Ánh mắt Diệp Du Nhiên dừng lại trên chiếc nón cô ấy đang đội, bỗng dưng bật cười: “Cậu trút hết vốn liếng ra luôn đấy à, giá của cái nón này còn đắt hơn lương một tháng của cậu nữa.”
“Khụ…”
An Hạ lúng túng ho vài tiếng, nhìn ánh mắt trêu ghẹo của Diệp Du Nhiên rồi thật thà đáp: “Không phải mình bỏ tiền ra mua đâu, là…là Bùi Chính Thành mua nó cho người con gái khác, nhưng sau khi biết cô ta chân đạp hai thuyền, bèn tặng nó lại cho mình.”
Sau khi An Hạ nói dứt lời bèn nháy mắt nhìn Diệp Du Nhiên, gương mặt tỏ ra hết sức vô tội.
Diệp Du Nhiên lườm cô, rồi cười nói: “Cậu cảm thấy mình tin lời cậu nói hả?”
“Sao lại không tin? Bùi Chính Thành là cái đồ lăng nhăng, bạn gái anh ta bắt cá nhiều tay cũng là chuyện sớm muộn thôi!”
An Hạ hừ lạnh, gương mặt thoáng có vẻ khinh thường, cô ấy tiếp tục nói: “Hiện giờ bị cắm sừng cũng còn nhẹ đấy! Loại người như anh ta, sớm muộn gì cũng chọc giận những người phụ nữ khác, nói không chừng sau này sẽ có một người phụ nữ nào đó nhân lúc anh ta ngủ, bèn cắt phăng cậu em của anh ta đi.”
Gương mặt âm u của An Hạ làm Diệp Du Nhiên sợ đến nỗi lạnh cả sống lưng, cô không quên kéo cô ấy vào một góc: “Cậu cũng thật là, cái gì cũng dám nói hết vậy.”
An Hạ lắc đầu: “Không phải, không phải là tớ chỉ nói khơi khơi vậy đâu, bắt đầu từ hôm nay, mỗi ngày về nhà tớ đều phải cầu khấn…”
Diệp Du Nhiên đỡ trán, mối thù này phải lớn đến mức nào, cơn oán hận này phải dữ dội đến nhường nào cơ chứ.
“Dù có thế nào đi chăng nữa thì anh ta cũng là ông chủ của cậu mà.”
“Hứ, anh là cái đồ lăng nhăng! Đồ ngựa giống!”
Diệp Du Nhiên hỏi dò với vẻ mặt tinh nghịch: “Anh ta làm gì cậu rồi?”
“…Làm cái gì là làm cái gì! Mình đi dạo phố đi, tớ có nhiều thứ muốn mua lắm đó.” An Hạ trừng mắt nhìn Diệp Du Nhiên rồi kéo cô đi vào cửa hàng.
An Hạ có khả năng cảm hóa lòng người rất mạnh mẽ.
Diệp Du Nhiên đi dạo phố chung với cô ấy, dường như tâm trạng ủ ê mấy ngày nay của cô đều bị xóa tan thành mây khói.
Có điều, hai người đi dạo càng lâu, trong cửa hàng có mở máy sưởi, không khí không lưu thông được, Diệp Du Nhiên bắt đầu cảm thấy khó chịu.
“Ọe…”
Diệp Du Nhiên cầm bộ đồ trong tay, chuẩn bị đi cho An Hạ đi mặc thử, dạ dạy cô lại bắt đầu cảm thấy khó chịu.
“Tớ vào nhà vệ sinh một lúc.” Diệp Du Nhiên đặt bộ đồ xuống, vội vàng nói với lại rồi chạy về phía nhà vệ sinh.
An Hạ thấy sắc mặt Diệp Du Nhiên tối sầm, nào còn tâm trạng mua quần áo nữa, bèn đặt hết những bộ độ đã chọn xuống, nối gót theo cô.
Diệp Du Nhiên chạy vào nhà vệ sinh, ôm bồn rửa tay bắt đầu nôn, kết quả lại không nôn ra được bất kỳ thứ gì.
“Du Nhiên, cậu sao thế?”
Sau khi An Hạ chạy đến bên cô, thấy bộ dạng nôn mửa nhếch nhác của Diệp Du Nhiên bèn vội vã đưa nước cho cô uống, rồi lại đưa khăn giấy cho cô lau chùi.
“Cảm ơn cậu.” Diệp Du Nhiên súc miệng, rồi lại lau cho sạch sẽ, giọng nói hơi yếu ớt.
Chương 582:
An Hạ nhíu mày, nhìn cô với vẻ mặt lo âu: “Cậu sao thế? Khi nãy vừa nhìn thấy cậu là biết ngay cậu ốm đi rồi, Bệnh hả?”
“Trước đây tớ bị đau dạ dày.” Khóe môi Diệp Du Nhiên cong cong, nụ cười trông có vẻ yếu ớt.
An Hạ hỏi cô: “Không uống thuốc chứ?”
Diệp Du Nhiên thở dài, tựa người vào bồn rửa tay: “Đến kỳ sinh lý nên tớ không uống thuốc.”
“Sao cậu không chịu nói sớm, nếu mà tớ biết trước cậu thấy không khỏe trong người thì đâu có rủ cậu đi dạo.”
Nghe giọng nói của An Hạ như có vẻ đang trách móc.
Diệp Du Nhiên vỗ vào vai cô, gương mặt thấp thoáng nụ cười: “Không có chuyện gì lớn đâu, tớ đâu có quý giá đến vậy, đi thôi, đi mua đồ tiếp đi.”
“Tiếp cái gì mà tiếp, đi ăn cơm!” An Hạ rống lên, tỏ vẻ hung dữ, rồi giật túi xách trong tay bạn thân của mình, giúp cô đeo nó.
Diệp Du Nhiên biết An Hạ lo lắng cho mình, cô chỉ mỉm cười, không nói gì.
Hai người chọn một quán ăn cơm.
Đến lúc thức ăn được mang hết lên bàn, Diệp Du Nhiên lại giống như lúc trước, ăn được hai muỗng lại bắt đầu thấy buồn nôn.
Bèn lười, không muốn ăn nữa.
An Hạ đăm chiêu nhìn Diệp Du Nhiên rồi cất tiếng hỏi: “Thật sự chỉ là đau dạ dày sao?”
Sao càng lúc cô càng cảm thấy Diệp Du Nhiên lại giống như thai phụ vậy chứ?
Lẽ nào tại cô xem nhiều bộ phim truyền hình cẩu huyết quá ư?
“Ừm.” Diệp Du Nhiên bị hành đến mệt mỏi, cô tựa người vào lưng ghế, sắc mặt trắng bệch, uể oải trả lời bạn mình.
An Hạ đạt chén đũa trong tay xuống, nghiêm túc nhìn Diệp Du Nhiên: “Kỳ sinh lý của cậu có đến đúng ngày không?”
“Ừm, đúng ngày lắm, nhưng hơi khác thường một chút, máu ra rất ít.” Thật ra không chỉ là ít, nói trắng ra là chỉ chảy một xíu máu mà thôi.
An Hạ nghe cô nói vậy, gương mặt tỏ vẻ ngờ vực: “Cậu chắn chắn đó là kỳ sinh lý chứ? Tớ luôn cảm thấy cậu… giống như cậu đang mang bầu vậy đó.”
“Nói cứ như cậu có kinh nghiệm lắm đấy nhỉ.” Diệp Du Nhiên không khỏi bật cười.
“Phim truyền hình chiếu như vậy mà, người mang thai sẽ thấy buồn nôn nè, máu của cậu thật sự rất ít hả? Nghe nói lúc mới mang thai, vị trí thai nhi còn chưa ổn định, sẽ có dấu hiệu sẩy thai đó, còn có, lúc trước cậu với Boss Mộ, có… đeo bao không?”
An Hạ nói một hơi dài, nhưng đến lúc cuối cùng, khi nhắc đến chữ “bao”, cô ấy lại ngập ngừng.
Ánh mắt của cô ấy sượt qua Diệp Du Nhiên, nhìn về phía sau lưng cô.
Diệp Du Nhiên quay đầu lại, nhìn theo ánh mắt của của An Hạ, bèn nhìn thấy chiếc bàn ngoài cửa sổ.
Đập vào mắt cô là vài bóng người quen thuộc.
Mộ Tấn Dương, Mộ Úc Xuyên, còn có cả Cố Hàm Yên ngồi bên cạnh bọn họ..
“Chuyện gì thế này?” An Hạ chỉ về phía Mộ Tấn Dương, rồi lại quay đầu sang nhìn Diệp Du Nhiên.
