Thư ký nhận lệnh đi ra ngoài, vừa ra khỏi liền bắt gặp Bùi Chính Thành, giống như nhìn thấy cứu tinh, ngập tràn vui vẻ nói: “Ngài Bạch, anh đến rồi.”
“Sao thế? Không hoan nghênh tôi?” Bùi Chính Thành đúc hai tay vào túi quần, dáng hình cao lớn, thoạt nhìn giống như một vị công tử phong độ nhẹ nhàng, nhưng nụ cười trên mặt lại mang theo chút vô lại.
Thư ký liên tục khoát tay: “Hoan nghênh chứ, có điều, hôm nay tâm trạng của Tổng Giám đốc hình như không tốt lắm, anh vào xem thử đi.”
Nói xong, cô ta liền xoay người đi pha cà phê cho Mộ Tấn Dương, còn không quên quay đầu nói một câu: “Anh nhất định phải vào xem thử.”
Làm việc với một ông chủ có tính khí khó đoán như vậy, trong lòng thư ký cũng có chút hoang mang. Mặc dù không tức giận, nhưng bộ dạng không nói gì của anh cũng khiến cho người khác sợ hãi, áp suất thấp gì đó cũng làm cho người ta hít thở khó khăn.
Vẫn may có ngài Bạch, mỗi lần ngài Bạch đến, mặc dù tâm trạng của Tổng Giám đốc không nhất định sẽ tốt lên, nhưng nhất định sẽ không kém như vậy.
Phía bên kia, thư ký còn đang suy nghĩ miên man, phía bên này Bùi Chính Thành đã mang theo vẻ mặt đầy nghi hoặc đi vào.
“Chào buổi sáng, Tổng Giám đốc Mộ.” Bùi Chính Thành bước chân chậm dãi đi đến trước bàn làm việc.
Mộ Tấn Dương ngẩng đầu lạnh lùng nhìn anh ta một cái, sau đó thu hồi ánh mắt, giọng nói mang theo khí lạnh: “Cậu còn dám đến tìm tôi?”
“…” Bùi Chính Thành nghẹn lời, kéo ghế lại, ngồi xuống trước mặt anh, giọng nói mang theo chút nịnh nọt: “Đừng như vậy chứ, dù sao đi nữa, Hàm Yên cũng là bạn của chúng ta mà?”
“Ngày cô ấy đến, tôi mời cô ấy ăn cơm, tìm khách sạn cho cô ấy, thế vẫn chưa đủ hay sao?” Đối với anh mà nói, có thể khiến cho anh làm ra những chuyện như vậy, chính là anh đã coi cô là bạn mình rồi.
Bùi Chính Thành sờ lên mũi, đối với Mộ Tấn Dương mà nói, có thể làm được những thứ này, quả thật là đã coi Cố Hàm Yên như bạn bè.
“Không có lần sau.” Lời nói của Mộ Tấn Dương mang ý cảnh cáo, dục vọng chiếm hữu của anh thật ra rất lớn, trong lòng anh, nhà là nơi của riêng anh và Diệp Du Nhiên, không thích người khác đến làm phiền.
Bùi Chính Thành: “Hàm Yên dù sao cũng là con gái.”
Mộ Tấn Dương không chút lưu tình nào đánh trả: “nếu cậu thích, có thể đưa cô ấy về nhà cậu, dù sao từ trước đến nay cậu cũng chưa từng từ chối bất kỳ người phụ nữ nào.”
“Này!” Cả nhà tải app truyện hola đọc tiếp nhé!
Mộ Tấn Dương cũng mặc kệ Bùi Chính Thành có bao nhiêu tức giận: “Đúng rồi, chuyện của Diệp Chí, không cần điều tra nữa.”
“Cái gì?” Nếu như nói Bùi Chính Thành đối với chuyện của Cố Hàm Yên còn có thể hiểu được, nhưng mà đối với chuyện này, anh ta toàn toàn không thể lý giải nổi.
“Nghe không hiểu?” Mộ Tấn Dương nhìn anh ta một cái, ánh mắt lạnh lùng, sau đó bắt đầu đuổi người: “Chính là ý trên mặt chữ, không cần điều tra nữa.”
“Vì Diệp Du Nhiên, cậu ngay đến cả chuyện của Diệp Chí cũng không điều tra nữa?” Biểu cảm trên mặt của Bùi Chính Thành trở nên nghiêm túc: “Cậu đừng quên mục đích trở lại nước của mình là gì!”
Mặc kệ Bùi Chính Thành nói gì, Mộ Tấn Dương cũng không tiếp lời.
Bùi Chính Thành thấy anh như vậy, cũng mất hứng bỏ đi.
…
Ra khỏi phòng họp, tâm trạng của Diệp Du Nhiên có chút phức tạp.
Cô chỉ có thể hi vọng Cố Hàm Yên không thật sự muốn đại ngôn APP này, bằng không cô luôn cảm thấy sẽ xảy ra những chuyện không hay.
Chương 247:
Cố Hàm Yên không phải là đèn đã cạn dầu, cô cũng không phải là quả hồng mềm.
Dự án hợp tác lần này lại còn do Diệp Du Nhiên phụ trách.
Diệp thị là công ty lớn ở thành phố Vân Châu, mọi điều kiện đều tốt, nếu như Diệp thị chủ động tìm công ty mở rộng APP này để hợp tác, đây cũng là chuyện mười phần chắc chín.
Buổi chiều, cô xuất phát đi đến công ty APP kia để bàn chuyện hợp tác.
Công ty mở rộng APP này không phải là rất lớn, nhưng APP này lại thật sự đang rất nổi tiếng hiện nay, rất nhiều công ty đều muốn tìm họ hợp tác.
Chuyện hợp tác rất thuận lợi.
Diệp Du Nhiên ký hợp đồng xong liền trở lại công ty, vừa đi vào, liền phát hiện bầu không khí có chút không thoải mái.
Cô cảm thấy trong không khí có cảm giác sôi nổi.
Đúng, chính là sôi nổi.
Diệp Du Nhiên đi tìm An Hạ: “Làm sao vậy?”
“Cố Hàm Yên đã đến.” Trong mắt An Hạ cũng mang theo tia vui vẻ.
Diệp Du Nhiên nghe thấy, nhíu mày, xem ra, đại ngôn của APP này, tám phần mười là rơi xuống người Cố Hàm Yên rồi.
Diệp Du Nhiên suy đoán không sai, bởi vì không tới một lúc lâu sau, thư ký của Diệp Thành gọi điện thoại đến phòng làm việc của cô, nói là Diệp Thành gọi cô qua đó.
Diệp Du Nhiên cúp điện thoại, khóe miệng lộ ra ý cười trào phúng, xem ra Diệp Thành rất xem trọng Cố Hàm Yên.
Nếu như Cố Hàm Yên chỉ là một ngôi sao điện ảnh bình thường, chắc chắn không có khả năng này.
Nhưng mà, trên mạng truyền tin bổi cảnh của Cố Hàm Yên không đơn giản, Diệp Thành có lẽ cũng nhìn trúng điểm này, mới tự mình đến gặp cô ta.
Diệp Du Nhiên sửa lại quần áo trên người, sau đó mới đi đến phòng làm việc của Diệp Thành.
“Ông nội.”
Diệp Du Nhiên đi vào, gọi Diệp Thành một tiếng trước, sau đó ánh mắt đảo qua Cố Hàm Yên, nhưng không mở miệng.
Hai người không biết hàn huyên cái gì, nụ cười nở rộ trên mặt Diệp Thành: “Du Nhiên à, mau đến đây, ông giới thiệu với con một chút, đây là Cố Hàm Yên, cô Cố!”
“Xin chào, cô Cố, tôi là người phụ trách hạng mục lần này, Diệp Du Nhiên.” Diệp Du Nhiên vươn tay về phía Cố Hàm Yên.
Thế nhưng, Cố Hàm Yên lại nhìn cô một lúc, sau đó mới tươi cười đưa tay ra: “Trăm nghe không bằng một thấy, cô hai nhà họ Diệp lớn lên thật sự rất xinh đẹp, hai ngày vừa rồi tôi trở về nước, cũng nghe được một chút tin đồn, nghĩ đến cũng chỉ là tin hiểu nhầm.”
Giọng nói và động tác của Cố Hàm Yên thoạt nhìn đều rất khéo léo, nhưng lại lộ ra sự ngạo mạn.
Đó là cảm giác không cần nói ra, nhưng vẫn có thể khiến người ta cảm thấy sự ngạo mạn từ cô ta. Nhưng vẻ mặt của cô ta như thường ngày, cũng đủ khiến người khác cảm thấy cô ta rất khéo léo rồi.
Mặc dù đáy lòng Diệp Du Nhiên cảm thấy có chút vị chát, nhưng không có biểu cảm gì trên mặt, nghe lời mở miệng: “Cô Cố quả nhiên không giống người bình thường, loại tin đồn như vậy luôn luôn bị truyền mất đi ý định ban đầu, cũng chỉ có người thông minh như cô Cố, mới cảm thấy không đáng tin.”
Dứt lời, hai người buông tay ra, mạch nước ngầm nhìn không ra giữa hai người phụ nữ bắt đầu khởi động.
Diệp Thành lại nói vài câu hình thức, Cố Hàm Yên liền lấy cớ phải rời đi, còn khiến cho Diệp Du Nhiên tiễn cô ta.
Diệp Du Nhiên đương nhiên sẽ không từ chối.
Hai người cùng đi ra khỏi văn phòng, đáy lòng Diệp Du Nhiên yên lặng đếm ba, hai, một…
Ngay khi cô vừa đếm tới “một”, giọng nói của Cố Hàm Yên vang lên: “Cô không xứng với anh ấy.”
Chương 248:
Diệp Du Nhiên đi theo phía sau lưng Cố Hàm Yên, hiện tại hai người đang đứng chung một chỗ, cũng là một trước, một sau.
Khi Cố Hàm Yên nói những lời này, không hề quay đầu lại, cũng chỉ dừng chân, giọng nói hơi lạnh, âm lượng không nặng không nhẹ, vừa vặn có thể khiến cho Diệp Du Nhiên nghe vô cùng rõ ràng.
Vừa nói xong, cô ta một lần nữa nhấc chân đi về phía trước.
Đấy lòng Diệp Du Nhiên hừ lạnh một tiếng, cho dù là ngôi sao điện ảnh quốc tế thì làm sao, lời mở đầu cũng vẫn tầm thường như vậy.
Hai người đi được một đoạn, Cố Hàm Yên phát hiện Diệp Du Nhiên vẫn không lên tiếng, quay đầu lại nhìn cô: “Cô không có gì muốn nói sao?”
“Tôi cò gì muốn nói chứ?” Diệp Du Nhiên trừng mí mắt: “Thứ nhất, cô không phải là ba mẹ của Mộ Tấn Dương, thứ hai, về vấn đề xứng hay không xứng, cô nói là được?”
Ngữ điệu của Diệp Du Nhiên lười biếng, nhưng ánh mắt lại có chút lạnh lẽo.
Người phụ nữ thích nhúng tay nhúng chân vào chuyện của người khác, thật sự rất đáng ghét.
“Cô…” Cố Hàm Yên không ngờ rằng Diệp Du Nhiên lại bình tĩnh như vậy.
Cô ta hít sâu một hơi, nói với chính mình phải tỉnh táo, hiện tại vẫn đang ở Diệp thị, lúc nào cũng có người đi qua, cô ta nhất định phải giữ hình tượng.
“Đặc điểm lớn nhất của cô chính là không biết trời cao đất rộng và mồm miệng sắc bén.” Cố Hàm Yên khẽ vân vê mái tóc của mình, hơi ngẩng đầu lên, không tự chủ được tỏa ra hơi thở tao nhã.
