Mục lục
Người Chồng Bí Ẩn Siêu Quyền Lực - Diệp Du Nhiên - Mộ Tấn Dương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 213:
“Từ những tư liệu trước đây của ông ấy, quả thật Diệp Chí không phải kiểu người đó.” Mộ Tấn Dương chỉ nhàn nhạt nói một câu rồi lâm vào trầm tư.
Suy nghĩ một lúc anh mới mở miệng lần thứ hai: “Hơn nữa, vụ án năm đó kết thúc quá đột ngột.”
Dường như nghĩ đến gì đó, sắc mặt Mộ Tấn Dương trở nên âm trầm vài phần, Bùi Chính Thành bị vẻ mặt anh dọa sợ uống một hơi cạn sạch ly nước.
Mặc dù quen biết đã nhiều năm nhưng nhìn thấy vẻ mặt này của anh, trong lòng anh ta vẫn khó tránh khỏi có chút sợ hãi.
Mộ Tấn Dương im lặng một lúc lâu mới đột nhiên mở miệng: “Diệp Yến Nhi đó…”
Bùi Chính Thành cắt lời anh: “Cậu mới về nước không lâu, rồng mạnh mẽ nhưng cũng không áp chế được rắn trên đất, huống hồ cậu vẫn còn chuyện phải làm, đừng bứt dây động cỏ, đừng động vào người nhà họ Diệp vội, chuyện của chị dâu, cô ấy sẽ tự biết phải làm gì, chuyện của phụ nữ để phụ nữ họ tự giải quyết đi.”
“Quá đáng rồi đấy.” Mộ Tấn Dương vuốt nhẹ ly nước trong tay, con người hơi trầm.
Ý anh là, chuyện Diệp Yến Nhi làm với Diệp Du Nhiên lần này đã quá đáng rồi.
Từ nhỏ mẹ đã dạy anh phải thân sĩ, phải làm người thật tốt, rất tiếc là từ trước đến nay anh toàn làm trái nguyện vọng của mẹ.
Anh không làm được một người tốt, cũng không làm được thân sĩ.

Bùi Chính Thành đi được một lát, Mộ Tấn Dương ước chừng đại khái Diệp Du Nhiên đã tỉnh lại liền rót một ly nước ấm đi vào phòng ngủ.
Quả thật Diệp Du Nhiên đã tỉnh, đang ngồi trên giường, đầu óc vẫn còn hơi choáng váng.
“Két” một tiếng, cửa phòng ngủ bị mở ra từ bên ngoài, bóng dáng cao lớn của Mộ Tấn Dương xuất hiện ngoài cửa.
Nhìn thấy Diệp Du Nhiên ngồi trên giường, anh nói: “Tỉnh rồi à.”
Anh đóng cửa lại rồi đi về phía Diệp Du Nhiên, đặt ly nước vào tay cô: “Uống nước.”
Diệp Du Nhiên nhận lấy uống hơn một nửa sau đó cảm thấy cả người mệt mỏi lại nằm xuống.
Mộ Tấn Dương nhẹ nhàng hôn lên trán cô, sờ mặt cô: “Tôi đi nấu cơm, em muốn ăn gì?”
“Không muốn ăn gì cả.” Diệp Du Nhiên nghiêng đầu sang một bên, giọng nói rầu rĩ: “Mộ Tấn Dương.”
Giọng cô rất nhỏ còn mang theo chút suy yếu, đôi mày nhíu chặt của cô dường như cũng khiến lòng anh bế tắc, trái tim anh cũng xoắn xuýt khó chịu theo.
Nhưng biểu cảm trên mặt anh vẫn vô cùng bình tĩnh: “Ừm.”
“Tôi khó chịu quá.” Diệp Du Nhiên nắm chặt chăn dưới người, cắn môi mở miệng: “Hay là, anh cho tôi…”
“Im miệng! Không được phép nói câu này lần nữa!” Đáy mắt Mộ Tấn Dương cháy lên ngọn lửa giận dữ: “Diệp Du Nhiên, hãy nghĩ đến người đã hại em, em có thể gắng gượng được.”