“Đó là ông ngoại của Mộ Tấn Dương, Cố Hàm Yên là ân nhân cứu mạng ông ngoại của anh ấy.” Diệp Du Nhiên lạnh nhạt nói, giọng nói vô cùng lãnh đạm, không bộc lộ chút cảm xúc nào.
Chương 583:
“Má! Ân nhân cứu mạng à?” An Hạ trừng mắt, cô ấy đã tự tưởng tượng ra hằng hà sa số cảnh tượng trong đầu.
Nhìn gương mặt lạnh nhạt của Diệp Du Nhiên, cô ấy kinh ngạc bảo: “Cậu không căng thẳng chút nào sao?”
“Ừm. Có gì mà căng thẳng chứ, Mộ Tấn Dương đâu có thích cô ta.” Căng thẳng thì có ích gì, cô cũng chỉ có thể nghĩ như vậy mà thôi.
“Tớ thấy ông ngoại của Boss Mộ thích Cố Hàm Yên lắm đó, ông ấy sẽ không ép Boss Mộ và Cố Hàm Yên đến với nhau chứ.”
An Hạ cảm thấy hình như mình đã biết được chuyện gì ghê gớm lắm vậy.
“Chắc không phải vậy đâu.” Dù gì cháu dâu lý tưởng trong mắt Mộ Úc Xuyên là kim chi ngọc diệp của các gia đình quý tộc mới đúng.
Đến Cố Hàm Yên mà còn không được Mộ Úc Xuyên xem trọng.
An Hạ khẽ nhíu mày: “Tình cảm giữa Boss Mộ và ông ngoại của anh ấy như thế nào?”
“Không tệ lắm.”
An Hạ gật đầu, không tệ lắm, vậy có nghĩa là rất tốt.
“Cậu phải coi chừng Cố Hàm Yên đó, xét theo định luật, hễ là tình địch có quan hệ với bạn trai của cậu thì đều là đối thủ đáng gờm, còn có người lớn can thiệp thêm nữa, phiền phức nhất luôn đó… Sau này tớ phải cưới một người không có người thân gì hết mới được.”
An Hạ nói một hồi rồi lại lạc đề tài.
Diệp Du Nhiên chỉ giữ im lặng, vẻ mặt của cô càng trở nên lạnh nhạt hơn.
An Hạ đều hiểu hết những chuyện này, sao cô không biết cho được kia chứ.
Nhưng mày, hiện giờ ngoại trừ việc chờ Mộ Tấn Dương tự mình xử lý và không chịu cúi đầu trước Mộ Úc Xuyên, dường như cũng không thể làm được gì khác.
Diệp Du Nhiên và An Hạ ngồi trong nhà hàng gần hai tiếng liền mới đi về.
Vừa ra ngoài cửa đã gặp nhóm người Mộ Tấn Dương.
Cô nhìn thấy vẻ ngạc nhiên hiện lên trong ánh mắt Mộ Tấn Dương, chỉ nhìn phớt qua anh rồi nhanh chóng quay đầu sang chỗ khác.
“Chào ông Mộ.”
Cô lên tiếng chào hỏi Mộ Úc Xuyên trước.
“Ừm.” Mộ Úc Xuyên liếc mắt nhìn cô rồi lạnh nhạt ừm một tiếng, ánh mắt ông ta chuyển sang người An Hạ, rồi cất tiếng hỏi: “Đi dạo phố với bạn à?”
Rõ ràng là đang cố ý kiếm đề tài trò chuyện.
Cảnh tượng Mộ Úc Xuyên đến chung cư nhìn cô hôm ấy vẫn còn hiện lên rõ rành rành trước mắt.
Diệp Du Nhiên nhận thấy ông ta đã thay đổi so với trước đây mà bất ngờ, nhưng cô vẫn gật đầu, vẻ mặt bình tĩnh như thường: “Dạ phải.”
Mộ Úc Xuyên gật đầu rất nhẹ, đến nỗi khó mà nhận thấy được, rồi quay đầu sang nhìn Mộ Tấn Dương: “Việc này cứ quyết định như vậy đi, ông về trước đây.”
“Dạ, cháu biết rồi.” Vẻ mặt Mộ Tấn Dương vẫn bình tĩnh, không hề bộc lộ ra cảm xúc bất thường nào.
Sau đó, Mộ Úc Xuyên và Cố Hàm Yên đi về.
Đi như thế à?
“Chào Boss Mộ.”
Giọng nói của An Hạ đã kéo Diệp Du Nhiên ra khỏi dòng suy tư.
Chương 584:
Cô quay đầu nhìn An Hạ, cô ấy cúi gằm đầu xuống, tỏ vẻ hết sức ngoan ngoãn và kính nể, tựa như cô học trò nhỏ đứng trước mặt giáo viên chủ nhiệm của mình, Diệp Du Nhiên thấy bộ dạng ấy mà không khỏi buồn cười.
Mộ Tấn Dương đáng sợ đến mức này sao?
Đến nỗi lúc nhìn thấy anh ấy là phải cong đuôi, tỏ vẻ ngoan ngoãn như học sinh à.
“Bọn tôi chuẩn bị về nhà rồi, có cần đưa cô về trước không?”
Cách nói chuyện của Mộ Tấn Dương với An Hạ, đã tốt hơn nhiều so với lúc anh nói chuyện với người khác rồi.
Nhưng trong lòng An Hạ hiểu rõ, Mộ Tấn Dương nào có ý muốn đưa cô về nhà, rõ ràng là muốn đuổi cô đi thì có…
“Không cần đâu, tôi còn có việc phải làm nữa, Du Nhiên cảm thấy không khỏe trong người, anh đưa cô ấy về nhà trước đi.”
An Hạ nói dứt lời bèn bỏ đi như chạy trốn.
Diệp Du Nhiên nhìn theo bóng lưng An Hạ, trong lòng thầm thấy khinh bỉ cô ấy.
“Đi thôi.” Mộ Tấn Dương không buồn quan tâm xem An Hạ chạy nhanh đến mức nào, trong mắt của anh chỉ có một mình Diệp Du Nhiên mà thôi.
Diệp Du Nhiên bị anh đẩy vào xe, rốt cuộc mới tìm được cơ hội để hỏi thăm vài chuyện.
“Ông ngoại anh, sao đột nhiên lại…” lại tỏ ra thân thiết với em thế?
“Có thể vì ông ấy đã nghĩ thông rồi.” Mộ Tấn Dương quay sang nhìn dáng vẻ ngập ngừng, muốn nói lại thôi của cô.
Đôi mắt hoa đào đang mở to của cô trông đến là đáng yêu, Mộ Tấn Dương vừa khởi động máy xe, vừa vươn tay ra xoa mặt cô: “Em đừng nghĩ ngợi nhiều quá, hai bữa nữa chúng ta sẽ dọn về biệt thự.”
“Ừm.” Diệp Du Nhiên cảm thấy mình nên vui mừng mới đúng, nhưng không biết vì sao cô lại không vui cho nổi.
Giọng nói của Mộ Tấn Dương lại vang lên một lần nữa: “Cố Hàm Yên sẽ dọn ra ngoài ở.”
“Thật sao?” Diệp Du Nhiên nhìn anh với đôi mắt sáng lấp lánh, giọng điệu có vẻ mừng rỡ.
Mộ Tấn Dương nở nụ cười đầy ẩn ý, Diệp Du Nhiên lúng túng, quay đầu trông sang hướng khác, mím môi không lên tiếng nữa.
“Anh cười gì mà cười?”
Diệp Du Nhiên quay lại, giận dữ trừng mắt nhìn anh.
Nụ cười trên gương mặt Mộ Tấn Dương tắt đi, anh nghiêm mặt nói: “Bởi vì anh thấy vui.”
Buổi chiều hôm đó, Mộ Tấn Dương không ra ngoài nữa.
Sau khi gọi mấy cuộc điện thoại bèn tắt máy, ngồi trên thế sô pha ôm Diệp Du Nhiên, cùng cô xem tivi.
Diệp Du Nhiên cầm đồ mốt bấm đổi kênh, lại vừa khéo nhìn thấy quảng cáo sữa bột cho trẻ sơ sinh.
Nhìn thấy sữa bột và đứa trẻ non nớt, đáng yêu trên màn hình ti vi ấy, Diệp Du Nhiên sực nhớ đến cuộc trò chuyện ban nãy của An Hạ và cô.
Có phải cô mang thai rồi không?
Trước đây hình như đúng là có mấy lần cô với Mộ Tấn Dương không sử dụng biện pháp an toàn…
Vừa nghĩ đến khả năng này, sống lưng Diệp Du Nhiên lạnh buốt.
Chương 585:
Nếu như cô mang thai thật, vậy thì khoảng thời gian này không ăn được bao nhiêu cơm, ngủ cũng không ngon, có tạo thành ảnh hưởng xấu gì đến đứa bé không?
Không đúng, nếu như đúng là cô đã có thai, vậy thì tại sao lúc bác sĩ gia đình mà Mộ Tấn Dương gọi đến khám cho cô không phát hiện ra gì cả?
“Gần đây em thích xem quảng cáo à?”
Giọng nói lành lạnh của Mộ Tấn Dương kéo cô ra khỏi dòng suy tư, lúc này cô mới phát hiện, quảng cáo sữa bột cho trẻ sơ sinh đã hết rồi, bây giờ tivi đang chiếu quảng cáo khác.
Mà cô đang bận suy nghĩ, quên đổi kênh.
“Thật ra quảng cáo cũng hay lắm, em cảm thấy bây giờ xem quảng cáo hay xem phim gì cũng như nhau cả thôi, hình ảnh đẹp và tinh tế…”
Khả năng nói dối của cô cũng giỏi hơn rồi.
Mộ Tấn Dương liếc mắt nhìn cô: “Thật à?”
“Thật ra em muốn hỏi…” Trong cái khó lại ló ra cái khôn, Diệp Du Nhiên bèn đổi sang một câu hỏi bâng quơ: “Hôm nay anh cần lên công ty à?”
“Ở nhà với em không được sao?” Mộ Tấn Dương còn chê hai người ngồi chưa gần lắm, bèn ôm chặt cô vào lòng.
Một bàn tay to lớn đặt lên eo cô, bàn tay còn lại duỗi lên, vuốt ve gương mặt cô: “Cô An nói em không khỏe, không khỏe chỗ nào, em tự mình nói đi.”
“Không có…”
Mộ Tấn Dương lạnh lùng cắt ngang lời cô: “Em không chịu nói thật thì anh sẽ chở em vào bệnh viện khám.”
Diệp Du Nhiên tránh nặng tìm nhẹ: “Chẳng qua là em không có hứng ăn cơm thôi.”
“Sao lại không nói cho anh biết?” Giọng nói của Mộ Tấn Dương lạnh đi đôi ba phần, tạo thành sức mạnh uy hiếp vô hình trong không khí.
Điều này chứng tỏ rằng tâm trạng của anh đang rất tệ.
Quả nhiên anh ta là người buồn vui thât thường, khi nãy ngồi trong xe còn vui vẻ, mới có một lúc thôi mà đã bực dọc rồi.
“Chắc người nào bị đau dạ dày cũng đều như em thôi…” Diệp Du Nhiên chần chừ, không chắc chắn lắm.
Cũng không biết có phải tại vì nghe An Hạ nói thế hay không, bây giờ cô không còn dám chắc bản thân mình bị đau dạ dày nữa.
Trong chớp mắt, người đàn ông đang ôm cô đột nhiên đứng bật dậy: “Đi thôi.”
“Đi đâu?” Diệp Du Nhiên bị anh kéo dậy, cô ngạc nhiên cất tiếng hỏi anh.
“Đi bệnh viện.”
“Em không đi đâu, không đến mức phải đi bệnh viện đâu mà…”
Mộ Tấn Dương lạnh lùng, nhìn cô với vẻ mặt không cho phép thương lượng.
“Anh bận rộn suốt mấy ngày nay rồi, khó khăn lắm mới có chút thời gian ở nhà với em, em không muốn lãng phí thời gian đi bệnh viện đâu…” Diệp Du Nhiên kéo tay áo của anh, ánh mắt đượm vẻ van nài.
Mộ Tấn Dương nào chịu nổi vẻ mặt này của cô, anh cúi người hôn cô đắm đuối, rồi mới thở hổn hển, nói với cô rằng: “Nếu như buổi tối mà em vẫn còn mất khẩu vị nữa thì phải theo anh đi bệnh viện khám.”
“Ừm.” Diệp Du Nhiên nở nụ cười tươi tắn nhìn Mộ Tấn Dương.
Mộ Tấn Dương nhìn nụ cười xinh xắn của cô mà yết hầu nghẹn lại, vươn tay cởi cà vạt ra, gương mặt không bộc lộ chút cảm xúc nào, rồi lạnh lùng nói: “Xem phim tiếp đi.”
Chương 586:
Buổi tối hôm đó Mộ Tấn Dương xuống bếp nấu ăn, chỉ làm vài món đơn giản thôi mà mất gần ba tiếng đồng hồ, đủ để chứng tỏ anh có lòng đến mức nào.
Có thể vì tâm trạng vui vẻ nên cô có hứng ăn uống hơn, cũng có thể vì món ăn do Mộ Tấn Dương làm rất có sức hấp dẫn, Diệp Du Nhiên ăn không ít.
Đến bây giờ Mộ Tấn Dương mới không nhắc đến chuyện đi bệnh viện nữ.
Sáng ngày hôm sau, Mộ Tấn Dương ngủ dậy rất sớm.
Lúc Diệp Du Nhiên ngủ dậy, Mộ Tấn Dương đã nấu đồ ăn sáng xong xuôi hết cả.
“Anh vẫn còn việc phải làm, không thể ăn sáng chung với em.” Mộ Tấn Dương vừa nói, vừa bưng đồ ăn ra bàn.
Sau khi Mộ Tấn Dương luôn miệng dặn dò cô phải ăn uống đầy đủ mới đi làm.
Gần đây Mộ Tấn Dương rất bận rộn, nhưng anh vừa có thời gian rảnh là đã xuống bếp nấu cho cô ăn ngay, còn làm có tâm đến nhường này, cô cũng rất muốn ăn hết những món ấy.
Nhưng mà…
“Ọe…”
Đúng như những gì cô nghĩ, cô vẫn còn chưa kịp ăn miếng nào đã cảm thấy buồn nôn.
Cô không ăn tiếp nữa mà lấy điện thoại ra, lên mạng tìm hiểu những biểu hiện ban đầu của người mang thai, càng lúc cô càng cảm thấy bản thân mình đã mang thai thật rồi.
Còn chưa kịp nghĩ ngợi nhiều, cô vội vã thay đồ rồi ra khỏi nhà ngay, cô biết gần đây có một nhà thuốc.
Tối qua Mộ Tấn Dương nói muốn dẫn cô đi bệnh viện, sở dĩ cô không đồng ý là vì cô không nghĩ rằng mình có thai thật, hơn nữa, đau dạ dày cũng không thể chữa hết trong thời gian ngắn.
Còn một lý do nữa là, cảnh tượng bị Mộ Tấn Dương bỏ mặc trong bệnh viện lần trước vẫn còn in trong đầu cô, làm cô muốn né tránh nơi này.
Khi Diệp Du Nhiên đến hiệu thuốc, không có nhiều người ở đó lắm.
“Tôi muốn… thử thai.”
Thứ cần mua hơi nhạy cảm, nên Diệp Du Nhiên hơi nhút nhát, giọng nói cũng rất nhỏ.
“Gì cơ?” Nữ dược sĩ không hiểu cô nói gì, cau mày, thiếu kiên nhẫn hỏi lại cô.
Diệp Du Nhiên đành phải đè giọng nói lại.
“Ồ, que thử thai.”
Nữ dược sĩ nhắc lại, đưa cho Diệp Du Nhiên.
Cô ấy nói có hơi to, trên khuôn mặt Diệp Du Nhiên lóe lên một sự bối rối, sau khi lấy đồ cô nhanh chóng chạy ra ngoài.
Cô nhét que thử thai vào túi, giữ chặt lấy nó, cả người có vẻ lo lắng.
Đầu cô cúi xuống bước thật nhanh, nhưng tại ngã tư, cô phải dừng lại chờ đèn xanh.
“Tiếp theo, khách mời hôm nay của chúng ta là…”
Lúc này, giọng nói của MC trong màn hình lớn ở quảng trường đối diện đã thu hút sự chú ý của Diệp Du Nhiên.
Đó là một chương trình trò chuyện trực tiếp với người nổi tiếng rất hot.
Đôi khi Diệp Du Nhiên sẽ xem, mỗi tập đều sẽ mời một người nổi tiếng hoặc một nhóm làm khách.
Bao gồm các ngôi sao, doanh nhân nổi tiếng, vận động viên…
Phạm vi rất lớn, dù sao cũng là cả trong và ngoài nước, những người nổi tiếng trong các ngành công nghiệp khác nhau đều có mặt.
