Mục lục
Người Chồng Bí Ẩn Siêu Quyền Lực - Diệp Du Nhiên - Mộ Tấn Dương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 691:


Nói là phòng tắm, thật ra chỉ là một lều cỏ tranh giản dị, bên trên còn bị thủng vài lỗ, bên cạnh là một… hố xí.


Hơn nữa độ cao của lều cỏ tranh này còn thấp hơn chiều cao của anh.


Anh quay người liếc qua, còn có thể thấy trong hố xí có những vệt xanh xanh vàng vàng…


Anh cắn răng, sắc mặt tái mét, nhấc thùng lên, múc nước trong đó giội từ trên đầu xuống xong mặc quần áo ra ngoài.


Diệp Du Nhiên đang nói chuyện với chủ nhà ở ngoài, đang nói chuyện vui vẻ, thấy Mộ Tấn Dương đi ra thì cười nhìn anh hỏi: “Tắm xong rồi?”


Mộ Tấn Dương sững sờ một chút rồi mới “ừm” một tiếng.


Lâu lắm rồi anh không thấy cô cười vui vẻ đến vậy, còn là nụ cười xuất phát từ nội tâm.


Ánh mắt Diệp Du Nhiên nhìn lên đầu anh rồi bỗng bật cười.


Cô đi tới, đưa tay lấy mấy cọng cỏ dính trên đầu anh xuống: “Trên đầu anh có cái này.”


Nói xong cô giơ tới trước mặt Mộ Tấn Dương.


Cô đi giày thể thao chỉ cao tới vai Mộ Tấn Dương, lại vì vừa nãy cô lấy thứ đồ trên đầu anh xuống nên cách anh rất gần.


Nên khi Mộ Tấn Dương cúi đầu nhìn cô dường như muốn hôn cô.


“Cô gái, bạn trai em à?”


Chủ nhà bỗng nhiên hỏi.


“Không phải đâu chị Trương, là tổng… ông chủ của bên hợp tác.” Cô vốn định nói là Tổng Giám đốc nhưng nghĩ lại, có lẽ chị chủ nhà sẽ không hiểu nên đổi thành ông chủ.


Chị chủ nhà là một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi, họ Trang, chồng chị mấy năm trước lên núi đốn củi gặp phải đá trôi nên đã qua đời, một mình chị nuôi nấng hai con.


Vì lao động thời gian dài nên mặt chị trông rất già nhưng con người lại ngay thẳng, chị cười nói: “Cậu này dáng người cao ráo lại đoan chính, cô gái cũng xinh đẹp, hai người thật xứng đôi, hợp tác nhân tiện cũng có thể yêu đương luôn!”


Nụ cười trên mặt Diệp Du Nhiên hơi cứng lại: “Chị Trương, chị cứ nói đùa.”


Nói xong Diệp Du Nhiên ra hiệu bằng ánh mắt cho Mộ Tấn Dương rồi ra ngoài trước.


Mộ Tấn Dương nhíu mày sau đó theo cô ra ngoài.


Vừa ra ngoài Diệp Du Nhiên đã nói: “Chị Trương nói đùa thôi anh đừng để bụng.”


“Tôi thấy mắt nhìn của chị ấy rất tốt.” Mộ Tấn Dương nói, anh dựa vào tảng đá lớn bên cạnh rồi ngồi xuống, dáng như muốn nói chuyện phiếm với cô.


Diệp Du Nhiên mím môi, quay đầu đi nơi khác coi như chưa nghe thấy.


Quỷ mới biết rốt cuộc vì sao anh lại chạy tới đây.


Diệp Du Nhiên bỗng nghĩ tới điều gì, cô hỏi anh: “Quần áo anh thay ra đâu?”


Mộ Tấn Dương nghĩ đến “phòng tắm” lúc nãy, sắc mặt thay đổi.


“Không cầm ra.” Thật sự là anh muốn vứt đi.


“Ở đây không có máy giặt, cũng không có tiệm giặt khô, mọi người đều giặt quần áo ở con sông nhỏ.” Diệp Du Nhiên chỉ muốn nói cho anh biết nơi giặt đồ, còn về có muốn giặt hay không thì phải xem bản thân anh rồi.


Có điều dường như cô chưa từng thấy Mộ Tấn Dương giặt quần áo, hơn nữa âu phục được đặt riêng cao cấp của anh hình như đều phải giặt khô…


Mộ Tấn Dương nâng mí mắt, hờ hững nói: “Sẽ không giặt.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK