Mục lục
Người Chồng Bí Ẩn Siêu Quyền Lực - Diệp Du Nhiên - Mộ Tấn Dương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 161:

Dường như anh ta đã đợi rất lâu rồi, đỉnh núi có gió, kiểu tóc của anh ta cũng bị thổi tung.

Nam Sơn cũng không chào Mộ Tấn Dương trước, mà lại hưng phấn chào hỏi Diệp Du Nhiên: “Cô Diệp, cô đến rồi.”

“Ngài Nam.” Diệp Du Nhiên không hiểu vì sao Nam Sơn lại nhiệt tình với mình như thế.

Sự nhiệt tình của Nam Sơn đem lại cho cô một ảo giác là cô mới thật sự là chủ của anh ta.

“Dẫn bác sĩ đến rồi chứ?” Mộ Tấn Dương xuống xe sau đó, ngẩng đầu hỏi Nam Sơn.

“Sắp đến rồi, chúng ta đi vào trước thôi.” Nam Sơn gật gật đầu, lại nghĩ đến gì đó mở miệng: “Đúng rồi, tôi có dẫn Thịt Bò về luôn.”

Thịt Bò?

Diệp Du Nhiên khó hiểu nhìn về phía Nam Sơn, anh ta còn mua thịt giúp Mộ Tấn Dương à?

Lúc cô nhìn thấy Nam Sơn xách cái gọi là Thịt Bò ra, tâm trạng của Diệp Du Nhiên phức tạp đến khó mà miêu tả.

Một con chó nhỏ tên “Thịt Bò”.

Cô thoáng cái nghĩ đến hôm đó, cô nói với Mộ Tấn Dương, bảo anh nuôi một con chó.

Cho nên, bây giờ Mộ Tấn Dương thật sự nuôi chó à?

Mộ Tấn Dương nhìn thoáng qua Diệp Du Nhiên, nhìn thấy vẻ ngạc nhiên chưa kịp mất đi trên mặt cô, hài lòng cong cong môi.

Đi về phía trước một bước, nhận lấy lồng sắt trong tay Nam Sơn, xách vào trong biệt thự.

Để lại Nam Sơn và Diệp Du Nhiên mắt to trừng mắt nhỏ

“Ông chủ của anh, sao. . . . . . anh ấy đột nhiên muốn nuôi chó vậy?” Có lẽ chỉ là hứng thú trong chốc lát thôi nhỉ? Sao có thể vì một câu của cô mà Mộ Tấn Dương thật sự đi nuôi chó được?

Nghĩ đến khả năng này, da đầu cô lập tức tê dại một trận.

Nam Sơn cười kỳ lạ, sau đó ho khan một tiếng, giọng điệu cực kỳ không đứng đắn: “Ông chủ tự mình chọn đấy, phải xinh đẹp này, thông minh này, tính cách khó chịu này, còn phải thích ăn Thịt Bò nữa.”

Diệp Du Nhiên: “. . . . . .” Vì sao nghe thấy mấy miêu tả này lại quen tai vậy nhỉ?

Lúc Diệp Du Nhiên đi vào theo sau đó, trong tay Mộ Tấn Dương đang cầm thức ăn cho chó trêu chọc Thịt Bò.

Dáng người thon dài ngồi xổm trước lồng chó, trên người còn mặc tây trang, dáng vẻ rũ mắt nhìn chó nhỏ ăn thức ăn cho chó khiến Diệp Du Nhiên cảm thấy ấm áp không hiểu vì sao.

Nam Sơn đi vào theo ở phía sau: “Ông chủ, bác sĩ Lục đã trên đường đi rồi, có lẽ lập tức sẽ đến, Ngọc Hoàng Cung bên kia còn có việc, tôi phải đi trước rồi.”

“Ừm.” Mộ Tấn Dương lên tiếng, viên thức ăn cho chó cuối cùng trong lòng bàn tay cũng bị Thịt Bò cuốn vào trong miệng ăn luôn, Mộ Tấn Dương đứng dậy đi qua bên cạnh rửa tay.

Diệp Du Nhiên nhìn theo bóng lưng của Mộ Tấn Dương, trên mặt xuất hiện chút lo lắng.

Sau khi đi ra từ đồn công an, anh chưa từng nói chuyện với cô.

Diệp Du Nhiên cúi đầu nhìn thoáng qua Thịt Bò.

Người khác đều nói chó nhỏ hoạt bát nhất, nhưng mà dường như Thịt Bò này cũng không hoạt bát lắm.

Ăn xong thức ăn cho chó Mộ Tấn Dương đút cho nó, nó liền nằm sấp xuống.

Hai chân trước lót phía trước, cái miệng thật dài gác lên trên, hai chân sau cong lại một chỗ, thoạt nhìn rất đáng yêu.

“Thịt Bò.” Diệp Du Nhiên ngồi xổm xuống, nhỏ giọng gọi tên nó.

Có lẽ là vì chưa nuôi được mấy ngày, cho nên nó vẫn chưa quen thuộc với tên của mình lắm, miễn cưỡng liếc nhìn Diệp Du Nhiên một cái, ngay cả cái đuôi cũng không lắc chút nào.
CHương 162:

Lúc Mộ Tấn Dương đi tới, nhìn thấy Diệp Du Nhiên đang trêu đùa Thịt Bò, nhưng mà, Thịt Bò không thèm quan tâm cô.

Mộ Tấn Dương mặt không chút thay đổi đi qua, ngồi xổm xuống bên cạnh cô, vươn tay sờ Thịt Bò, giọng nói trong trẻo dễ nghe đánh vào màng tai của Diệp Du Nhiên: “Thịt Bò.”

Không giống với lúc Diệp Du Nhiên kêu nó mà nó không quan tâm, vừa nghe thấy Mộ Tấn Dương kêu nó, nó lập tức đứng dậy sáp đến gần, cái đuôi cực kỳ vui vẻ lắc lư, giống như làm nũng cọ cọ đầu lên tay Mộ Tấn Dương.

Mộ Tấn Dương nhíu mày, đáy lòng ngạc nhiên, Thịt Bò mấy ngày nay không quan tâm anh, sao đột nhiên lại nhiệt tình như vậy.

Là vì anh vừa mới đút nó ăn sao?

Mộ Tấn Dương nghĩ vậy, cong cong môi, quay đầu nhìn về phía Diệp Du Nhiên, nụ cười kia nhìn thế nào cũng có mấy phần châm chọc: “Em nói không sai, nuôi chó rất tốt.”

“. . . . . .” Nuôi chó rất tốt, vậy anh còn đi cứu cô làm gì!

Nhưng mà, lời nay cô cũng chỉ có thể đè xuống dưới đáy lòng, cô cũng không phải loại phụ nữ không biết tốt xấu như vậy.

“Hôm nay, cám ơn anh.”

Diệp Du Nhiên vờ như không thấy ý châm chọc nơi đáy mắt anh, rũ mắt xuống, trên mặt là ý cảm ơn chân thành.

Mộ Tấn Dương thu lại cánh tay đang trêu chọc Thịt Bò, đứng dậy: “Nếu thật sự muốn cảm ơn tôi, thì ở lại đi.”

“Cái gì?” Ở lại?

Trên mặt Diệp Du Nhiên xuất hiện vẻ không được tự nhiên, ý của anh là. . . . .

Chỉ là, lời nói tiếp theo của Mộ Tấn Dương, khiến những suy nghĩ kiều diễm trong lòng cô tan thành mây khói.

“Thường ngày tôi làm việc bận rộn, chuyện của Nam Sơn ở Ngọc Hoàng Cung cũng nhiều, bình thường không thể chăm sóc cho Thịt Bò, bây giờ tôi thiếu một người giúp tôi nuôi chó.”

Mộ Tấn Dương liếc nhìn cô từ trên xuống, vẻ mặt kia giống y như lúc anh nghiêm túc nói chuyện hợp đồng, giống như đang nói đến một việc công, một giao dịch vậy.

Không biết thế nào, thấy dáng vẻ này của anh, đáy lòng Diệp Du Nhiên đột nhiên cảm thấy rất khó chịu, giống như bị nhét một đống bông vậy.

Lần trước, khi cô đến biệt thự, anh nói, thiếu một bà chủ.

Lần này, anh lại cứu cô, anh nói, thiếu một người giúp anh nuôi chó.

Diệp Du Nhiên chậm rãi đưa tay đè lên ngực mình, đây không phải là những gì cô muốn sao?

Không cần có thêm quá nhiều vướng víu, chỉ có quan hệ đơn giản nhất.

Thấy một lúc lâu cô vẫn không nói lời nào, Mộ Tấn Dương nhẹ cau mày lại: “Chuyện này khiến em rất khó xử sao?”

“Không, không có. . . . . .” Diệp Du Nhiên vội vàng lắc đầu, lộ ra một nụ cười: “Tôi làm được.”

Mộ Tấn Dương nhìn nụ cười trên mặt cô, càng nhìn càng cảm thấy chói mắt.

Thế nhưng khi nãy anh lại muốn nghe thấy lời từ chối của cô.

Kết quả người phụ nữ này, lại vui tươi hớn hở đồng ý rồi, được lắm.

Lúc này, ngoài cửa vang lên một trận tiếng bước chân, Mộ Tấn Dương rũ mắt, có lẽ là Lục Thời Sơ đến rồi.

“Ngài Mộ.”
Chương 163:

Một giọng nam quyến rũ vang lên từ ngoài cửa.

Sau đó, tiếng bước chân từ xa đến gần.

Mộ Tấn Dương nhấc chân đi qua.

Diệp Du Nhiên cũng đứng dậy, đi theo hai bước ở phía sau Mộ Tấn Dương.

Khi nãy cô nghe thấy có người gọi Mộ Tấn Dương, giọng nói này có chút quen tai.

“Đã lâu không gặp.” Giọng nói quyến rũ lại vang lên.

Diệp Du Nhiên tin rằng mình không nghe nhầm, thật sự rất quen tai, cô bước qua, xông tới trược mặt Mộ Tấn Dương, lập tức nhìn thấy một người đàn ông xách theo hòm thuốc.

Chiều cao của người đàn ông thấp hơn Mộ Tấn Dương một chút, ngũ quan sáng sủa dịu dàng, hoàn toàn không giống như Mộ Tấn Dương lạnh lùng thần bí, vừa nhìn đã biết là một người có tính cách rất dễ chịu.

Trên mặt Diệp Du Nhiên lộ ra vẻ vui mừng: “Anh Thời Sơ!”

Ánh mắt Lục Thời Sơ rơi xuống người Diệp Du Nhiên, ngạc nhiên, chấn động, cuối cùng trở thành vui vẻ: “Du Nhiên.”

“Là em.” Diệp Du Nhiên cười bước qua, kéo tay của anh ta: “Anh về nước lúc nào vậy, sao không có chút tin tức nào cả.”

Giọng nói rơi xuống, cô lập tức cảm thấy một ánh mắt có cảm giác tồn tại rất mạnh mẽ dừng trên người cô, cô quay đầu lại nhìn về phía Mộ Tấn Dương, sắc mặt của anh lạnh lẽo đến dọa người.

Mộ Tấn Dương mở đôi môi mỏng, chỉ lạnh lùng phun ra hai chữ: “Qua đây.”

Ánh mắt tò mò của Lục Thời Sơ quan sát qua lại trên người hai người, Diệp Du Nhiên cau mũi với anh ta: “Tính cách của anh ấy khó chịu, sau này khi nào rảnh chúng ta lại tán gẫu.”

Mộ Tấn Dương đặt toàn bộ sự chú ý lên người Diệp Du Nhiên, nghe rõ lời nói của cô với Mộ Tấn Dương, sắc mặt đen đến đáng sợ.

Tính cách của anh khó chịu?

Cuối cùng là ai động một tí liền từ chối anh, còn bảo anh nuôi chó?

Cô còn cười vui vẻ với Lục Thời Sơ như vậy? Sao cô lại quen Lục Thời Sơ?

Khó chịu trong lòng khó mà nén xuống, vẻ mặt của Mộ Tấn Dương cũng khó coi đến cực điểm.

Nhưng vẫn cố gắng đè nén tức giận trong lòng xuống, nâng mắt nhìn thoáng qua Diệp Du Nhiên: “Kiểm tra toàn diện cho cô ấy, cô ấy bị tiêm ma túy.

Lục Thời Sơ nghe vậy, biểu cảm trên mặt cũng trở nên nặng nề, Diệp Du Nhiên cười chua xót.

Lục Thời Sơ cũng không nhiều lời nữa, để hòm thuốc xuống kiểm tra cho cô.

Trong cả quá trình này, Mộ Tấn Dương đều ngồi ở bên cạnh, đôi tròng mắt đen nhìn chằm chằm hai người, không hề dời mắt đi một lần, giống như giám sát phạm nhân sợ bọn họ làm sai cái gì vậy.

Lục Thời Sơ bị anh nhìn chằm chằm đến khó chịu, giống như kim đâm lên lưng vậy, anh ta hơi nhíu mày, ngẩng đầu liếc mắt nhìn thoáng qua Mộ Tấn Dương: “Ngài Mộ, giữ một tư thế quá lâu, sẽ khiến tứ chi không linh hoạt đấy.”

Mộ Tấn Dương nhíu mày, giọng nói không có cảm xúc: “Tôi thích thế.”

Lục Thời Sơ nghe anh nói vậy, đành phải thu mắt lại, tiếp tục kiểm tra cho Diệp Du Nhiên.

Diệp Du Nhiên cũng cảm thấy có chút kỳ lạ.

Nếu Mộ Tấn Dương kêu Lục Thời Sơ đến kiểm tra cho cô, có lẽ là quen Lục Thời Sơ, nhưng mà thái độ của anh với Lục Thời Sơ, có chút không tốt lắm. . . . . .

Sau khi kiểm tra xong, vẻ mặt của Lục Thời Sơ thoáng thả lỏng: “Lượng tiêm vào rất ít, sẽ không bị nghiện, có lẽ trong vòng một tuần này sẽ có chút phản ứng, chịu đựng qua là được rồi.”

Sau đó, ánh mắt của anh ta dừng trên cổ tay của Diệp Du Nhiên, màu mắt dịu dàng, mang theo ý cười nhàn nhạt: “Cái đồng hồ này vẫn còn đeo sao? Đã cũ rồi, sau này anh lại mua cái khác cho em.”
Chương 164:

“Không cần đâu, đeo đã nhiều năm rồi, cũng không bị hỏng, em quen rồi.” Diệp Du Nhiên nhìn thoáng qua cổ tay của mình, nở nụ cười xán lạn.

Lục Thời Sơ bật cười, vươn tay xoa xoa đầu cô.

Mộ Tấn Dương ngồi ở bên cạnh híp mắt, âm u nhìn động tác thân mật khắng khít của hai người, đi tới bên cạnh, vươn tay khoác lên bả vai của Diệp Du Nhiên, giọng nói lạnh lùng như băng đá: “Không ngờ ngài Lục là người quen cũ của vợ tôi.”

Nghe thấy chữ “vợ”, trên mặt Lục Thời Sơ lộ vẻ ngạc nhiên, giống như muốn cô xác nhận.

