau lắm, có đau cũng không thể nhận thua được.
Một giây sau, bàn tay của Mộ Tấn Dương đã đè lên sau lưng cô, hơi dùng sức một chút, để cả người cô lại ngồi thẳng dậy, ngẩng lên đã thấy vẻ mặt trêu chọc của Mộ Tấn Dương: “Nghĩ anh định làm gì em?”
“Không có gì…” Cô sẽ không nói cho anh là ban nãy anh định hôn cô.
Nhưng mà anh lại không, trong ánh mắt của Diệp Du Nhiên có sự mất mát khó hiểu.
Mộ Tấn Dương nhìn thấy, bất ngờ nghiêng đầu cắn môi cô, lại nhẹ nhàng mút mút, dịu dàng vào bản vệ, đến khi Diệp Du Nhiên kịp phản ứng muốn đẩy anh ra, anh đã lùi về sau.
Anh ngồi dậy, tự tay vuốt vuốt môi cô, ý cười trong mắt như muốn tràn ra ngoài, môi mỏng nhẹ cong, thốt ra bốn chữ: “Như em mong muốn.”
Chương 241:

Như em mong muốn cái quỷ gì!

Diệp Du Nhiên siết chặt tay, có chút muốn đánh người.

Mộ Tấn Dương nhíu mày nhìn cô, như là dỗ con nít: “Ngoan ngoãn ngồi yên, sẽ nhanh có cơm ăn.”

Diệp Du Nhiên siết chặt nắm đấm, lại nhanh chóng thả ra, tất nhiên là ngồi yên lặng một cách lạ kỳ, không cử động nữa.

Mộ Tấn Dương quay lưng về phía cô, khóe môi cong cong không hề hạ xuống.



Không biết có phải là đầu óc giỏi kinh doanh nên lúc nấu cơm cũng lên kế hoạch tỉ mỉ không mà nấu xong đúng giờ.

Không đến một giờ, Tần Tấn Dương đã làm năm món đồ ăn một món canh, hai món cay, ba món không cay, một món canh thanh đạm.

Con cá hôm qua còn lại được kho.

Diệp Du Nhiên không chỉ không giúp anh nấu cơm, mà ngay cả đồ ăn cũng lười dọn ra, trực tiếp ngồi như một quý bà trước bàn ăn.

Cố Hàm Yên ngồi xuống, bắt đầu khen Mộ Tấn Dương: “Tay nghề của Tấn Dương đúng là ngày càng tốt rồi.”

“Tạm được thôi!.” Diệp Du Nhiên vừa nói chuyện, vừa cầm chén đẩy về phía bên cạnh, liếc mắt nhìn Mộ Tấn Dương.

Mộ Tấn Dương bật cười múc canh cho cô, đặt trước mặt cô.

“Du Nhiên đúng là có phúc mà, trước đây chúng tôi muốn ăn một bữa cơm do Tấn Dương nấu cũng khó.” Giọng cố Hàm Yên nửa đùa nửa thật.

Cũng không biết có phải Bùi Chính Thành và Cố Hàm Yên nói gì đó với cô hay không mà thái độ trong lời nói của cô khác hẳn so với trước đây.

Rõ ràng không cố ý ở trước mặt Diệp Du Nhiên, thể hiện rõ mối quan hệ thân mật giữa cô ta và Mộ Tấn Dương, nhưng giọng điệu này lại giống như rất ngưỡng mộ cô vậy.

Cố Hàm Yên thay đổi thái độ, Diệp Du Nhiên cũng không đối xử quá đáng như lúc trước với cô ta nữa, bởi vì như vậy thể hiện rõ cô rất ích kỷ.

“Có một người chồng biết nấu cơm, rất tuyệt đó.” Diệp Du Nhiên cười tủm tỉm nhìn về phía Cố Hàm Yên, trong giọng nói mang theo một chút thăm dò.

Cô mới không tin thái độ của một người lại thay đổi nhanh đến như vậy, nhất định là giả bộ.

Ánh mắt Cố Hàm Yên lóe lên, biểu cảm trên mặt không thay đổi: “Nói như vậy, sau này tôi cũng muốn tìm được một người chồng biết nấu cơm đó nha.”

“Vậy tìm sớm một chút đi, cô Cố năm nay đã hai mươi sáu tuổi rồi, xét từ góc độ y học, hai mươi ba đến hai mươi bảy tuổi là độ tuổi tốt nhất để phụ nữ sinh em bé, khả năng hồi phục của cơ thể và vóc dáng cũng là tốt nhất đó.”

Diệp Du Nhiên tiếp tục cười, cô không hề cố tình muốn lấy tuổi phụ nữ ra để nói, nhưng đối mặt với một người phụ nữ muốn gành giật chồng với mình, cô thật sự nhịn không được.

Chỉ trách cô còn quá trẻ thôi.

Cố Hàm Yên nắm chặt đôi đũa trong tay, trên mặt vẫn tiếp tục duy trì nụ cười: “Chỉ muốn tìm được một người tuổi tác tương đương, như vậy sẽ có tiếng nói chung hơn.”

Khi cô ta nói lời này, ánh mắt vô ý nhìn lên người Mộ Tấn Dương.

Tròng mắt Diệp Du Nhiên nhìn thoáng qua chiếc bát trước mặt, không đếm xỉa tới nói: “Trước đây tôi cũng từng cho rằng như vậy, nhưng không ngờ rằng, lại gặp được Mộ Tấn Dương, kém tuổi dường như cũng không phải là vấn đề to tát gì cả.”

Cố Hàm Yên cười cười, không nói lại.

Mộ Tấn Dương gắp rau cho Diệp Du Nhiên: “Ăn nhiều một chút, lúc trước không phải nói đói hay sao.”

Diệp Du Nhiên híp mắt nhìn anh, nhưng rốt cuộc cũng không làm mất mặt anh trước mặt người khác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK