Trong lúc rảnh rỗi chờ đồ ăn, Diệp Du Nhiên lấy điện thoại ra đọc tin tức.
Vừa mở ra liền thấy bức ảnh của Cố Hàm Yên ngay trên đầu, tiêu đề là “Nữ thần hoàn mỹ Cố Hàm Yên đã xác nhận sẽ tiếp tục đóng bộ phim mới có tên ‘Mùa hè dài nhất’…”.
Nhấn vào xem thì thấy một đoạn clip ngắn.
Trên đầu cô ta vẫn còn băng gạc, dáng vẻ mỉm cười trả lời câu hỏi nhìn có vẻ rất tao nhã, rất đẹp.
Diệp Du Nhiên lật tiếp trang sau liền thấy một tin được đề xuất, cũng là tin phỏng vấn Cố Hàm Yên, Diệp Du Nhiên nhíu mày, nhấn vào.
“Sau khi vết thương của cô Cố khỏi rồi có còn tiếp tục nhận làm người đại diện cho app trước đây không?”
App phóng viên hỏi chính là app mà Diệp thị hợp tác.
“Đương nhiên rồi, công ty hợp tác rất tốt, đặc biệt là người đại diện, tính cách rất tuyệt vời, năng lực cũng mạnh mẽ. Tôi biết dạo này trên mạng có một vài bình luận không hay cho lắm nhưng tôi tiếp xúc với cô Diệp và thấy cô ấy là một người rất không tồi…”
Cố Hàm Yên nói xong còn nở một nụ cười hào phúng với ống kính.
Clip rất ngắn, sau đó phóng viên còn hỏi hai vấn đề ngắn gọn xong thì kết thúc.
Diệp Du Nhiên buông điện thoại xuống, trong đầu hiện lên một suy nghĩ, Cố Hàm Yên vì sao lại nói giúp cho cô?
Không phải cô lòng dạ đen tối mà vì cô thật sự cảm thấy Cố Hàm Yên không phải người hảo tâm như vậy.
Cố Hàm Yên không thể nghi ngờ chính là một người phụ nữ thông minh, người thông minh làm bất cứ việc gì, nói bất cứ lời nào cũng đều có dụng ý của nó.
Càng huống hồ, Cố Hàm Yên là một người phụ nữ xinh đẹp luôn như hổ rình mồi với chồng cô.
An Hạ ngồi đối diện cô cũng đột nhiên lướt đến tin này, ngạc nhiên kêu lên: “‘Mùa hè dài nhất’? Đây là cái tên quỷ gì vậy, Cố Hàm Yên có thực lực như thế sao lại đi nhận bộ phim kiểu này?!”
Vì chuyện xảy ra trước đây nên An Hạ không còn gọi Cố Hàm Yên là ‘nữ thần Yên’ nữa.
Diệp Du Nhiên hỏi cô ấy: “Sao thế?”
“‘Mùa hè dài nhất’ là một bộ phim điện ảnh của nhà sản xuất nhỏ, đạo diễn đều là nhân vật không có tiếng tăm, hơn nữa cốt chuyện cũng rất cũ, kịch bản có vẻ không ổn lắm.”
An Hạ vừa lướt xuống đọc tiếp vừa nói: “Nam chính và nữ chính gặp nhau trong một ngày mùa hè, âm thầm nảy sinh tình cảm với nhau nhưng sau khi quen biết mười năm thì nam chính lại cưới một người phụ nữ khác, cuối cùng lại quay về ở bên nữ chính…”
Diệp Du Nhiên hơi nhíu mày, nội dung vở kịch này nghe quen quen.
Cô lâm vào suy tư, khó hiểu tìm chỗ ngồi.
Cố Hàm Yên và Mộ Tấn Dương quen nhau đã mười năm, Mộ Tấn Dương bây giờ lại cưới cô…
An Hạ không chú ý đến vẻ mặt Diệp Du Nhiên, vẫn đang kể tiếp: “Nội dung quỷ quái gì đây, nếu như thật sự đều thích nhau còn cần phải chờ đợi mười năm sao!”
Diệp Du Nhiên cười nói: “Tớ cũng nghĩ như vậy.”
Cố Hàm Yên đúng là nghĩ nhiều thật, vốn dĩ cô ta nhận bộ phim này có lẽ là bởi vì cảm giác nhập thân quá mạnh mẽ đi.
Còn âm thầm nảy sinh tình cảm với nhau à?
Vô nghĩa, nếu Mộ Tấn Dương âm thầm nảy sinh tình cảm với Cố Hàm Yên sẽ có chuyện Diệp Du Nhiên cô sao?
…
Chương 291:
Ăn cơm xong, Diệp Du Nhiên và An Hạ một trước một sau đi vào công ty.
Nửa đường thì gặp Diệp Nguyên Minh.
“Giám đốc Diệp.” Diệp Du Nhiên dừng bước, mặt mang theo ý cười nhìn ông ta.
Sắc mặt Diệp Nguyên Minh không phải rất tốt nhưng trên đường người qua lại nhiều, còn có rất nhiều nhân viên Diệp thị, mạnh mẽ nặn ra một nụ cười: “Diệp Nguyệt.”
“Đối với tiệc ký giả hôm qua, tôi cũng rất có lỗi.” Diệp Du Nhiên hơi nâng cằm lên, vẻ mặt không hề có ý xin lỗi.
Sắc mặt Diệp Nguyên Minh cứng đừo, không đợi ông ta nói, Diệp Du Nhiên đã nhìn chằm chằm ông ta, nói tiếp: “Đời người luôn có chuyện tốt chuyện xấu, không như ý mới là trạng thái bình thường của đời người, nếu như mọi chuyện đều như ý, ngược lại lại không tốt. Giống như chuyện tôi gặp phải trước đây vậy, nhưng may là bây giờ ông nội vẫn bằng lòng tin tưởng tôi.”
Mà những người nhà họ Diệp này, tính kế tính tới tính lui muốn đuổi cô ra khỏi nhà họ Diệp, nhưng bây giờ cô vẫn yên ổn ở lại Diệp thị, hơn nữa còn lấy được cổ phần của ba để lại trước đây.
Lời vừa dứt, biểu cảm trên mặt Diệp Nguyên Minh cũng gắng gượng được nữa, trực tiếp phất tay rời đi.
Diệp Du Nhiên lạnh lùng cười một tiếng, như vậy đã không gượng được nữa rồi à? Xem ra những sóng gió ông ta trải qua vẫn còn quá ít.
Chỉ là chuyện buổi tiệc tiếp đãi ký giả đã khiến Diệp Du Nhiên liên tưởng đến chuyện ba mình.
Ba là một người rất chính trực thiện lương, cô luôn tin tưởng vững chắc như vậy.
Vợ mất gần mười năm cũng không tái hôn, không những không có bạn gái mà còn chăm sóc, nuôi lớn con gái chu đáo, ông luôn chu toàn mọi mặt, cố gắng làm việc, sao có thể làm ra chuyện đó.
Mà hành động lần này của Diệp Nguyên Minh khiến Diệp Du Nhiên cảm thấy, năm đó ba bị bỏ tù có phải cũng vì ông đã khiến người khác cảm nhận được sự uy hiếp nên họ mới hãm hại ông?
Nếu như giả thiết này được thành lập thì chỉ có thể là người nhà họ Diệp hãm hại ba cô.
Trong lúc nhất thời, Diệp Du Nhiên chỉ cảm thấy toàn thân lạnh toát.
Cho dù ba và Diệp Nguyên Minh không cùng một mẹ sinh ra nhưng chí ít cũng có quan hệ huyết thống, hơn nữa…
Diệp Du Nhiên hơi ngửa đầu, thở phào một hơi, đè nến cảm giác chua xót đến hít thở không thông từ đáy lòng.
Nếu thật sự là người nhà họ Diệp làm thì cô sẽ không bỏ qua cho họ đâu.
Đáy mắt Diệp Du Nhiên lướt qua một tia kiên định, sau khi ổn định lại tâm trạng mới về công ty.
Đến khi cô tan làm, An Hạ đột nhiên thần bí cười hề hề chạy tới: “Tử Nguyệt, trong nhóm lớp có nói muốn hẹn gặp bạn bè.”
Diệp Du Nhiên ngạc nhiên một lát mới nói: “Bạn học cấp ba?”
“Ừm…” Vẻ mặt An Hạ có chút do dự, dù sao với Diệp Du Nhiên mà nói, ký ức cuối cùng về những năm cấp ba cũng không tốt đẹp.
Diệp Du Nhiên ngưng thần suy tư, An Hạ cho rằng mình đã kích động tới chuyện đau lòng của cô liền vội vàng nói: “Bọn họ tương đối nhạt nhẽo, năm nào cũng tổ chức gặp mặt một lần, dù sao tớ cũng chưa đi lần nào.”
Thực ra cô ấy từng đi một lần, kết quả toàn bộ quá trình đều bị người khác truy hỏi chuyện Diệp Du Nhiên.
Hơn nữa, những người đó nói toàn những lời khó nghe, mặc dù An Hạ có lòng muốn thanh minh với họ, nhưng chỉ cần cô vừa mở miệng thì sao cũng không nói lại được họ.
Vì thế, mấy năm sau cô đều không đi nữa nhưng thi thoảng cũng sẽ đọc tin nhắn trong nhóm mọi người nói chuyện.
Chuyện sẩy thai xảy ra vào một tháng cuối cùng của cấp ba, trước đó Diệp Du Nhiên vẫn luôn ở đẳng cấp nữ thần.
Chương 292:
An Hạ vẫn luôn là bạn tốt của Diệp Du Nhiên, cô ấy hiểu rõ thái độ làm người của Diệp Du Nhiên, đừng nói khi đó Diệp Du Nhiên không yêu đương sớm rồi vụng trộm ăn trái cấm, cho dù có thì cô ấy cũng là người dám làm dám chịu.
Mà bây giờ Diệp Du Nhiên về lại Diệp thị lại có một người chồng là Boss Tần lợi hại như vậy, An Hạ cảm thấy đây chính là thời cơ tốt để vả mặt!
Chỉ nghĩ như vậy thôi An Hạ đã cảm thấy đau mặt thay mấy người kia rồi.
Diệp Du Nhiên ngẩng đầu nhìn chăm chú An Hạ hai giây, ánh mắt biết rõ đó khiến An Hạ có chút không đỡ được, vừa định ăn ngay nói thật thì Diệp Du Nhiên lại nói: “Tớ sẽ suy nghĩ.”
An Hạ hỏi cô: “Cậu định đi?”
Nếu như Diệp Du Nhiên không muốn đi sẽ từ chối thẳng thừng, cô ấy nói suy nghĩ thì đến tám mươi phần trăm khả năng sẽ đi.
“Đến lúc đó rồi nói.” Diệp Du Nhiên vừa nói vừa thu dọn đồ của mình: “Đi thôi, tan làm rồi, bên ngoài đang mưa, tớ đưa cậu về.”
“Không cần đâu…”
“Không sao, trời mưa mới đưa cậu thôi, bình thường còn lâu nhé.”
Diệp Du Nhiên cũng không nghe lời từ chối của An Hạ, không chút suy nghĩ liền kéo cô ấy ra ngoài rồi nhét vào xe mình.
Đưa An Hạ về, Diệp Du Nhiên mới lái xe về vịnh Vân Thượng.
Kết quả còn chưa đi xa, Mộ Tấn Dương đã gọi điện tới.
Giọng nói lạnh lùng trong trẻo của anh vang lên lại vô cùng dễ nghe: “Đang ở đâu?”
Giờ này bình thường cô đã về đến nhà, hôm nay anh đã về nửa tiếng rồi mà vẫn chưa thấy cô đâu.
Diệp Du Nhiên đỗ xe bên lề đường: “Vừa mới đưa An Hạ về, bây giờ đang trên đường về nhà, sắp đến nơi rồi.”
Đáy lòng lại lầm bầm nói xấu, không chỉ muộn nửa tiếng thôi à, thế mà cũng phải gọi điện hỏi, cô cũng không phải trẻ con.
…
Khi về đến nhà, đi đến cửa phòng khách liền thấy Thịt Bò đang ngồi chồm hổm trước cửa, nhìn màn mưa bên ngoài, vẻ mặt âu sầu.
Diệp Du Nhiên dễ dàng hiểu được mục đích trong lòng nó: Trời mưa không được ra ngoài chơi, thật bi thương.
“Thịt Bò.” Diệp Du Nhiên cười vuốt ve nó.
Thịt Bò lười biếng nhìn cô một cái, đột nhiên xoay người chạy vào trong sau đó lại nhanh chóng chạy lại, trong miệng ngậm một cục xương chó đồ chơi.
Miệng ngậm cục xương, nhảy lên rồi đưa hai chân trước bám vào người Diệp Du Nhiên, ý bảo cô hãy cầm lấy cục xương nó đang ngậm.
Diệp Du Nhiên đưa tay cầm lấy, kết quả nó còn ngậm chặt hơn, kéo cục xương đồ chơi ném không muốn mạng, đến khi Diệp Du Nhiên hất tay ra sau đó ‘ư ử’ hai tiếng, đắc ý lại gác hai chân trước lên người cô.
“Ha ha.” Diệp Du Nhiên cười lạnh hai tiếng, rất cao lãnh liếc mắt nhìn rồi vòng qua nó đi vào trong.
Thịt Bò không cam lòng, đi theo phía sau cô.
Diệp Du Nhiên đi vào trong liền nghe thấy tiếng động trong phòng bếp, cô xoay người đắc ý cười với Thịt Bò một tiếng: “Mẹ là người đã có chồng còn con cẩu độc thân tự chơi một mình đi.”
Nói xong tùy tay vứt chiếc túi lên ghế sofa , nhẹ chân nhẹ tay đi vào bếp.
Thịt Bò nhả cục xương đồ chơi trong miệng ra, ngồi chồm hổm tại chỗ cũ, biểu cảm trên mặt càng thêm bi thương, trong khoảnh khắc vừa nãy nó cảm nhận được sự ác ý sâu sắc đến từ nhân loại.
…
Chương 293:
Diệp Du Nhiên nhẹ chân nhẹ tay đi tới cửa phòng bếp, ló chiếc đầu nhỏ vào trong nhìn.
Mộ Tấn Dương đã thay bộ đồ ở nhà màu xám đậm, bóng lưng cao lớn thẳng tắp đứng đối diện cô đang thái đồ trên thớt, trên bếp là nồi cách thủy đang đun phát ra tiếng sôi ‘ùng ục’, Diệp Du Nhiên đã ngửi được mùi thơm.
Cô nhón chân cẩn thận đi đến sau lưng anh, ý đồ đột nhiên ôm từ phía sau cho anh một bất ngờ.
Kết quả cô vừa đi tới phía sau lưng, anh lại đột nhiên đi sang bên cạnh một bước, tay Diệp Du Nhiên rơi vào khoảng không, sắc mặt trong nháy mắt đờ đẫn.
Khi cô còn đang đờ đẫn thì Mộ Tấn Dương vừa dịch sang bên cạnh đã cúi đầu đặt lên môi cô một nụ hôn.
Nụ hôn này nhẹ nhàng mà nhanh chóng nhưng lại vô cùng say lòng người, Diệp Du Nhiên cảm nhận rõ ràng cảm giác muốn hôn mê.
Không đợi cô phản ứng lại, Mộ Tấn Dương đã đưa tay búng lên trán cô một cái: “Hồi thần.”
Diệp Du Nhiên trong nháy mắt hồi thần lại một cách rất thần kỳ, trừng to mắt nhìn anh: “Vừa nãy sao anh nhìn thấy tôi?!”
Mộ Tấn Dương nhíu mày, nhét một miếng cà rốt vào miệng cô, giọng nói trầm thấp lạnh lùng lại mang theo ý cười nhẹ không dễ phát hiện: “Tự đoán, không đoán được thì tối nay chỉ có thể ăn cà rốt.”
“…” Sớm biết vậy thì cô đã chơi cùng Thịt Bò, không đến tìm chồng nữa rồi.
Diệp Du Nhiên lập tức nhả miếng cà rốt ra tay, Mộ Tấn Dương quay đầu vẻ mặt không cảm xúc nhìn cô, Diệp Du Nhiên lại nhanh chóng nhét vào miệng.
Trên mặt Mộ Tấn Dương hiện lên vẻ kinh ngạc: “Ghê tởm vậy mà vẫn ăn?”
“Anh…” Nếu không phải nhìn thấy vẻ mặt đó của anh, cô sẽ bị dọa đến mức nhét lại vào miệng ăn tiếp à? Có không?!
Mộ Tấn Dương nhìn dáng vẻ không phục của cô, trong mắt hiện lên ý cười, xoay đầu không nhìn cô nữa.
Diệp Du Nhiên nhai hết miếng cà rốt trong miệng, ngồi xuống phía sau lưng anh, nhìn bóng lưng anh một hồi lâu mới nói lớn: “Vì anh đã nhìn thấy bóng dáng tôi trước!”
“Ừm.” Ngữ điệu Mộ Tấn Dương tự nhiên không để ý khiến Diệp Du Nhiên cảm thấy bản thân bị coi thường.
Vì thế, đến bữa ăn cơm, Diệp Du Nhiên đã hóa bi phẫn thành sức ăn, dáng ăn có chút mạnh mẽ hung dữ.
Thịt Bò ở một bên đang ăn thức ăn cho chó, trực tiếp ngồi chồm hổm dậy nghiêng đầu nhìn Diệp Du Nhiên ăn cơm.
Mộ Tấn Dương ngước mắt nhìn Diệp Du Nhiên một cái, gắp một miếng thịt kho tàu, nhúng vào bát canh sau đó thả vào đĩa thức ăn của Thịt Bò, giọng nói nhàn nhạt: “Đừng học cách ăn của mẹ con, không tốt cho sức khỏe.”
Diệp Du Nhiên: “…”
…
Hậu quả của việc hóa bi phẫn thành sức ăn chính là… Diệp Du Nhiên đã ăn no căng.
Mộ Tấn Dương kéo cô nằm trong ngực anh, bàn tay to đặt lên bụng cô, động tác nhẹ nhàng có quy luật xoa đều, giọng nói trước nay luôn lạnh lùng mà trong trẻo mang theo tia bất đắc dĩ: “Lần sau có còn dỗi nữa không?”
Diệp Du Nhiên lúc này đã thoải mái không ít, giọng nói phản bác: “Không dỗi, tôi là muốn ăn no.”
Mộ Tấn Dương đưa tay để bên miệng khẽ ho một tiếng, quyết định vẫn là không nên vạch trần cô vợ nhỏ của mình.
Diệp Du Nhiên đột nhiên nhớ đến chuyện trước đây Mộ Tấn Dương nói sẽ giúp cô điều tra chuyện của ba.
Diệp Du Nhiên đưa tay giữ lấy bàn tay to của Mộ Tấn Dương, cất giọng hỏi: “Trước đây anh nói sẽ giúp tôi điều tra chuyện của ba, thế đã có tin tức gì chưa?”
Chương 294:
Câu nói này như thần chú định thân khiến cả người Mộ Tấn Dương yên tĩnh trong chớp mắt.
Qua một lúc, Diệp Du Nhiên mới nghe thấy giọng nói thoáng nhiễm lạnh của anh: “Vì thời gian trôi qua quá lâu nên tạm thời vẫn chưa có tin tức gì.”
Diệp Du Nhiên rất mẫn cảm cảm nhận được trong khoảnh khắc vừa nãy Mộ Tấn Dương có chút khác thường, cô bỏ bàn tay đang đặt trên người mình của anh ra, lui ra khỏi lòng anh ngồi thẳng dậy.
Cô ngồi đối diện Mộ Tấn Dương, nhìn thẳng vào mắt anh: “Một chút tin tức cũng không có?”