Đương nhiên anh biết bây giờ cô có bao nhiêu khó chịu.
Nhưng mà, anh sẽ không để cô cúi đầu nhận thua.
Thật ra Diệp Du Nhiên bị tiêm vào không nhiều lắm, chỉ là nồng độ cao, cô bị nghiện ở mức độ nhẹ, nhưng mà, anh tin cô có thể chịu đựng được.
Mộ Tấn Dương có tức giận bao nhiêu, cũng chưa từng lớn tiếng với cô.
Diệp Du Nhiên biết anh đang giận cô, giận cô hèn nhát, lại bảo anh tiêm ma túy vào cho cô, chỉ là bây giờ cô cảm thấy quá khó chấp nhận, cả người đều khó chịu.
Cả người giống như bị rút gân lột da vậy.
Cô cảm thấy mình không còn là mình nữa.
Cô rất sợ mình không nhịn được.Chương 214:
“Xin lỗi. . . . . .” Diệp Du Nhiên cắn môi, quay đầu sang một bên, vẻ mặt có chút khó chịu đựng.
Cô vẫn cho rằng mình rất kiên cường, ý chí cũng mạnh hơn người bình thường, nhưng mà đến lúc này rồi cô mới biết được, việc này thật sự không phải thuận theo cô.
Cô mong muốn Mộ Tấn Dương lại tiêm cho mình một mũi nữa.
Cô gái trên giường vẻ mặt đau khổ, tóc trên trán đã bị mồ hôi thấm ướt, Mộ Tấn Dương thấy thế không đành lòng, đỡ cô ngồi dậy, hôn hôn lên tai cô, nhẹ giọng hỏi: “Tôi đi nấu cơm, em đi rửa rau giúp tôi nhé?”
Diệp Du Nhiên gật đầu: “Được.”
. . . . . .
Mộ Tấn Dương dẫn cô đến phòng bếp, lấy rau cho cô rửa, sau đó vẫn luôn nói chuyện với cô.
Nói chuyện lúc nhỏ của cô, cùng với cuộc sống ở nước ngoài, dùng cái này dời đi sự chú ý của cô.
“Có một lần, có mấy kẻ lang thang cứ mãi đuổi theo sau lưng tôi, tôi chạy đến giày cao gót cũng rơi mất luôn. . . . . .”
Đây là chuyện xảy ra khi cô kiêm chức, thời gian hôm đó có chút tối, cứ mãi không bắt được xe, sau đó còn có kẻ lang thang đi theo cô.
Cô sợ tới mức chạy như không muốn sống, giày cao gót trên chân bị rơi mất khi cô chạy, cuối cùng đi chân không về nhà.
Bây giờ nghĩ lại, ngược lại cảm thấy rất thú vị.
Mộ Tấn Dương quay đầu liếc nhìn cô một cái, mi tâm nhíu lại, đau lòng không lên tiếng.
Đột nhiên, Diệp Du Nhiên ném rau trong tay đi, xoay người sang một bồn rửa khác nôn khan.
Buổi sáng cô không ăn gì cả, bây giờ có thể nôn ra cái gì được chứ.
Mộ Tấn Dương đi đến sau lưng cô, im lặng đưa tay vỗ vỗ vai cô, thuận khí cho cô, sau đó rót một ly nước cho cô, để cô qua một bên ngồi.
Sau khi nấu cơm xong, giống như lúc sáng, Diệp Du Nhiên chỉ động đậy đũa, sau đó không muốn động đậy nữa.
Mộ Tấn Dương muốn cô ăn thêm một chút, nhưng thấy dáng vẻ khó chịu như vậy của cô, biết ép cô ăn vào cũng không có tác dụng gì.
Diệp Du Nhiên thấy anh sắc mặt nặng nề ngồi ở đối diện, bèn lên tiếng trêu chọc anh: “Sao tôi cứ cảm thấy dáng vẻ của anh nhìn còn khó chịu hơn cả tôi thế?”
“Sợ em không nhịn được, bị nghiện ma túy, ăn tôi đến táng gia bại sản luôn.”
Mộ Tấn Dương nhíu mày, giọng điệu khá lo lắng.
