Còn Mộ Tấn Dương, năm đó anh đã chọn ông ngoại anh và Cố Hàm Yên, bây giờ, cho dù anh ấy có muốn quay đầu lại, nhưng cô không thể nữa.
Bàn tay đang đặt ở dưới bàn của Mộ Tấn Dương từ từ siết chặt lại.
Cơ thể anh trông rất cứng nhắc, cả người giống như là một dây đàn bị kéo căng vậy.
Một lúc lâu sau, anh mới từ từ ngẩng mắt lên nhìn Diệp Du Nhiên, trong đôi mắt đó chất chứa đầy những ánh sao vỡ vụn, thanh âm trầm thấp hệt như được vang vọng từ biển sâu.
“Anh buông tha cho em? Vậy ai buông tha cho anh?”
Anh cứ như vậy mà nhìn Diệp Du Nhiên, trong đôi con ngươi đen lay láy đó, lần đầu tiên có một thứ mà Diệp Du Nhiên có thể nhìn ra được.
Đó là, tan vỡ và bi thương.
Cái cảm xúc như vậy không phù hợp với Mộ Tấn Dương một chút nào cả.
Diệp Du Nhiên đột nhiên có chút hoảng loạn.
Phụ nữ sinh ra vốn đã mềm lòng.
Càng huống hồ, trong nhận thức của cô, Mộ Tấn Dương là một người đàn ông mà không gì là không thể như vậy.
“Tôi không hiểu anh đang nói cái gì, tôi còn việc bận, đi trước đây.”
Diệp Du Nhiên cầm túi lên rồi hoảng loạn rời đi.
…
Nguyên cả một buổi chiều, trái tim của Diệp Du Nhiên đều ở trong trạng thái lơ lửng.
Lúc làm việc, cũng có chút hồn bay phách lạc.
Khó khăn lắm mới đến giờ tan ca, cô cũng không có ý định tăng ca nên chuẩn bị về nhà.
Vừa đến lầu dưới công ty, cô lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Khuôn mặt Lục Thời Sơ mang theo một nụ cười như gió xuân, thanh âm vui vẻ: “Du Nhiên.”
“Anh Thời Sơ.”
Diệp Du Nhiên sững sờ một lát, rồi mới sải bước đi qua đó.
“Về mà cũng không nói với anh.” Lục Thời Sơ nhấc tay lên, dường như là muốn xoa xoa đầu cô, nhưng lại như nghĩ tới gì đó nên đã thu tay lại.
Diệp Du Nhiên vờ như không nhìn thấy hành động này của anh, cô mỉm cười híp mắt, nói: “Tính đợi xong hết việc bận rồi mới hẹn anh ăn cơm.”
Sau khi cô rời khỏi thì chỉ có gửi email qua cho hai người.
Một là An Hạ, hai là Lục Thời Sơ.
Cô có thể vô tư đi gặp An Hạ, bởi vì cô biết An Hạ là người có tính cách vô tư cẩu thả.
Có rất nhiều chuyện, An Hạ sẽ không suy nghĩ quá nhiều.
Nhưng Lục Thời Sơ thì không như vậy, anh ấy có một trái tim rất tinh tế, có sự trưởng thành và trầm ổn phù hợp với tuổi của mình, rất giỏi điều tra gốc ngọn.
Đứng trước mặt anh, cô luôn cảm thấy như mình không thể giấu nổi chuyện gì.
Hơn nữa, anh ấy là bác sĩ…
Lục Thời Sơ mỉm cười, rồi nhét tay vào túi quần mình: “Chọn ngày không bằng gặp ngày.”
…