Mộ Tấn Dương cũng quay lại nhìn cô, trong đôi mắt đen có cảm xúc khó phân biệt, hơi nhíu mày: “Mười năm qua đi, phụ trách vụ án năm đó của ba em đã có vài người nghỉ hưu.”
“Ồ…” Diệp Du Nhiên cảm nhận rất rõ ràng cảm xúc Mộ Tấn Dương không đúng lắm.
Dường như anh có chút kháng cự cô nhắc đến vấn đề này.
Có lẽ là ảo giác của cô.
“Tôi đi tắm trước.” Mộ Tấn Dương xoa đầu cô, đứng dậy đi vào phòng tắm.
Khóa cửa phòng tắm, Mộ Tấn Dương mở vòi hoa sen, xoay về phía nước lạnh.
Trong thời tiết lạnh như vậy mà lại tắm nước lạnh, rất không may là thân thể luôn rất khỏe mạnh của Mộ Tấn Dương đã bị cảm phát sốt.
…
Rạng sáng ngày hôm sau, Diệp Du Nhiên bị lò nướng nóng bỏng bên cạnh làm cho tỉnh lại.
Cô theo thói quen bò ra từ trong ngực Mộ Tấn Dương, vươn tay tìm điện thoại nhìn thời gian.
Mới bốn giờ sáng, vẫn sớm.
Cô lùi lại định ngủ tiếp lại phảt hiện Mộ Tấn Dương ở bên cạnh không đúng lắm.
“Mộ Tấn Dương?” Tải app truyệnholađọc tiếp nhé cả nhà!
Cảm nhận nhiệt độ cơ thể anh không được bình thường, Diệp Du Nhiên vội vàng đưa tay sờ trán anh, quả nhiên, nóng đến dọa người.
Cô lại đẩy đẩy người anh, gọi tên anh: “Mộ Tấn Dương! Anh tỉnh dậy đi.”
“Đừng ồn ào nữa, ngủ thêm một lát đi, vẫn sớm..” Mộ Tấn Dương miễn cưỡng mở mắt, trong đôi mắt híp lại một nửa ấy nổi lên những bọt nước.
Anh vừa nói, cánh tay dài đã đưa sang bên cạnh nhưng lại không thành công kéo được người vào ngực, anh bất mãn nhíu mày, mí mắt mở ra lớn hơn một chút, ánh mắt rõ ràng hơn hai phần, kéo được Diệp Du Nhiên vào ngực mới hài lòng thỏa mãn nằm xuống.
Giọng nói khàn khàn vang lên: “Được rồi, ngủ thêm một lát đi.” Nói xong còn vỗ nhẹ lên lưng cô hai cái.
Diệp Du Nhiên mím môi, sốt thành như vậy còn ngủ thêm một lát! Bình thường sao lại không nhìn ra tâm Mộ Tấn Dương lớn như vậy.
Diệp Du Nhiên hao tốn rất nhiều sức lực mới một lần nữa từ trong lòng anh bò ra được, xỏ dép vào đi xuống nhà lấy túi chườm đá, nhanh chóng chạy lên lầu rồi đặt túi chườm lên trán anh.
Hôm qua mưa lớn như vậy, đến giờ vẫn chưa dừng lại, nhiệt độ không khí giảm xuống rất nhiều, dưới nhà không bật hệ thống sưởi, cô vừa chạy xuống dưới một vòng liền cảm thấy tay chân mình đã lạnh buốt.
Một tay Diệp Du Nhiên đặt lên túi chườm đá rồi nghiêng người trèo lên giường.
Người cô mang theo khí lạnh còn người Mộ Tấn Dương lại nóng đến vô cùng, chỉ thấy cô vừa lại gần, cả người liền mát lạnh rất dễ chịu.
Kéo người vào lòng rồi than thời một tiếng, giọng nói lại có chút lạnh: “Đi đâu mà người lạnh thế này?”
Diệp Du Nhiên nghe lời anh nói, nhíu mày dùng lực ấn túi chườm đá trong tay xuống: “Anh sốt rồi, anh không biết à?”