Chương 587:
MC vừa chỉ nói một nửa những gì cô muốn nói, rồi đột nhiên dừng lại, đó rõ ràng là đang khiến người ta hồi hộp.
Nhưng từ biểu hiện phấn khích của MC, có thể thấy vị khách được mời lần này chắc chắn là lai lịch không nhỏ.
Những người qua đường khác đang chờ đèn xanh với Diệp Du Nhiên cũng nhìn lên cùng một hướng, ngay cả khi đèn xanh bật, cũng không ai qua.
Có vẻ như ai cũng tò mò về việc vị khách quý này có địa vị lớn bao nhiêu, để cho MC càng đắc ý.
Chẳng mấy chốc, bí ẩn đã được tiết lộ.
Giọng điệu của MC rất phấn khích: “Anh là ủy viên của hàng trăm triệu tài sản ròng, ông trùm tài chính bí ẩn nhất châu Âu của Tập đoàn LK –– anh Mộ Tấn Dương! Và ngôi sao điện ảnh nổi tiếng quốc tế –– cô Cố Hàm Yên!”
Khán giả vỡ òa trong tiếng vỗ tay nồng nhiệt và la hét.
Tiếng vỗ tay và tiếng la hét kéo dài suốt một lúc, và cảnh quay hơi mất kiểm soát, MC đã mất rất nhiều nỗ lực mới làm dịu được hiện trường.
“Chúng tôi rất vinh dự được mời anh Mộ Tấn Dương và cô Cố Hàm Yên đến làm khách…”
Người MC nói gì sau đó, Diệp Du Nhiên cũng không chú ý.
Các ống kính phóng to, dừng lại trên người Mộ Tấn Dương và Cố Hàm Yên.
Mộ Tấn Dương vẫn diện một bộ đồ đen nhất quán, vẻ ngoài lạnh lùng và xa cách, nhưng, như thế này, anh trông thậm chí còn rực rỡ hơn.
Cố Hàm Yên trông thanh lịch và sắc sảo trong chiếc váy trắng.
Và…
Cố Hàm Yên nắm tay Mộ Tấn Dương ra sân khấu.
Chỉ sợ là không ai trong số những người đang xem chương trình lúc này sẽ không nghĩ họ rất hợp nhau.
Ngay cả bản thân Diệp Du Nhiên cũng phải thừa nhận họ thực sự họ trông rất xứng đôi.
“Trời đất! Đây là tổng giám đốc Tập đoàn LK, trẻ thế! Còn đẹp trai nữa!”
“Anh ấy quen Nữ thần Yên sao?”
“…”
Những câu cảm thán như vậy thật sự rất nhiều.
Diệp Du Nhiên ngây người nhìn màn hình lớn, Mộ Tấn Dương vẫn là khuôn mặt vô cảm như thường lệ.
Khi MC hỏi, anh sẽ trả lời, nhưng câu trả lời rất ít, nhưng may mắn là có Cố Hàm Yên, nên mọi thứ không quá lạnh nhạt.
Có một dòng phụ đề trong bài tường thuật: Khám phá bức màn bí ẩn của các ông trùm tài chính châu Âu và đưa bạn đến gần hơn với những năm tháng của các tỷ phú.
À!
Đúng là một tiêu đề tốt.
Cố Hàm Yên được người MC hỏi về mối quan hệ của cô với Mộ Tấn Dương, cô liếc nhìn Mộ Tấn Dương đang đứng một bên, với lấy tay anh.
Diệp Du Nhiên thấy Mộ Tấn Dương không có bất kỳ sự thiếu kiên nhẫn và né tránh nào.
Câu trả lời của Cố Hàm Yên cũng rất an toàn: “Chúng tôi là bạn tốt đã quen biết nhiều năm.”
Người MC rất đàng hoàng, không đi đến tận cùng của câu trả lời, dù sao cuộc phỏng vấn này cũng không phải là nhân vật nhỏ, cô không dám xem nhẹ.
MC nhanh chóng chuyển sang Mộ Tấn Dương: “Tôi có thể hỏi một câu hỏi cá nhân thay mặt cho bạn bè khán giả không?”
Sau khi người MC nói xong, có một tràng pháo tay vang lên từ hiện trường, thậm chí còn làm ồn thêm.