Nhưng cho dù người của nhà họ Diệp không đến tìm cô, sớm muộn gì cô cũng đến tìm bọn họ, dù sao chuyện của ba, người biết được nhiều nhất cũng là người của nhà họ Diệp.
“Dẫn cô ta lên.” Diệp Du Nhiên dặn dò một câu rồi cúp máy.
Không qua bao lâu đã có người gõ cửa: “Tổng giám Diệp.”
“Vào đi!” Diệp Du Nhiên vừa đáp lời vừa tìm tài liệu mình cần.
Sau đó, cửa phòng làm việc bị đẩy ra, nhân viên lễ tân dẫn Diệp Yến Nhi đi đến.
“Tổng giám Diệp, tôi đi ra ngoài trước.” Nhân viên lễ tân dẫn người vào xong thì tự giác đi ra ngoài.
Sau đó, cô nghe thấy giọng nói của Diệp Yến Nhi: “Du Nhiên, hai năm nay cô đi đâu thế? Sống tốt không?”
Lúc này Diệp Du Nhiên mới ngẩng đầu lên, nở nụ cười sâu xa với Diệp Yến Nhi, chỉ vào ghế dựa ở đối diện: “Ngồi đi.”
Diệp Yến Nhi cũng không thay đổi quá nhiều.
Vẫn mang dáng vẻ giống như trước đây, ngoan ngoãn yếu ớt, nhưng cũng có thêm mấy phần quyến rũ trưởng thành.
Cô ta ngồi xuống ghế đối diện Diệp Du Nhiên, im lặng quan sát cô: “Du Nhiên, trở về rồi sao không về thăm nhà?”
Diệp Du Nhiên mím môi mang theo nụ cười nhẹ, trong mắt tràn đầy lạnh lùng.
“Cho dù tôi không về thì cô cũng tới tìm tôi mà, không phải sao?”
Năm đó, cô là thua trong tay Diệp Yến Nhi.
Cái chết của con cô, cũng có phần của cô ta.
Mà Diệp Yến Nhi còn có thể ngồi ở đây nói chuyện với cô như không có chuyện gì.
Diệp Du Nhiên càng nghĩ, hận thù tích góp từng chút một trong lòng càng nhiều hơn, cánh tay khoanh trước ngực vô thức siết chặt.
“Du Nhiên, cô đang nói gì thế, dù sao chúng ta cũng là người một nhà mà.”
Diệp Yến Nhi nói chuyện, lẳng lặng vươn tay vén tóc.
Tuy nhìn vẻ bề ngoài, Diệp Du Nhiên trừ gầy hơn một chút cũng không khác gì trước kia, nhưng cô ta lại cảm thấy ánh mắt Diệp Du Nhiên nhìn mình hơi đáng sợ.
Chẳng lẽ… Diệp Du Nhiên biết chuyện năm đó là cô ta làm?
Nghĩ như vậy, Diệp Yến Nhi vô thức thấy ớn lạnh.
Cô ta biết truyền thông Hải Nguyệt là nhà họ Phong của Cảnh Thành mua lại, nhưng không chắc chắn nhà họ Phong có quan hệ gì với Diệp Du Nhiên.
Mà rốt cuộc vì sao Diệp Du Nhiên lại biến mất hai năm, cô ta cũng không thể biết được.
Cũng may, Diệp Du Nhiên và Mộ Tấn Dương đã chia tay, nếu không Diệp Du Nhiên mượn thế lực của Mộ Tấn Dương để đối phó với cô ta, cô ta cũng chỉ có thể chờ chết!
“Người một nhà?” Diệp Du Nhiên lặp lại ba chữ này lần nữa, sau đó như ngẫm nghĩ nói: “Chị đã cảm thấy như vậy, nếu có thời gian thì dẫn chồng chị theo, chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm, dù sao anh ta của là anh rể họ của tôi mà.”
Diệp Yến Nhi nghe thấy lời của cô, sắc mặt lập tức thay đổi.
Cô ta lộ ra vẻ mặt cảnh giác: “Gần đây Tiến Dương rất bận, tôi còn có chuyện, đi trước đây.”
Diệp Yến Nhi như con mèo bị đạp trúng đuôi, trở nên rất căng thẳng, nói xong lập tức đứng dậy đi ra ngoài.