Nếu là như vậy, không bằng chính anh ta bảo vệ.
Diệp Du Nhiên về nhà, gửi tin nhắn cho Lục Thời Sơ.
Nhưng Lục Thời Sơ cũng không lập tức trả lời.
Có thể là đang bận.
Tôi Du Nhiên cũng không nghĩ nhiều, nhưng cô đột nhiên nhớ đến, lúc lái xe rời khỏi bãi đỗ xe, nhìn từ kính chiếu hậu thấy Lục Thời Sơ không lên xe.
Anh đứng tại chỗ, nhìn giống như tiễn cô đi, kỳ thật giống như là — đợi người?
Anh đợi ai?
Đáy lòng Diệp Du Nhiên xiết lại, không phải đợi Mộ Tấn Dương chứ?
Nghĩ đến hai người có thể đánh nhau lúc cô không biết gì, Diệp Du Nhiên liền có chút bận tâm.
Cô lấy điện thoại ra gọi cho Lục Thời Sơ, nghĩ đến điều gì, lại đổi thành Mộ Tấn Dương.
Mặc dù gần đây Lục Thời Sơ ôn hòa, nhưng mà chuyện anh không muốn cho Diệp Du Nhiên biết, cô cũng không có cách nào biết được từ miệng anh.
Điện thoại reo thật lâu cũng không bắt máy.
Diệp Du Nhiên xoay người cầm áo khoác lên đi ra ngoài.
Đúng vào lúc này, cô cũng không cúp điện thoại lại gọi được rồi.
Cô để điện thoại di động lên bên tai, chỉ nghe thấy giọng Mộ Tấn Dương khàn khàn: “Diệp Du Nhiên?”
Bên anh rất yên tĩnh, Diệp Du Nhiên thậm chí có thể nghe được tiếng gió.
Diệp Du Nhiên hỏi anh: “Anh ở bên ngoài?”
“Ừ.” Mộ Tấn Dương noi xong, lại bổ sung một câu:”Thịt Bò tối nay ăn nhiều lắm, anh đưa nó đi dạo.”
Diệp Du Nhiên có chút nhíu mày.
Không biết có phải là lỗi giác của cô hay không, cảm thấy giọng của Mộ Tấn Dương, có chút…mất mát.
Nói không rõ là tâm tình gì làm loạn, Diệp Du Nhiên hỏi một câu: “Anh không sao chứ?”
Mộ Tấn Dương cũng không trực tiếp trả lời câu hỏi của cô, anh trầm mặc một lúc, mới nói: “Chúng ta…”
“Ùng ục ~”
Đúng vào lúc này, nước trong ấm đã sôi rồi, tràn ra ngoài rất nhiều.
Cô vừa đi qua, vừa nói vào điện thoại: “Trước cứ thế đã, em còn có việc, cúp trước.”
Nói xong, cũng không đợi Mộ Tấn Dương phản ứng, liền cúp điện thoại.
Cô để điện thoại di động xuống, ấn chỗ mở của ấm nước, tự rót cho mình một cốc nước.
Nhìn chằm chằm nước sôi chảy ra từ miệng bình, cô có chút thất thần.
Vừa rồi…Mộ Tấn Dương nuốn nói gì?
…
Bởi vì cú điện thoại tối hôm qua, cùng với câu cuối cùng Mộ Tấn Dương không nói hết lời, đêm nay Diệp Du Nhiên ngủ không được ngon giấc.
Sáng sớm.
Cô đứng trước gương sờ lên mặt mình, sắc mặt không tốt lắm.
Hai mươi bốn tuổi, còn rất trẻ.
Chuyện sinh non năm đó, cũng không tạo thành tổn hại quá lớn với cơ thể của cô.