Diệp Du Nhiên lùi về sau hai bước, ánh mắt chỉ dừng lại một giây trên mặt cô ta: “Mặc dù người từng trả sẽ luôn có rất nhiều kinh nghiệm và lý lẽ, nghe có ve giống như lời nói rất chí lí, thế nhưng, tác dụng lại không lớn lắm.”
Nếu như Cố Hàm Yên nói cô mồm miệng sắc bén, vậy thì cô phải thể hiện thật tốt cho cô ta xem mới được.
Cố Hàm Yên giống như nhìn thấy sinh vật quý hiếm, ánh mắt cẩn thận đánh giá Diệp Du Nhiên.
Diệp Du Nhiên hào phóng để cho cô xem, chắc hẳn đã gặp qua tình cảnh này rồi, lại là ngôi sao điện ảnh quốc tế có bối cảnh rất lớn, cô chưa từng gặp qua người nào mặt dày đến như vậy, nói chuyện không lưu chút tình cảm nào.
Cố Hàm Yên đánh giá xong, nhíu mày khẽ cười, động tác này đối với phụ nữ mà nói không hề đẹp mắt, cô ta làm hết lần này tới lần khác, liền lộ ra vài phần quyến rũ.
“Cô rất tự tin, nhưng hai người ở chung một chỗ, không phải chỉ có suy nghĩ cho nhau là đủ rồi, dù sao con người cũng phải sống trong tập thể, nhiều khi, cũng không thể không để ý đến ánh mắt của người khác được.”
Ngữ khí của Cố Hàm Yên đột nhiên trở nên cao thâm khó lường: “Mặc dù không biết Tấn Dương coi trọng điểm nào ở cô, nhưng…”
Cô ta không nói nốt câu nói phía sau, mà chỉ thâm trầm nhìn về phía Diệp Du Nhiên, sau đó xoay người rời đi.
Diệp Du Nhiên nhìn chằm chằm bóng lưng của cô vài giây, sau đó mới xoay người trở lại phòng làm việc của mình.
Sau khi ngồi xuống, cô cầm lấy tài liệu đặt trước mặt, sau đó lại ném mạnh xuống bàn, giống như trút giận.
Làm sao có thể không tức giận được cơ chứ.
Những ngày qua, cô ở bên cạnh Mộ Tấn Dương vô cùng tốt, đột nhiên lại nhảy ra một người phụ nữ xinh đẹp, cô ta không chỉ nhúng tay nhúng chân vào mối quan hệ giữa cô và Mộ Tấn Dương, mà còn vô cùng sâu hiểm khó dò, giống như biết chuyện gì đó vậy.
Chương 249:
Đúng vào lúc này, điện thoại trên bàn Diệp Du Nhiên vang lên.
Cầm lấy xem, phát hiện là tin nhắn của Mộ Tấn Dương: Trưa nay, muốn ăn gì?
Diệp Du Nhiên nhìn thoáng qua thời gian, mười rưỡi rồi, nói sớm cũng không sớm, nhưng cũng vẫn chưa đến giờ cơm trưa.
Hôm nay anh không bận sao? Còn có thời gian nhắn tin?
Mặc dù trong lòng Diệp Du Nhiên nghĩ như vậy, nhưng vẫn gửi lại tin nhắn cho anh.
Sau khi gửi tin nhắn xong, lại không thấy anh phản hồi trở lại.
Chỉ là gửi một tin nhắn hỏi cô muốn ăn gì thôi hay sao?
Diệp Du Nhiên đặt di động sang một bên, bắt đầu làm việc.
…
Đến trưa, Diệp Du Nhiên cùng An Hạ vừa ra khỏi cửa lớn của công ty, đúng lúc nhìn thấy Mộ Tấn Dương từ trên xe bước xuống.
An Hạ chào hỏi Mộ Tấn Dương trước, quy củ giống như một học sinh tiểu học, thấp đầu gọi anh: “Boss Mộ.”
“Cô An.” Mộ Tấn Dương khẽ gật đầu với cô ấy, sau đó quay đầu nhìn Diệp Du Nhiên: “Đã đặt nơi xong rồi.”
Nói xong, lại quay đầu nhìn về phía An Hạ: “Cô An cũng đi cùng chứ.”
“Ách… Không cần đâu, tôi tự mình ăn cơm cũng được rồi, ăn một mình, không khí trong lành…” An Hạ rất tự giác lắc đầu, giơ tay tỏ ý từ chối, nhưng vẫn là bị Diệp Du Nhiên kéo đi.
Hằng ngày, cô đều cùng ăn cơm với An Hạ, cũng không thể chỉ vì Mộ Tấn Dương đến, mà để cho cô ấy ăn cơm một mình được.
Huống hồ mỗi ngày hai người đều gặp mặt, có cần phải ăn một bữa cơm trưa thôi mà chỉ có thế giới của hai người như vậy không!
Mấy người vừa ngồi xuống, Bùi Chính Thành đột nhiên gọi điện tới.
Mộ Tấn Dương lấy điện thoại ra nhìn một cái, liền trực tiếp dập máy.
Diệp Du Nhiên ngồi bên cạnh anh, nhìn thấy trên màn hình điện thoại hiển thị tên Bùi Chính Thành, nghi hoặc hỏi anh: “Vì sao anh không nhận điện thoại của Bùi Chính Thành?”
Lí do của Mộ Tấn Dương khiến cho người ta không có cơ hội phản bác: “Lúc ăn cơm không muốn bị quấy rầy.”
“…” Lí do thật sự rất chính đáng.
Có điều, lúc ăn cơm, Mộ Tấn Dương không muốn bị người khác quấy rầy, nhưng trong khi ăn cơm lại vẫn nhận hai cuộc điện thoại của thư ký.
Diệp Du Nhiên đột nhiên hiểu ra cái gì đó.
Mộ Tấn Dương rõ ràng là sợ Bùi Chính Thành tới tìm anh, chính xác mà nói, anh sợ Bùi Chính Thành dẫn theo Cố Hàm Yên tới đây.
Người đàn ông hiểu chuyện tránh gây hiềm nghi như vậy thật sự rất tốt.
Mặc dù Cố Hàm Yên luôn bày ra dáng vẻ muốn nhúng tay nhúng chân vào mối quan hệ giữa cô và Mộ Tấn Dương, nhưng cũng may Mộ Tấn Dương từ trước đến nay vẫn không để cho cô ta có cơ hội đó.
Mộ Tấn Dương tự mình biết tránh hiềm nghi, Diệp Du Nhiên cũng không có ý định nói chuyện với Mộ Tấn Dương về dự án hợp tác lần này giữa Diệp thị và Cố Hàm Yên.
Đạo lý rất đơn giản, nếu như cô lại nhắc đến Cố Hàm Yên trước mặt Mộ Tấn Dương, không phải là càng khiến anh ghi nhớ tên của Cố Hàm Yên trong lòng hơn hay sao.
Hơn nữa, như vậy cũng sẽ khiến cho đối thủ xem thường, sẽ coi cô thật sự chỉ là cô gái biết ăn uống vui chơi mà thôi?
…
Chương 250:
Hai ngày tiếp theo, Diệp Du Nhiên luôn bận rộn dự án hợp tác với APP, cô đã tăng ca mấy ngày liền.
APP này dành cho những người trẻ thích chơi, đa số những người cùng nhau tham gia đều đang sử dụng APP này, cho nên mức độ nhiệt tình của mọi người đều rất cao.
Còn có một nguyên nhân Diệp Du Nhiên không muốn thừa nhận, đó là bởi vì Cố Hàm Yên.
Sau khi nói qua những điều liên quan đến công việc, đến lượt Cố Hàm Yên ra sân.
Mặc dù Diệp Du Nhiên thật sự không thích tiếp xúc với Cố Hàm Yên trong khi làm việc, nhưng cũng không còn cách nào khác.
“Du Nhiên, phía bên kia gọi điện thoại đến, Cố Hàm Yên đã tới rồi, bảo chúng ta cử một người phụ trách qua đó.”
An Hạ đẩy cửa đi vào, một bên đặt ly cà phê xuống bàn làm việc của Diệp Du Nhiên, một bên nói chuyện với cô.
“Được, tớ biết rồi.” Diệp Du Nhiên nhẹ gật đầu.
Việc gì nên đến thì có tránh cũng không được, hôm nay đã là thứ sáu, chỉ cần đợi Cố Hàm Yên làm xong ở đây, thì dự án hợp tác APP này có thể đi vào quỹ đạo, khi đó có thể kết thúc công việc được rồi.
Gần đây thật sự quá bận rộn rồi.
Diệp Du Nhiên cất kỹ đồ đạc của mình, sau đó dẫn theo An Hạ đi về phía phòng chụp ảnh bên kia.
May mắn hôm qua cô đã mang xe của mình từ bên chung cư trở lại, bằng không, bây giờ cô muốn đi đâu cũng rất bất tiện.
Đợi đến khi cô lái xe đưa An Hạ đến phòng chụp ảnh, quá trình chụp ảnh đã bắt đầu rồi.
Cô nhìn kỹ thời gian, nếu tất cả đều thuận lợi, vậy thì cô có thể tan làm trước thời gian rồi, sau đó có thể về nhà ngủ một giấc thật ngon lành.
Quan trọng là quá trình chụp ảnh phải diễn ra thật thuận lợi mới được.
Trong studio có rất nhiều người, một phần là nhân viên công tác, một phần khác là người chỉ đơn thuần đến xem Cố Hàm Yên.
Cô ta đi trên con đường này đã hơn mười năm, tên tuổi tích lũy được cũng không chỉ là nói suông, vẫn có rất nhiều fan trung thành.
Hơn nữa, còn là đến từ các nơi trên thế giới.
Diệp Du Nhiên đi vào hỏi vài câu rồi ngồi ở một bên không nói thêm gì nữa.
Toàn bộ hành trình An Hạ đều đi phía sau cô, nhìn ra được vẫn còn có chút hưng phấn.
Ngày đó Cố Hàm Yên đến công ty, cô không được gặp, hôm nay nhìn Cố Hàm Yên ở khoảng cách gần như vậy, đối với một fan hâm mộ nhiều năm mà nói, chính là một việc vô cùng kích động lòng người.
“Du Nhiên, thật sự là Yên nữ thần! Thật sự!” An Hạ nắm lấy tay áo Diệp Du Nhiên, giọng nói vui đến phát run.
Diệp Du Nhiên lặng lẽ rút tay áo của mình ra khỏi tay cô ấy: “Thấy rồi, nếu không phải thật sự là cô ta, sao Diệp Thị có thể bỏ ra phí đại diện cao như vậy cho cô ta chứ, đứa bé đáng thương, nhìn duy nhất một lần là đủ rồi.”
Diệp Du Nhiên xoa đầu An Hạ thở dài.
Cô mơ hồ cảm thấy lo lắng, nếu an biết Cố Hàm yên là người phụ nữ muốn cướp chồng của cô, chắc hẳn An Hạ sẽ không hâm mộ Cố Hàm Yên nữa nhỉ?
Có lẽ…
An Hạ vui mừng xong lại đột nhiên nhớ đến tin tức ngày hôm đó, cô ấy hỏi thẳng luôn: “Ngày đó Yên nữ thần của tớ và Boss Mộ cùng lên báo, có phải cô ta cố ý để cho người ta chụp được không?”
Dù sao một người làm ngôi sao điện ảnh đã nhiều năm như vậy rồi, sao có thể vừa về nước đã bị người ta chụp được ảnh chứ?
Hơn nữa trước kia cô ta làm công tác bảo mật rất tốt, chưa từng để người khác phát hiện ra cái gì.