Nhân viên đó nghe được, há lớn miệng ngạc nhiên nhìn Diệp Du Nhiên.
Giống như là đang nhìn sinh vật lạ, sau đó xoay qua cúi đầu chào cô: “Chào bà Mộ!”
Khóe môi Diệp Du Nhiên khẽ giật, sao cô có cảm giác như là ‘chào thủ trưởng’.
Nói xong lại xoay qua Bùi Chính Thành: “Tổng giám đốc Bùi, tôi đi làm việc đây.”
Sau đó, rời khỏi với tốc độ nhanh như bị ma đuổi.
“Anh ta …sao vậy?” Diệp Du Nhiên có chút khó hiểu nhìn Bùi Chính Thành.
Bùi Chính Thành cười bí hiểm, đẩy cửa phòng làm việc: “Đây là phòng làm việc của Tấn Dương, cô vào trong đó đợi cậu ấy đi, muốn uống gì thì gọi thư ký mang vô.”
Diệp Du Nhiên ngẩn người, ngẩng đầu nhìn, phát hiện bảng tên trên cánh cửa để mấy chữ ‘phòng làm việc phó tổng giám đốc’.
Bùi Chính Thành nói xong rồi đi khỏi, Diệp Du Nhiên đành gồng mình bước vào trong.
Phòng làm việc trang hoàng đơn giản, theo tông màu lạnh, không có quá nhiều đồ, nhìn cũng không thuộc dạng xa hoa.
Diệp Du Nhiên tò mò quan sát một vòng, không dám tùy tiện di chuyển hay đụng vào đồ vật.
“Cốc cốc.”
Đột nhiên, tiếng gõ cửa vang lên.
Diệp Du Nhiên đành lên tiếng: “Mời vào.”
Bước vào là người có vẻ như là thư ký, tay cầm tách cà phê đi đến trước mặt Diệp Du Nhiên: “Bà Mộ, mời dùng cà phê.”
Diệp Du Nhiên đang chuẩn bị nói cám ơn, rồi đột nhiên sực nhớ hỏi lại: “Cô, cô gọi tôi là gì?”
“Bà Mộ thật xinh đẹp.” cô thư ký lại cười, nhìn có vẻ rất dễ chịu, cô tưởng là Diệp Du Nhiên ngại: “Tổng giám đốc Mộ sắp về rồi, cô đợi chút nha.”
Nói xong, cô liền xoay người đi ra ngoài.
“Này…” Diệp Du Nhiên có chút ngại ngùng kêu lại, nhưng cũng chưa kịp nói gì.
Bà Mộ …
Cô càng lúc càng cảm thấy hôm nay mình không nên đến đây.
Ly cà phê của Diệp Du Nhiên chưa uống hết thì Mộ Tấn Dương đã về.
Tay anh cầm túi tài liệu, đầu tóc có hơi rối, cảm giác như vừa từ đâu đó vội vàng trở về.
Đẩy cửa phòng bước vào đã nhìn thấy Diệp Du Nhiên đang ngồi phía sau bàn làm việc, anh hơi sửng sốt, chợt cười, ánh mắt đó như muốn nói: đó, đúng là nhớ anh rồi.
Mộ Tấn Dương tiện tay để túi tài liệu lên bàn.
Sau đó, vòng qua bàn làm việc, đi đến bên cạnh cô.
Anh cởi áo khoát vest ra khoác lên ghế, thân hình cao to từ phía sau ngả lên, giống như ôm trọn cả người cô.
Nghiêng đầu nhìn Diệp Du Nhiên, nói nhẹ bên tai: “Sao đến mà không báo trước một tiếng? Lỡ như tôi không có ở công ty thì sao?”
“Thuận đường… đi ngang…”
Khoảng cách của hai người rất gần, Diệp Du Nhiên có thể cảm nhận được hơi nóng từ người Mộ Tấn Dương, cả người cô không thoải mái, nói chuyện cũng có chút lắp bắp.
“Ừ? Đi đâu mà ngang qua công ty?” Giọng nói của Mộ Tấn Dương hơi trầm xuống, nhưng trong lời nói vẫn có chút ý trêu ghẹo.
Gương mặt Diệp Du Nhiên lại ửng đỏ lên.
Cô vốn chỉ muốn xem Mộ Tấn Dương có ở công ty hay không thôi, giờ bị Mộ Tấn Dương hỏi như vậy, giống như cô cố tình đến tìm gặp anh.
Diệp Du Nhiên quay đầu, đỏ mặt hét vào người anh: “Tôi đi ngang qua, chỉ là đi ngang qua!”
Mộ Tấn Dương ban đầu chỉ là nghiêng mặt nhìn cô, giờ cô vừa quay qua, khoảng cách của hai người càng gần hơn, đến nổi có thể cảm nhận được hơi thở của nhau.