Diệp Du Nhiên không ngờ Mộ Tấn Dương sẽ nói như vậy, trong lúc nhất thời không biết nên phản ứng thế nào, dưới cái nhìn chăm chú của Lục Thời Sơ, cô cúi đầu.

Lục Thời Sơ cho rằng cô thừa nhận rồi.

Tuy trong lòng cực kỳ ngạc nhiên, nhưng anh ta biết bây giờ không phải lúc nói chuyện.

Cúi đầu dọn dẹp đồ đạc, anh ta lại dặn dò thêm hai câu rồi rời khỏi.

Diệp Du Nhiên đưa anh ta đến cửa, nhìn anh ta đi xa, lúc đang chuẩn bị xoay người, chợt nghe thấy âm thanh của Mộ Tấn Dương từ phía sau: “Người đã không nhìn thấy nữa rồi, còn luyến tiếc sao?”

Diệp Du Nhiên vừa nghe thấy giọng điệu này của anh, cảm thấy có chút không thích hợp, nhưng Mộ Tấn Dương nói đúng, cô thật sự có chút không nỡ.

“Đã rất nhiều năm không nhìn thấy anh Thời Sơ rồi, thật sự rất không nỡ.” Trên mặt Diệp Du Nhiên mang theo cảm thán.

Anh Thời Sơ, kêu thân thiết như vậy, còn không nỡ nữa.

Mộ Tấn Dương hít sâu vài hơi, mới đè nén được cơn tức xuất hiện trong lòng mình xuống.

Anh lạnh lùng liếc mắt nhìn Diệp Du Nhiên một cái, sau đó xoay người đi lên lầu.

“Trần. . . . . .”

Diệp Du Nhiên còn định gọi anh, nhưng nhìn thấy bóng lưng lạnh lùng của anh, cũng đành im miệng lại.

Cô quay đầu nhìn Thịt Bò bị nhốt trong lồng sắt: “Tính tình của ba mi thật khó chịu.”

Thịt Bò liếc cô một cái, vùi đầu tiếp tục ngủ.

Diệp Du Nhiên không nhịn được nhỏ giọng nói thầm một câu: “Tính tình của mi cũng thật khó chịu. . . . . .”

. . . . . .

Đêm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, Diệp Du Nhiên đã buồn ngủ từ lâu, Mộ Tấn Dương đi lên lầu, có lẽ cũng ngủ rồi.

Đêm nay cô cũng phải ngủ ở đây sao?

Cô nhớ tới chuyện xảy ra lần trước khi đến biệt thự, mặt đỏ lên, nhưng lại nghĩ đến lần đó cô và Mộ Tấn Dương đã nói rõ ràng rồi, có lẽ anh sẽ không làm gì cô.

Nghĩ như vậy, cô cũng đi lên lầu.

Vừa lên lầu đã nhìn thấy Mộ Tấn Dương mặc áo choàng tắm đi ra từ trong phòng ngủ.

“Anh vẫn chưa ngủ sao?”Nhìn thấy dáng vẻ mặt không chút thay đổi của Mộ Tấn Dương, cô vẫn cảm thấy có chút xa lạ, trong lòng có chút sợ hãi.

Kết quả cô vừa dứt lời, Mộ Tấn Dương đã xoay người trực tiếp đóng cửa lại.

“. . . . . .”

Sao cứ có cảm giác Mộ Tấn Dương đang nổi cáu vậy nhỉ?

Không biết Mộ Tấn Dương đang tức giận cái gì, Diệp Du Nhiên đành phải tự mình tìm một phòng ngủ bên cạnh phòng ngủ chính.

Mở tủ quần áo ra mới phát hiện, bên trong không có gì cả, cô cũng không có quần áo, phải làm sao đây?

Lại đi gõ cửa của Mộ Tấn Dương à?

Chỉ có thể như vậy thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK