Diệp Du Nhiên nhanh chóng ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy Cố Hàm Yên chạy đến sau lưng Mộ Úc Xuyên.
Cô ta cũng nhìn thấy Diệp Du Nhiên, trên mặt xuất hiện một tia kinh ngạc, sau đó cười nói: “A, là cô Diệp.”
Cố Hàm Yên cười lên trông rất đẹp, nếu như Diệp Du Nhiên là một người đàn ông, cô chắc chắn sẽ không có sức chống cự nào đối với Cố Hàm Yên như thế này.
Đáng tiếc là cô và Cố Hàm Yên là tình địch của nhau.
Ánh mắt của hai người giao nhau trong không khí, trong nụ cười của Cố Hàm Yên hàm chứa châm chọc, biểu cảm của Diệp Du Nhiên lạnh lùng.
“Chuyện này cứ quyết định như vậy đi, mọi người ở cùng nhau sẽ rất náo nhiệt, không phải là ăn tết cần phải vui vẻ hả?”
Trong giọng nói của Mộ Úc Xuyên tràn đầy thái độ không khoan nhượng, nhưng rõ ràng nếu so sánh với thái độ khi đối mặt với Diệp Du Nhiên lúc nãy thì đã khá hơn rất nhiều.
“Dạ, con biết rồi.” Cố Hàm Yên nghe vậy thì cực ngoan ngoãn gật đầu một cái.
Dường như Mộ Úc Xuyên cảm thấy rất hài lòng, ừ một tiếng liền xoay người rời đi.
Diệp Du Nhiên nhìn thoáng qua bóng lưng của Mộ Úc Xuyên mới đi khỏi, mi tâm cau lại.
Mộ Úc Xuyên muốn vào sống trong biệt thự à? Ông ta còn để Cố Hàm Yên vào ở chung?
Diệp Du Nhiên mím chặt môi, trên mặt đã giăng kín sương lạnh.
Gừng càng già càng cay mà!
Mộ Úc Xuyên đã sống hơn nửa đời người, chắc chắn đã thấy rõ ý đồ của Cố Hàm Yên đối với Mộ Tấn Dương.
Tự ông ta không chủ động ra tay, lại cứ khăng khăng để Cố Hàm Yên vào đây ở, rõ ràng là muốn khiến cho Diệp Du Nhiên khó coi.
Cố Hàm Yên đi về phía trước một bước, mỉm cười nhìn về phía Diệp Du Nhiên, trong giọng nói mang theo vẻ khiêu khích: “Đã lâu không gặp, nhìn khí sắc của cô cũng không tốt lắm đâu.”
“Bởi vì gần đây Mộ Tấn Dương thích ăn chay, nên trong nhà nấu toàn món chay, tôi có chút không quen, khó tránh khỏi việc khí sắc hơi kém.”
Nhưng thật ra gần đây cô nghe đến đồ ăn mặn đã cảm thấy khó chịu, cứ liên tục mấy ngày nay đều như vậy, nhưng cô lại không thể uống thuốc.
Khí sắc có tốt hay không, ngược lại cô cũng không chú ý nhiều, cho dù khí sắc không tốt thì sao chứ? Cô đây mỗi ngày đều có thể ăn thức ăn do tận tay Mộ Tấn Dương làm.
Đương nhiên Cố Hàm Yên nghe rõ ý tứ trong lời nói của Diệp Du Nhiên, ý cười trên mặt của cô ta càng sâu hơn, trong con ngươi lại hiện lên sự lạnh lẽo, giọng nói bị ép đến trầm thấp: “Để tôi nhìn xem cô còn có thể đắc ý được bao lâu nữa.”
“Tỉnh rồi à.”
Không đợi Diệp Du Nhiên mở miệng, Mộ Tấn Dương đã bước ra từ bên trong.
Nhiệt độ trong biệt thự vừa phải, anh chỉ bận một cái áo sơ mi đen.
Ánh mắt sắc bén của cô phát hiện áo mà anh đang mặc trên người là món quà sinh nhật mà lúc trước cô tặng cho anh.
U uất nơi đáy lòng mới tán đi một chút, cô trực tiếp đi lên phía trước, đứng trước mặt Mộ Tấn Dương: “Em cảm thấy có chút khó chịu, anh sờ sờ thử xem có phải là em phát sốt rồi không?”
Diệp Du Nhiên nói xong liền kéo tay anh đặt lên trên trán của mình.
Mộ Tấn Dương nghe như vậy, chân mày anh chau lại, đem lòng bàn tay đặt trên trán của Diệp Du Nhiên, nửa ngày mới rút lại, trong giọng nói mang theo chút lo lắng nho nhỏ không khó phát hiện được: “Để tôi gọi bác sĩ đến.”
Nói xong, anh xoay người đi xuống lầu.
Chương 559:
Mặc dù Diệp Du Nhiên không biết anh muốn kêu bác sĩ gì, nhưng cô đã đạt được mục đích của mình.
Loại chuyện tranh giành tình cảm này, trước kia cô nghe chỉ cảm thấy buồn cười, không ngờ có một ngày cô cũng sẽ dùng tới mấy trò vặt vãnh này.
Trong phòng chỉ còn lại hai người Diệp Du Nhiên và Cố Hàm Yên.
Cố Hàm Yên bởi vì cử động thân mật không kẻ hở lúc nãy của hai người, nụ cười trên mặt trở nên cực kỳ gượng gạo.
Diệp Du Nhiên khoanh hai tay trước ngực, liếc nhìn Cố Hàm Yên: “Tôi có thể đắc ý được bao lâu thì tôi không biết, nhưng ít nhất bây giờ người đứng bên cạnh của anh ấy là tôi, không phải cô.”
“Ha.” Cố Hàm Yên giống như nghe thấy được một chuyện buồn cười, khóe môi cong lên, mở miệng nói: “Nếu như tôi là cô, trước khi bản thân mình trở nên lúng túng sẽ rời khỏi Tấn Dương, mà không phải giống như cô bây giờ, khóc lóc, van nài, xin xỏ ở lại bên cạnh anh ấy, luôn gây cho anh ấy vô số phiền phức…”
Cố Hàm Yên nói xong liền đóng sập cửa đi khỏi.
Diệp Du Nhiên bước vào bên trong mấy bước, ngồi xuống trên ghế sofa.
Phòng làm việc của Mộ Tấn Dương rất lớn, chỉ có một mình cô ở trong phòng liền lộ ra cảm giác trống trải và yên tĩnh.
Cô ấn lấy mi tâm, buồn bực nhắm mắt lại.
Cũng không lâu lắm, cửa phòng làm việc lại bị đẩy ra một lần nữa.
Người bước vào là Mộ Tấn Dương, phía sau anh còn có một người phụ nữ trung niên mặc đồ tây.
Trong tay của người phụ nữ trung niên mang theo một hòm thuốc, rất rõ ràng, đây chính là bác sĩ mà Mộ Tấn Dương tìm đến.
Ánh mắt của cô nhìn thẳng phía sau, trên mặt xuất hiện sự nghiêm túc.
Mộ Tấn Dương đi đến ngồi xuống bên cạnh Diệp Du Nhiên: “Đây là bác sĩ gia đình, Mộ Vu.”
Diệp Du Nhiên nghe vậy thì nâng mắt nhìn về phía Mộ Vu, Mộ Vu chỉ lễ phép gật đầu với cô, thoạt nhìn có vẻ là một người không dễ tiếp xúc.
Lúc nãy Diệp Du Nhiên nói mình không dễ chịu, vốn chỉ là muốn trêu tức Cố Hàm Yên mà thôi, không ngờ Mộ Tấn Dương thật sự gọi bác sĩ đến đây.
Hiện tại khiến cô cảm thấy không biết làm sao mới tốt.
Nhưng Mộ Vu đã bắt đầu lấy dụng cụ, nhìn bộ dáng có vẻ muốn kiểm tra sức khỏe cho cô.
Diệp Du Nhiên cũng không tiện từ chối, chỉ đành phải làm kiểm tra.
Sau khi kết thúc kiểm tra xong, Mộ Vu liền cất kỹ dụng cụ vào trong hòm thuốc, cung kín gật đầu về phía Mộ Tấn Dương: “Sau khi có kết quả điều tra, tôi sẽ lập tức đưa đến đây.”
Trước khi Mộ Vu đi khỏi, giống như vô ý nhìn Diệp Du Nhiên một cái.
Ánh mắt kia có chút kỳ lạ, giống như bất mãn, lại giống như khinh thường.
Hai mắt Diệp Du Nhiên chớp chớp, nhìn thói quen làm việc của Mộ Vu cùng thái độ cẩn thận của cô ta, không khó nhìn ra được cô ta là người ở bên cạnh Mộ Tấn Dương.
Nếu như vậy thì Mộ Vu không thích cô cũng có thể hiểu được.
Sau khi Mộ Vu đi ra ngoài, cửa đã đóng lại.
Lúc này, Mộ Tấn Dương mới mở miệng hỏi cô: “Còn buồn ngủ không? Bị đánh thức sao?”
“Ông ngoại của anh muốn vào đây sống?” Diệp Du Nhiên quay đầu nhìn về phía Mộ Tấn Dương.
Mặc dù đây là chuyện đã rất rõ ràng, nhưng mà Diệp Du Nhiên vẫn muốn hỏi một chút.
Mộ Tấn Dương chăm chú nhìn cô, dường như là muốn nhìn ra cô đang suy nghĩ gì từ trong mắt của cô.
Sau một lát, anh mới mở miệng nói: “Không chỉ là ông ngoại của tôi, đó cũng là ông ngoại của em.”
Chương 560:
“Vậy à?”
Diệp Du Nhiên hời hợt nhìn về phía Mộ Tấn Dương: “Nhưng mà ông ấy không chịu thừa nhận.”
“Không cần phải lo lắng, kiểu gì ông ấy cũng sẽ thừa nhận thôi.”
Trong con ngươi tĩnh mịch của Mộ Tấn Dương viết hai chữ chắc chắn.
Diệp Du Nhiên quay đầu lại, giống như lơ đãng mà mở miệng hỏi anh: “Ông ấy cũng để cho Cố Hàm Yên vào đây ở?”
Cô nhìn chằm chằm vào Mộ Tấn Dương như muốn biết suy nghĩ trong lòng của anh.
Nhưng cuối cùng Mộ Tấn Dương cũng chỉ nói một câu: “Ông ngoại ở đây đến hết năm sẽ về thôi, đến lúc đó những người này cũng sẽ trở về.”
Mộ Tấn Dương nói xong liền đi đến nắm tay Diệp Du Nhiên, in lên môi cô một nụ hôn mang theo ý vị trấn an.
Diệp Du Nhiên rút tay trở về, nhàn nhạt cười nói: “À, em biết rồi.”
Cách mà Mộ Tấn Dương và Trần Úc Xuyên ở cùng với nhau không hề giống cảm giác với người thân có tình cảm sâu đậm, ngược lại càng giống như đối thủ đang đọ sức với nhau.
Nhưng cô có thể cảm giác được, kỳ thật Mộ Tấn Dương có tình cảm rất sâu sắc với Trần Úc Xuyên.
Mộ Tấn Dương biết cho dù là anh ở cùng với ai thì Trần Úc Xuyên cũng sẽ không hài lòng, cho nên anh hẳn là cũng đoán được Trần Úc Xuyên sẽ dọn đến ở trong biệt thự.
Nhưng trước khi những chuyện này xảy ra, anh cũng chưa từng nói với cô.
Đây là biệt thự của Mộ Tấn Dương, ông ngoại của anh muốn chuyển vào đây ở, chuyện này cũng chẳng có gì đáng trách.
Thế nhưng là…
Cô cũng là chủ nhân trong cái biệt thự này, vậy mà lại là người cuối cùng được biết.
Cô không biết trong lòng Mộ Tấn Dương có chuyện gì muốn nói cho cô biết trước một tiếng hay không.
…
Trần Úc Xuyên là con lai, từ nhỏ lớn lên ở các nước phương Tây, về sau mới nhập vào gia tộc Mogwynn, cưới vợ là cô con gái được yêu thương nhất của người cầm quyền ở đời trước, kế thừa Gia Tộc Mogwynn.
Rất hiển nhiên, sau khi Trần Úc Xuyên về nước, mặc dù mang tên nước T nhưng lại có lối sống như đang còn ở gia tộc bên kia.
Bác sĩ gia đình, người làm vườn, người giúp việc, quản gia, bảo vệ…
Những người này cũng vào biệt thự ở, để một căn biệt thự vốn chỉ có hai người là Diệp Du Nhiên và Mộ Tấn Dương lập tức trở nên náo nhiệt.
Diệp Du Nhiên đứng trên hành lang ở lầu hai, một tay đang vịn tại lan can ở hành lang, cúi đầu nhìn người giúp việc đi tới đi lui dưới phòng khách ở lầu một.
Dường như Thịt Bò cũng cảm thấy rất vui, vẩy đuôi chạy tới chạy lui trong phòng khách.
Náo nhiệt hả?
Sao cô lại cảm thấy ngược lại, cô cảm thấy ngôi nhà này càng quạnh quẽ hơn nữa chứ?
Trần Úc Xuyên là người rất thú vị, mang đến rất nhiều những đồ vật khác vào biệt thự.
Diệp Du Nhiên nhìn một vòng, cảm giác có chút lạ lẫm.
Cô cũng không muốn cứ ở trong biệt thự, liền đi xuống lầu dắt Thịt Bò ra ngoài đi dạo.
…