Anh rón rén đi đến bên giường mở đèn ngủ lên, sau đó mới đi vòng qua bên kia giường ngủ nhìn cô.
Cô lôi kéo chăn mền che phủ mình rất chặt chẽ, dường như ngủ rất say.
Mộ Tấn Dương chỉ có thể nhìn thấy cái trán trắng nõn của cô, cùng mái tóc đen rối tung.
Mộ Tấn Dương nhìn thấy thế, bật cười lẩm bẩm: “Sao lại như một đứa trẻ thế này?”
Sau đó động tác rất nhẹ nhàng thay cô hất tóc lên, cúi người hôn khẽ một cái lên trán của cô, sau đó mới đứng dậy đi vào phòng tắm.
Cửa phòng tắm vừa đóng lại, Diệp Du Nhiên liền kéo thấp chăn xuống, mở mắt ra.
Cô trợn to hai mắt nhìn lên trần nhà, ánh mắt tỉnh táo cực kỳ, không giống như là một người vừa mới ngủ dậy.
Cô ngủ không được.
Giọng nói của Cố Hàm Yên cứ quanh quẩn bên tai cô không ngừng.
Cố Hàm Yên là người đã cứu mạng Trần Úc Xuyên, coi như Mộ Tấn Dương không thích cô ta, nhưng cũng đồng ý cho cô ta mấy phần mặt mũi.
Cô có thể cảm giác được hiện tại Mộ Tấn Dương vẫn yêu cô như cũ, nhưng nếu như có một ngày đột nhiên anh lại cảm thấy lời nói của Trần Úc Xuyên có đạo lý thì sao đây?
Phải biết rằng ngoại trừ Cố Hàm Yên thì còn có rất nhiều người phụ nữ ưu tú khác, bọn họ không cần Mộ Tấn Dương chủ động chỉ tay thì cũng sẽ chủ động đưa tay ra.
Cô cũng không có gì đặc biệt, thậm chí còn không bằng Cố Hàm Yên.
Diệp Du Nhiên lún sâu vào vũng bùn phủ định bản thân không thể tự thoát ra được.
“Cạch.”
Là âm thanh cửa phòng tắm mở ra, Diệp Du Nhiên cuống quýt nhắm mắt lại.
Cô cũng không biết tại sao mình lại phải giả vờ ngủ, nhưng cô biết những suy nghĩ và nghi vấn trong lòng của cô không thể nói cho Mộ Tấn Dương nghe được.
Mộ Tấn Dương vừa đi đến bên cạnh chiếc giường bèn ôm Diệp Du Nhiên vào lòng.
Diệp Du Nhiên để mặc cho anh ôm thỏa thích.
Cô quyết định phải giả vờ như mình đã ngủ say rồi.
Từng nụ hôn nóng bỏng chạm vào da thịt cô…
“Ưm…”
Diệp Du Nhiên không khỏi siết chặt nắm tay, không dám nhúc nhích, nhưng chẳng kềm chế nổi mà kêu lên thành tiếng.
“Dậy rồi à?”
Giọng nói của Mộ Tấn Dương khàn đặc, anh quay người cô lại, nhìn vào gương mặt của cô trong bóng tối.
Anh ngừng mọi hành động, để trán mình chạm vào trán cô.
Diệp Du Nhiên có thể cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của anh đang phả vào mặt của mình.
Gương mặt cô thoắt chốc đã trở nên nóng hôi hổi, hơi nóng ấy thấm qua da thịt, lan tỏa vào tận đáy lòng cô.
Cô khẽ run rẩy, đẩy người anh ra rồi thì thầm: “Anh xích ra xa một chút đi.”
“Đừng hòng.”
Giọng điệu của anh giống hệt như một đứa trẻ đang hờn dỗi, giọng nói tỏ vẻ hết sức bất mãn.
Không chỉ không để cô đẩy mình ra, mà còn xích lại gần cô hơn, ôm cô chặt hơn nữa.
“Em không muốn…Ưm.”
Chương 571:
Diệp Du Nhiên còn chưa kịp nói dứt câu đã bị nụ hôn của anh cắt ngang.
Nụ hôn dịu dàng ấy khiến cho cô nhanh chóng bỏ cuộc, không từ chối anh nữa.
Mộ Tấn Dương thấy thái độ của cô dần dần dịu xuống, bèn sống thật với bản thân mình.
Sau khi xong việc, Mộ Tấn Dương chuẩn bị ôm cô đi tắm rửa, lúc mở đèn mới phát hiện cô đã chìm sâu vào giấc ngủ.
Gương mặt cô hằn lên nét mệt mỏi, giống như đã kiệt sức lắm rồi.
Mộ Tấn Dương lại cúi đầu, nhẹ nhàng đặt những nụ hôn lên trán cô, gương mặt nhuốm vẻ tiếc nuối.
Gần đây trông cô không vui vẻ gì mấy, buổi tối ngủ cũng không ngon giấc, mấy việc này anh đều biết hết.
Mà cô như thế, khiến cho lòng anh phảng phất bất an, cảm giác này khó chịu vô cùng.
Anh lưu luyến nhìn cô thật lâu, âm thầm đưa ra quyết định rồi mới ôm cô vào nhà tắm.
Ngày hôm sau, phải đến gần buổi trưa thì Diệp Du Nhiên mới ngủ dậy.
Bởi vì gần đây tâm trạng cô hay lên xuống thất thường, bởi vậy nên mới dễ cảm thấy mệt mỏi, buồn ngủ hơn à?
Diệp Du Nhiên cảm thấy rất có thể đúng là như thế.
Bên cạnh cô không có một ai, nhưng cô vẫn cảm nhận được mùi hương của Mộ Tấn Dương phảng phất trong phòng.
Cô đột ngột xoay người lại, bèn nhìn thấy một dáng người dong dỏng cao đứng trước khung cửa sổ.
Một tay Mộ Tấn Dương đút trong túi quần tây, tay còn lại cầm điện thoại, anh đang nói chuyện với ai đó.
“Chuyển hết tất cả tài liệu cần thiết qua bên này đi.”
“Ừ, cậu chuyển…”
Giọng nói của Mộ Tấn Dương chợt ngừng lại, bỗng quay người về phía cô.
Ánh mắt Mộ Tấn Dương dán chặt trên người cô, rồi cúi đầu khẽ dặn dò người ở bên kia đầu dây, xong xuôi hết mới sải chân bước đến bên cạnh Diệp Du Nhiên.
“Dậy rồi à?”
Mộ Tấn Dương đi đến bên cạnh cô, ngồi lên mép giường, vươn tay vuốt ve gương mặt Diệp Du Nhiên, rồi hôn cô.
Diệp Du Nhiên nghĩ đến chuyện trong buổi tối hôm qua, sắc mặt cô tối sầm, nghiêng đầu tránh né nụ hôn của anh.
Trong lúc vô tình chợt phát hiện các vật trưng bày và cách trang trí của căn phòng này là lạ, rõ ràng đây không phải phòng ngủ trong biệt thự trên vịnh Vân Thượng.
Cô ngạc nhiên há hốc miệng: “Sao chúng ta lại…Ưm…Anh…”
Khi nãy cô không cho Mộ Tấn Dương hôn mình, tất nhiên anh sẽ không chịu để yên như vậy.
Anh giơ tay giữ lấy gáy Diệp Du Nhiên, bàn tay còn lại đặt lên lưng cô, nghiêng đầu sang lấp kín miệng cô lại.
Dáng vẻ hết sức mạnh mẽ, muốn từ chối anh không phải là việc dễ dàng gì, Diệp Du Nhiên chỉ đành tiếp nhận mà thôi.
“Được rồi, em muốn nói gì thì bây giờ có thể nói được rồi đó.”
Sau khi nụ hôn ấy chấm dứt, Mộ Tấn Dương mới rời khỏi môi cô, kéo giãn khoảng cách giữa hai người.
Chỉ có điều, cánh tay đang ôm cô của anh không hề buông lỏng.
Diệp Du Nhiên trừng mắt nhìn anh rồi nhìn quanh quất xung quanh, đến giờ mới phát hiện, nơi cô đang ở lại là căn nhà trước kia của mình.
Ánh mắt của cô ngập tràn vẻ kinh ngạc, nhưng giọng nói lại lộ ra vẻ vui vẻ: “Sao… lại về đây?”
Chương 572:
Phản ứng của cô đều lọt hết vào mắt Mộ Tấn Dương, anh cười tủm tỉm, nhưng không trả lời thẳng câu hỏi của cô.
“Đói rồi đúng không, dậy ăn cơm đi.”
Mộ Tấn Dương nói dứt lời bèn nhổm người dậy, đi ra khỏi phòng, cho cô thời gian làm vệ sinh cá nhân.
Nhìn thấy Mộ Tấn Dương đi vào phòng bếp kiểu mở, Diệp Du Nhiên vẫn còn thấy hơi mông lung.
Sao vừa mới ngủ dậy đã về đến nhà rồi?
Mộ Tấn Dương nhân lúc cô đang ngủ, đưa cô về đây hay sao? Nhưng vấn đề là cô lại không hề hay biết gì cả!
Đợi đến khi Diệp Du Nhiên làm vệ sinh buổi sáng xong xuôi, Mộ Tấn Dương bèn bưng thức ăn ra bàn.
Diệp Du Nhiên ngồi trước cái bàn trong nhà bếp, nhìn thấy Mộ Tấn Dương lại đi xuống bếp lấy muỗng múc canh lên, bèn mím môi cười.
Căn nhà này chứa đựng rất nhiều hồi ức trong quá khứ của hai người bọn họ , mặc dù lúc ban đầu họ nghi kỵ lẫn nhau, nhưng trong lòng Diệp Du Nhiên, trong những ngày tháng còn chưa biết được thân phận của Mộ Tấn Dương ấy, cô đã sống rất vui vẻ.
Có thể vì đã về đến nhà mình, lòng cô thấy yên tâm hơn nhiều, tâm trạng trở nên vui vẻ nên mới thấy thèm ăn hơn.
Mộ Tấn Dương nhìn dáng vẻ ăn uống ngon miệng, lông mày giãn ra, vẻ mặt hồ hởi của cô, quả nhiên, quyết định này của anh là chính xác.
Mộ Tấn Dương vừa gắp thức ăn vừa nói: “Em ăn nhiều lên đi.”
Nhưng vào lúc này, Diệp Du Nhiên lại sực nhớ đến một chuyện khác: “Chúng ta dọn ra ngoài như vậy, ông ngoại anh có…” Chắc chắn Mộ Úc Xuyên sẽ bực mình, nói không chừng ông sẽ ghét cô hơn nữa.
“Đừng quan tâm đến ông ấy, già rồi nên thích kiếm chuyện làm khó người khác đấy mà.”
Mặc dù ông ấy là ông ngoại của anh thật, anh cũng rất cảm động vì ông ngoại đã đến tìm anh sau khi ba mẹ anh qua đời.
Nhưng mà, nhóm người hầu hạ ông ngoại, người nào người nấy đều dốc lòng nịnh nọt ông ấy, hết lòng chăm sóc ông.
Còn vợ của anh lại khác.
Cuộc sống trước đây của cô ấy rất lận đận, ít bạn bè, người đối xử với cô ấy cũng ít, cô ấy chỉ là một cô gái bé nhỏ mà thôi, nếu như anh không chủ động kiếm chuyện với cô trước thì cô cũng sẽ không bị ông ngoại anh làm khó làm dễ.
Cho dù không cân nhắc, anh cũng sẽ đứng về phía Diệp Du Nhiên.
Nhưng khó mà giải quyết vẹn toàn được mọi việc trên đời này.
Mặc dù anh sẽ đứng về phía Diệp Du Nhiên, nhưng anh cũng cần quan tâm đến cảm xúc của ông ngoại…
Vạch lá tìm sâu…
Mộ Úc Xuyên vốn là ông ngoại của anh, thực chất có bắt bẻ cháu dâu cũng là chuyện bình thường mà thôi.
Diệp Du Nhiên ngập ngừng một lát rồi rũ mắt xuống, khe khẽ nói với anh: “Bằng không thì hai ta trở về đi.”
Nhìn những món ăn trên bàn, đột nhiên không còn thấy thèm nữa.
Trong phút chốc, căn phòng chìm vào im lặng.
Mấy phút sau, Mộ Tấn Dương thấp giọng gọi tên cô: “Diệp Du Nhiên.”
Chương 573:
“Hửm?” Diệp Du Nhiên không rõ đầu cua tai nheo ra sao.
“Em nhìn thẳng vào mắt anh đây này, rồi nói thật cho anh biết, em muốn về đó à?” Đôi mắt đen láy, đầy vẻ lạnh lùng của anh dán chặt vào người cô.
Nhìn thấy ánh mắt ấy của anh, cô không có can đảm để nói dối nữa.
Diệp Du Nhiên hé môi thì thào: “Không muốn…”
Cô không thích một chút nào, vốn dĩ nơi đó chỉ thuộc về riêng mình cô và Mộ Tấn Dương mà thôi, nhưng bây giờ lại rợp bóng người hầu, còn thay đổi nhiều đồ dùng trong nhà đến như vậy.
Càng không thích ba bữa cơm trong ngày đều là món Tây.
Cố Hàm Yên sống trong căn nhà ấy, cô cũng không thích nốt.
Nhưng cô lại không thể nói hết những chuyện này với Mộ Tấn Dương được.
Cô cảm thấy bây giờ mình đã thay đổi nhiều rồi.
Trước đây cô không phải là người như vậy, hiện tại, cô sẽ lo lắng nếu mình trải lòng với anh, có làm Mộ Tấn Dương thấy khó xử hay không, cũng lo lắng có phải bản thân mình đã đòi hỏi nhiều quá chăng.
Còn Cố Hàm Yên, Mộ Úc Xuyên.
Mọi chuyện chồng chất lên nhau, đè nặng lên cô, khiến cho cô không sao thở nổi, khiến cô thay đổi, không còn giống với chính mình nữa.
“Nếu đã không muốn thì sao không nói cho anh biết những việc này?”
Mộ Tấn Dương hỏi cô, gương mặt anh lạnh lùng như băng tuyết, sự tức giận tích lũy trong ánh mắt, chực tuôn trào.
Mặc dù mọi khi cảm thấy bực mình, anh cũng sẽ nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng, nhưng không có lần nào trông có vẻ đáng sợ như bây giờ.
Diệp Du Nhiên không khỏi run rẩy, quay đầu sang chỗ khác, không nhìn vào mắt anh nữa.
Nhưng Mộ Tấn Dương không có ý muốn bỏ qua cho cô, khó khăn lắm mới khơi gợi được đề tài này lên, nếu không nói cho rõ mười mươi thì anh sẽ không chịu thôi.
“Em chỉ…” Diệp Du Nhiên thấy bộ dạng nghiêm khắc của anh mà sợ hãi, lắp bắp nói không nên lời.
“Chỉ cái gì?”
Mộ Tấn Dương híp mắt, ánh mắt anh trở nên nguy hiểm.
Rồi tự mình lên tiếng tiếp lời: “Chỉ cảm thấy anh là đồ vô dụng, không thể điều tiết, không thể xử lý ổn thỏa chuyện này, phải để vợ mình chịu cảnh ấm ức, bấm bụng bỏ qua để giữ giữ cho thiên hạ thái bình!”
Giọng điệu của Mộ Tấn Dương hết sức nghiêm khắc, nhưng lời nói của anh lại làm Diệp Du Nhiên kinh ngạc.
Gần như cô có thể thấy đỉnh đầu Mộ Tấn Dương bốc khói, nhưng bộ dáng đấy của anh lại làm Diệp Du Nhiên cảm thấy đáng yêu một cách lạ lùng.
Cô cầm đũa lên, chọc vào chén cơm rồi nói: “Em chưa từng nghĩ thế…”
Sao cô có thể nghĩ Mộ Tấn Dương là kẻ vô dụng cho được…
Trong lòng cô, Mộ Tấn Dương là một người không gì không làm được.
“Nếu em chưa từng nghĩ như vậy, thế thì tại sao lại dối lòng mà nói rằng ‘muốn trở về’ kia chứ?” Giọng điệu của anh rất hùng hổ, phải hỏi cho ra ngô ra khoai mới chịu thôi.
Một Mộ Tấn Dương thế, làm cho Diệp Du Nhiên không chống đỡ nổi.
“Em…”
Cô từng muốn hiểu thêm về con người anh, nhưng đến khi gặp người thân của anh, cô mới biết rằng bản thân mình đúng là một người rất ích kỷ.
Chương 574:
Thậm chí, sau khi biết tin anh và Cố Hàm Yên cùng đi gặp Mộ Úc Xuyên, chuyện mà cô để ý hơn cả là Mộ Tấn Dương đi thăm Mộ Úc Xuyên nhưng lại không dắt cô theo.
Cô vẫn canh cánh mãi chuyện này trong lòng.
Trước giờ anh vẫn xem thương Cố Hàm Yên, nhưng nếu phải so sánh thì sự quan tâm anh dành cho Mộ Úc Xuyên lại khiến cho Diệp Du Nhiên cảm thấy bất an.
Dục vọng chiếm hữu của con người là một thứ hết sức đáng sợ, cho dù đối phương chỉ là người thân của anh ấy mà thôi.
Bởi vì cô biết Mộ Tấn Dương quan tâm Mộ Úc Xuyên đến mức nào, bởi thế cô mới không muốn làm khó anh, khiến anh bị mắc kẹt giữa cô và ông ngoại anh. Cô muốn giữ cho lòng mình thật bình tĩnh để đối diện với mọi việc.
Cũng không biết bởi vì cô che giấu không được kín kẽ, hay vì Mộ Tấn Dương quá thông mình, mà lại dễ dàng vạch trần nỗi lòng của cô.
Mộ Tấn Dương nhìn vẻ mặt đáng thương, trông tựa như sắp bật khóc đến nơi của cô, lòng anh mềm nhũn, nhưng giọng nói vẫn hùng hổ như cũ: “Sau này không được phép làm vậy nữa, bằng không sớm muộn gì anh cũng sẽ cho em biết tay!”
Hở…
Diệp Du Nhiên trố mắt nhìn anh.
Gì thế này!
Mộ Tấn Dương tiếp tục ăn cơm, chẳng buồn ngẩng đầu lên nhìn cô mà thong thả nói: “Còn nhìn nữa thì anh sẽ cho em biết tay ngay bây giờ đó.”
Cô có phải con nít đâu mà anh lại hù dọa cô như vậy chứ!
Cái đồ ấu trĩ!
Nhưng Diệp Du Nhiên không phải là con nít đó, sau khi nghe Mộ Tấn Dương nói dứt lời, vẫn ngoan ngoãn tiếp tục ăn cơm, không nhìn anh nữa.
Tần Du Nhiên bị Mộ Tấn Dương uy hiếp nặng nề một chặp, tâm trạng đột nhiên trở nên tươi tỉnh.
Chỉ có điều, mới được yên vui có vài ngày thôi mà chuyện gì nên đến cũng đã kéo đến.
Vào buổi sáng sớm, Mộ Tấn Dương có một cuộc họp quan trọng nên phải lên công ty, bởi vậy trong nhà chỉ còn lại một mình Diệp Du Nhiên.
Trước khi anh đi làm đã dặn đi dặn lại, nhắc cô không được đi lung tung!
“Không được đi lung tung biết không, có việc gì gấp phải ra ngoài thì gọi điện cho anh!”
Vẻ mặt của Diệp Du Nhiên thành như vầy: ┐(´д`)┌
Nhưng vẫn yếu ớt trả lời anh: “Ừm.”
Cô luôn cảm thấy rằng bây giờ Mộ Tấn Dương hoàn toàn đối xử với cô như một đứa con nít vậy.
Mặc dù trong lòng cô nghĩ như vậy, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn nghe lời anh dặn, không bước chân ra khỏi nhà.
Chưa bao lâu sau, tiếng chuông cửa réo rắt vang lên.
Mộ Tấn Dương về nhanh đến thế ư?
Anh ta mang chìa khóa theo mà không biết tự đi mà mở, lại còn bấm chuông!
Chắc chắn là cái đồ gian thương xảo trá đó muốn kiểm tra coi cô có ở nhà hay không!
Diệp Du Nhiên bĩu môi, đi ra mở cửa.
“Mộ Tấn Dương, em nói này, anh có phải là đồ vô liêm…” sỉ không!
Chương 575:
Lúc cô nhìn thấy rõ ràng người đứng trước cửa, hai chữ cuối tắc nghẹn giữa cổ họng cô, không nói nổi lên lời nữa.
Ánh mắt của cô nhanh chóng lướt qua người Mộ Úc Xuyên, cùng với Cố Hàm Yên đang đứng bên cạnh ông ấy, khẽ gật đầu rồi cất tiếng chào hỏi: “Cháu chào ông Mộ!”
“Hừ!”
Mộ Úc Xuyên lạnh lùng liếc mắt nhìn cô rồi đi thẳng vào trong nhà.
Cố Hàm Yên dìu ông ta, ánh mắt tỏ ra vẻ khinh thường, cô ta đi theo Mộ Úc Xuyên, trông bộ dạng hết sức ngoan ngoãn!
Cánh bảo vệ đứng bên ngoài cửa, đợi đến khi Mộ Úc Xuyên và Cố Hàm Yên đã vào nhà mới đóng cửa lại.
Trong nhà cô có thêm hai người, khiến cho không gian chật hẹp này trông càng có vẻ đơn sơ hơn.
Quần áo trên người Mộ Úc Xuyên và Cố Hàm Yên còn đắt đỏ hơn cả căn chung cư của cô nữa, đến nỗi bọn họ đứng ở đây, rõ ràng không khớp với nơi này một chút nào.
Mộ Úc Xuyên vừa vào nhà đã đưa mắt nhìn quanh một vòng, lông mày ông ta càng lúc càng nhíu chặt, bày tỏ sự chê bai trong im lặng.
Vẻ mặt Cố Hàm Yên giống ông ta như đúc.
Diệp Du Nhiên lặng lẽ đi rót hai ly nước.
“Ông Mộ, mời ông dùng nước!”
Diệp Du Nhiên đặt ly nước trước mặt Mộ Úc Xuyên, rồi đưa ly nước còn lại qua chỗ Cố Hàm Yên.
Cố Hàm Yên nở nụ cười khó hiểu, cô ta cầm ly nước lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, gương mặt vẫn còn giữ nguyên nụ cười.
Trong lòng Diệp Du Nhiên thấy căng thẳng, vẻ mặt của Cố Hàm Yên…
Mộ Úc Xuyên cầm ly nước trước mặt lên, nhưng không uống mà dời nó sang một bên, chiếc ly đập xuống mặt bàn, phát ra tiếng “cạch” rồi vỡ tan thành từng mảnh.
Mộ Úc Xuyên lập tức rống lên ngay: “Cô còn mặt mũi gọi tôi ư?”
Mặc dù Diệp Du Nhiên đã có sự chuẩn bị nhưng không ngờ đến Mộ Úc Xuyên lại làm như vậy, cô nhìn cái ly vỡ vụn ấy, bàn tay siết chặt lại trong vô thức.
Đây là lý do vì sao từ trước đến nay, cô vẫn không gọi Mộ Úc Xuyên bằng hai tiếng “ông ngoại”
Gọi một người không hề hy vọng cô làm cháu dâu mình là ông ngoại thì chỉ tự chuốc nhục vào người mà thôi.
Mộ Úc Xuyên nghe cô gọi mình là ông ngoại sẽ thấy không vui, mà cô cũng không cam tâm gọi ông ta như thế.
“Nếu như ông đến đây để tìm Mộ Tấn Dương thì bây giờ anh ấy đã lên công ty rồi ạ.” Diệp Du Nhiên khẽ ngẩng đầu nhìn Mộ Úc Xuyên, phớt lờ câu hỏi khi nãy của ông ta.
Cứ coi như chưa nghe thấy gì hết vậy.
Tiếng hít thở của Mộ Úc Xuyên trở nên nặng nề, rõ ràng ông ta đang cố gắng dằn cơn giận trong lòng mình xuống: “Hôm nay tôi đến đây là để tìm cô.”
“Không biết ông tìm cháu làm chi?”
Gương mặt Diệp Du Nhiên có vẻ bình tĩnh, tất nhiên cô biết rằng Mộ Úc Xuyên đến đây là để tìm mình, sở dĩ cô hỏi như thế chẳng qua là để Mộ Úc Xuyên nói thẳng vào chuyện chính mà thôi.
Mộ Úc Xuyên cười lạnh, ném một thứ lên chiếc bàn trước mặt, Diệp Du Nhiên vừa mới nhìn lướt qua, sắc mặt chợt thay đổi.