Diệp Du Nhiên vốn có chút choáng váng, nghe anh nói như vậy thì cau mũi, hừ lạnh một tiếng: “Nô lệ của đồng tiền.”
“Em nói cái gì?” Mộ Tấn Dương nâng mắt nhìn cô: “Lặp lại lần nữa.”
Diệp Du Nhiên dựa lên trên ghế, miễn cưỡng mở miệng: “Hôm nay anh thật là đẹp trai.”
Mộ Tấn Dương biết cô chỉ thuận miệng nói cho có lệ với anh thôi, nhưng nụ cười vẫn lan rộng ở bên môi.
. . . . . .
Tình hình lúc buổi tối giống như buổi trưa, Diệp Du Nhiên vẫn không ăn uống như trước.
Lông mày của Mộ Tấn Dương càng nhíu chặt hơn.
Đến buổi tối, Diệp Du Nhiên lại bắt đầu mất ngủ, cứ mãi không ngủ được.
Liên tiếp vài ngày, Diệp Du Nhiên đều là trạng thái này.
Mà mấy ngày nay Mộ Tấn Dương cũng không đến công ty.
Trong lúc đó Lục Thời Sơ cũng đến đây mấy lần, An Hạ cũng tìm cơ hội tới thăm Diệp Du Nhiên.Chương 215:

Nhưng mà, có lần An Hạ tới đây đã đụng phải Bùi Chính Thành, hai người một đường ầm ĩ đi vào trong, sau đó lại ầm ĩ đi ra.
Khó khăn lắm, một tuần khó chịu đựng nhất trôi qua, tình hình của Diệp Du Nhiên cũng trở nên tốt hơn.
Buổi sáng, hai người cùng nhau ăn bữa sáng.
Mộ Tấn Dương vừa cắt trứng gà chiên vừa nhìn Diệp Du Nhiên ăn sandwich.
“Nhìn tôi nữa, trứng của anh sẽ nguội đấy.” Diệp Du Nhiên cảm nhận được ánh mắt của anh, quay đầu nhìn anh một cái.
Mộ Tấn Dương nghe vậy chỉ nhíu mày, thấy cô có khẩu vị ăn cơm, sắc mặt cũng tốt hơn trước một chút: “Phải không?”
Diệp Du Nhiên bị hai chữ đơn giản này của anh làm mắc nghẹn.
Cô cũng không biết mình bị làm sao, hai chữ này của anh nghe qua cũng không có vấn đề gì, nhưng cô lại vô thức nghĩ lệch đi.
Mộ Tấn Dương đẩy đẩy một ly nước rau xanh về phía cô: “Lúc ăn đồ ăn, đừng cứ nghĩ hình ảnh không thích hợp, sẽ không bị nghẹn nữa.”
Diệp Du Nhiên: “. . . . . .” Sao cô không biết cô suy nghĩ hình ảnh không thích hợp gì vậy?
“Buổi tối đến Ngọc Hoàng Cung ăn cơm.” Biết cô liên tục hơn một tuần đều ở trong nhà, ở đến khó chịu rồi, cho nên anh cố ý gọi Bùi Chính Thành và An Hạ trước, đêm nay cùng nhau ăn cơm.
“Được!” Đương nhiên Diệp Du Nhiên liên tục đồng ý.
. . . . . .
Buổi tối, lúc Diệp Du Nhiên và Mộ Tấn Dương đến, Bùi Chính Thành và An Hạ đã đến rồi, hai người đang chơi bài, trên bàn đã bày hai chai bia rỗng.
An Hạ thấy Diệp Du Nhiên, lập tức nước mắt nước mũi ròng ròng nói: “Du Nhiên, cậu mau đến đây, Bùi Chính Thành anh ta bắt nạt tớ, cậu làm chủ cho tớ đi!”
Diệp Du Nhiên đang chuẩn bị đi qua, đã bị Mộ Tấn Dương ở bên cạnh kéo lại: “Cho bọn họ uống đi, em ngồi xem là được rồi.”
“Biết rồi.” Diệp Du Nhiên gạt tay anh ra, đi tới bên kia.
Chưa được bao lâu, Nam Sơn cũng đi vào.
Không biết anh ta nói gì bên tai Mộ Tấn Dương, Mộ Tấn Dương quay lại bên cạnh Diệp Du Nhiên lần nữa: “Em ở đây chơi với bọn họ một lát đi, đừng chạy lung tung, tôi và Nam Sơn đi xử lý chút chuyện.”
“Ừm, đi đi.”
Diệp Du Nhiên chỉ cho rằng anh có việc gấp gì phải xử lý, cho nên cũng không quan tâm lắm.
Mộ Tấn Dương đi đến cạnh cửa, còn có chút lo lắng quay đầu nhìn thoáng qua, mới xoay người ra ngoài với Nam Sơn.
Đóng cửa phòng bao lại, khuôn mặt Mộ Tấn Dương như phủ một tầng sương lạnh, hơi nghiêng người hỏi Nam Sơn: “Người đang ở đâu?”
Nam Sơn cung kính trả lời: “Ở một phòng bao không người.”
Mộ Tấn Dương không nói chuyện nữa, nhấc chân đi về phía trước.
Nam Sơn dẫn anh đến trước cửa một phòng bao có hai vệ sĩ đứng ngoài cửa: “Ở bên trong ạ.”
Nói xong thì cung kính đẩy cửa ra.
Mộ Tấn Dương đi vào trước, Nam Sơn theo sát phía sau đóng cửa lại.
Trong phòng bao xa hoa chỉ mở một ngọn đèn nhỏ, cả phòng bao có vẻ mờ tối, trên sofa còn có một người phụ nữ trên đầu bị đậy túi đang nằm đó.
Mộ Tấn Dương đi qua, kéo cái túi trên đầu cô ta đi, khuôn mặt lộ ra kia, rõ ràng chính là Diệp Yến Nhi.
Diệp Yến Nhi trợn to mắt nhìn Mộ Tấn Dương: “Sao lại là anh!”CHương 216:
Hôm nay cô ta đến đây tham gia một buổi gặp mặt, thật không ngờ đến cửa đã bị người ta làm hôn mê, tỉnh lại lần nữa chính là ở trong phòng bao này, ý thức của cô ta rất tỉnh táo, chỉ là ngay cả ngón tay cũng không nhúc nhích được.
Rất rõ ràng, có người bỏ thuốc cô ta.
Mộ Tấn Dương giống như không nghe thấy lời chất vấn của cô ta, bàn tay có khớp xương xinh đẹp rõ ràng đưa ra phía sau, Nam Sơn lập tức đặt một ống tiêm lên tay anh.
Mộ Tấn Dương cầm ống tiêm, một tay giơ lên phía trước bỏ đi một ít chất lỏng bên trong, sau đó cúi đầu nhìn về phía Diệp Yến Nhi.
Lúc Diệp Yến Nhi nhìn thấy ống tiêm, con ngươi chợt co rút lại: “Anh muốn làm gì!”
Mộ Tấn Dương cũng không trực tiếp ra tay, mà là thưởng thức sự sợ hãi trên mặt cô ta, giọng điệu bình tĩnh: “Cô cả nhà họ Diệp không nên hỏi tôi vấn đề này, cô hẳn rất rõ ràng, trong này là thứ gì.”
Giọng nói của anh càng hạ xuống, mắt thấy kim tiêm sắp đâm vào tĩnh mạch trên tay cô ta.
“Anh…. Anh dừng tay…” Diệp Yến Nhi sợ đến mức trên trán đổ đầy mồ hôi lạnh, lời nói trở nên lắp bắp: “Tôi… Ông nội sẽ không bỏ qua cho anh!”
Đúng, ông nội sẽ không bỏ qua cho Mộ Tấn Dương.
Mộ Tấn Dương chỉ là bị Diệp Du Nhiên mê hoặc đến chết mê chết mệt, thế nên muốn hả giận thay cho Diệp Du Nhiên mà thôi. Nhưng mà, anh ta là người không có bối cảnh, không thể không e ngại thế lực nhà họ Diệp.
“Diệp Thành?” Biểu tình trên mặt Mộ Tấn Dương không có chút thay đổi nào: “Cô cảm thấy nhà họ Diệp còn quan tâm cô sao?”
Diệp Yến Nhi nhìn phải ánh mắt u ám của Mộ Tấn Dương, bị ánh mắt của anh nhìn như loài giun dế làm cho sợ hãi: “Anh tỉnh táo một chút…”
“Người nên tỉnh táo là cô đấy, cô cả Diệp.”
Mộ Tấn Dương lạnh lùng liếc nhìn một cái, không định nói lời vô ích với cô ta nữa.
Giữa ánh lửa Calcium carbide, Diệp Yến Nhi đột nhiên nghĩ đến gì đó, lớn tiếng nói: “Anh nghe tôi nói, không phải Diệp Du Nhiên luôn muốn biết ba cô ta bị nhốt ở đâu sao? Tôi biết ba cô ta bị nhốt ở đâu!”
Thật ra thì Diệp Yến Nhi cũng chỉ đánh cược một lần mà thôi, không ngờ Mộ Tấn Dương thật sự dừng lại.
Lồng ngực của Diệp Yến Nhi phập phồng kịch liệt, sau lưng đầy mồ hôi lạnh, thấy anh thật sự dừng lại, cô ta thở phào nhẹ nhõm.
“Nhốt ở đâu?” Tay của Mộ Tấn Dương cũng không dời đi, giống như chỉ cần cô ta nói sai một chữ, anh sẽ trực tiếp đâm kim tiêm vào.
Diệp Yến Nhi sợ cực kì, cô ta tính toàn ngàn vạn lần, cũng không tính đến chuyện Mộ Tấn Dương dám bắt cô ta.
Thật ra thì cô ta cũng không biết ba của Diệp Du Nhiên, Diệp Chí bị nhốt ở đâu. Nhưng mà, nếu chuyện này có thể làm cho Mộ Tấn Dương hứng thú, cô ta phải vững vãng nắm chặt cọng cỏ cứu mạng này.
“Trước tiên anh phải lấy thuốc ra khỏi người tôi, tôi nằm ở đây cũng sắp một tiếng rồi.” Diệp Yến Nhi vừa nói, trông có mấy phần điềm đạm đáng yêu.
Từ nhỏ đến lớn, cô ta làm gì ở đâu trước mặt tất cả đàn ông cũng thuận lợi, tin rằng Mộ Tấn Dương thật ra cũng có tiềm chất thương hoa tiếc ngọc.
Nhưng mà, rõ ràng rằng, cô ta tính sai rồi.
Mộ Tấn Dương nhìn sắc mặt này của cô ta, cũng biết cô ta đang giở trò.
Nam Sơn đứng sau lưng anh, trong lòng yên lặng vẽ một chữ thập cho Diệp Yến Nhi. Cô cả nhà họ Diệp này đúng là một người cứ tự cho là đúng, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà.
Mộ Tấn Dương không còn kiên nhẫn, trực tiếp tiêm vào tĩnh mạch của cô ta. Mắt thấy kim tiêm sắp tiêm hết chất lỏng vào rồi, Diệp Yến Nhi sợ hãi đến mức giọng nói đều thay đổi: “Tôi nói, tôi nói hết mà… Ba cô ta bị xử án mười ba năm, nhốt ở nơi cực kì kín đáo, nghe nói là trong núi sâu ở phía nam.”
Chương 217:
Dưới tình huống khẩn trương, Diệp Yến Nhi lại có thể nói nguyên vẹn đoạn văn này.
Mộ Tấn Dương nghe lời của cô ta, hơi dừng lại, nhưng động tác trên tay không hề dừng lại, trực tiếp tiêm tất cả chất lỏng trong ống tiêm vào cơ thể cô ta.
“A!!!!”
Diệp Yến Nhi mắt mở trừng trừng nhìn Mộ Tấn Dương tiêm toàn bộ chất lỏng trong kim tiêm vào trong người cô ta, liều mạng thét chói tai, con ngươi giãn to, trên mặt tràn đầy vẻ không thể tin.
“Mộ Tấn Dương, mày chết không được tử tế, mày sẽ gặp báo ứng!” Cho dù biết phẫn nộ mắng mỏ đều là uổng công vô ích, nhưng lúc này Diệp Yến Nhi đã không bất chấp gì khác nữa rồi, khắp mắt khắp tim đều là sợ hãi.
“Chết không được tử tế?” Mộ Tấn Dương rút kim tiêm ra, tiện tay đưa cho Nam Sơn đứng ở phía sau: “Cô cả Diệp đây là đang tự nói chính mình đấy à?”
Diệp Yến Nhi cảm thấy người đàn ông này chính là một người điên.
“Ba tao và ông nội nhất định sẽ không tha cho mày!” Diệp Yến Nhi siết chặt tay mình, trong lòng tràn đầy khủng hoảng không thể loại bỏ, chỉ có thể liên tục nói những lời uy hiếp Mộ Tấn Dương.
Nhưng mà rõ ràng rằng, Mộ Tấn Dương không hề bị ảnh hưởng trước lời nói của cô ta.
Ngược lại là chính cô ta, rất rõ ràng cảm giác được sự thay đổi của cơ thể mình.
Trong nháy mắt, cô ta cảm thấy bắp thịt toàn thân đều buông lỏng, đầu còn hơi choáng váng…
Mộ Tấn Dương nhìn ánh mắt dần dần tan rã của Diệp Yến Nhi, cả người cũng dần dần yên tĩnh lại, cũng biết bây giờ cô ta đang “hưởng thụ”.
Anh đứng dậy đi ra ngoài cùng với Nam Sơn.
Trong đầu Mộ Tấn Dương thoáng hiện lời mà Diệp Yến Nhi vừa nói: “Nếu như Diệp Chí bị xử mười ba năm, vậy thì năm nay hết hạn tù được thả ra. Dựa theo đầu mối này, đi thăm dò các ngục giam ở phía nam, tình huống ăn khớp, càng xa xôi, càng phải điều tra!”
Nói xong, trên mặt Mộ Tấn Dương đã phủ đầy sương lạnh, trên mặt đều là khí tức u ám và lạnh lẽo.
Sắc mặt của Nam Sơn cũng là nghiêm trọng không thôi.
Một lát sau, Mộ Tấn Dương điều chỉnh xong cảm xúc của mình, người trở lại ghế lô.
Còn Nam Sơn thì đi thu dọn tàn cục, và hoàn thành chuyện mà Mộ Tấn Dương vừa giao cho anh ta.
. . .
Lúc Mộ Tấn Dương trở lại ghế lô, hai người An Hạ và Bùi Chính Thành cũng uống không ít.
Sau đó, Bùi Chính Thành cực kì trơ tráo để cho Diệp Du Nhiên giúp anh ta chơi.
Kết quả vận may của Diệp Du Nhiên rất tốt, thế mà để cho An Hạ uống liền ba ly.
Lúc Mộ Tấn Dương tiến vào, An Hạ đang kéo tay áo của Diệp Du Nhiên không chịu bỏ.
Kết quả, An Hạ vừa quay đầu đã thấy Mộ Tấn Dương mặt không cảm giác đi vào, lập tức thả tay khỏi Diệp Du Nhiên, vùi đầu không dám nói nữa.
“Gọi đồ ăn đi, cơm nước xong thì về nhà sớm.”
Mộ Tấn Dương lên tiếng, mọi người cũng yên tĩnh một chút, gọi đồ ăn, cơm nước xong thì ai về nhà nấy.
. . .
Bên ngoài CLB Ngọc Hoàng Cung.
Diệp Yến Nhi tựa người vào đèn đường đứng gần nửa tiếng, mới cảm giác được cơ thể khôi phục một chút, có thể hoạt động.
Cô ta quay đầu nhìn CLB Ngọc Hoàng Cung, sắc mặt trở nên dữ tợn.
Diệp Du Nhiên, Mộ Tấn Dương!
Món nợ này, cô nhớ mãi!
Sẽ có một ngày, cô nhất định trả lại gấp đôi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK