Giọng điệu của thư ký Tổng Giám đốc hơi nghi ngờ: “Tổng giám Diệp không biết sao ạ? Bên đầu tư chính là tập đoàn LK.”
“Tập đoàn LK?” Diệp Du Nhiên đứng khựng lại, nghi ngờ nhìn thư ký Tổng Giám đốc.
Thư ký Tổng Giám đốc cũng hơi sửng sốt, tập đoàn LK chủ động tìm tới cửa muốn đầu tư, đây không phải là chuyện tốt sao?
Vì sao sắc mặt của Tổng Giám Diệp hơi khó coi thế?
“Không sao, cô không cần qua đó, đi làm việc đi.” Diệp Du Nhiên phất tay đi tới phòng tiếp khách.
Tập đoàn LK!
…
Lúc Diệp Du Nhiên đến cửa phòng khác, vẫn đang suy đoán có khi nào là Mộ Tấn Dương tự mình đến không.
Nhưng khi nghe thấy giọng nói của Mộ Tấn Dương, cô mới biết số mình đúng là đỏ thật.
Thật là Mộ Tấn Dương tự mình tới.
Tổng Giám đốc của Hải Nguyệt thấy Diệp Du Nhiên đi vào, vội vàng đứng dậy giới thiệu với Mộ Tấn Dương: “Đây là Tổng giám của công ty chúng tôi, Diệp Du Nhiên.”
Mộ Tấn Dương vẫn mặc âu phục đen thuần như trước, tóc ngắn cắt sửa gọn gàng sạch sẽ, cả người càng có khí thế hơn.
Nhưng Diệp Du Nhiên vô thức cảm thấy Mộ Tấn Dương tiều tụy đi không ít.
Mộ Tấn Dương đưa mắt sang Diệp Du Nhiên, rất nghiêm túc lễ độ nhìn, đứng dậy vươn tay về phía cô: “Cô Diệp.”
Mộ Tấn Dương là định vờ như không quen cô?
Diệp Du Nhiên bắt tay với anh, mỉm cười nói: “Ngài Mộ, ngưỡng mộ đại danh đã lâu!”
Bàn tay mảnh khảnh của cô chỉ nắm lấy bàn tay to của Mộ Tấn Dương một giây thì anh đã buông lỏng ra.
Mắt Diệp Du Nhiên hơi lóe lên.
Xem ra Mộ Tấn Dương đúng là định vờ không quen cô.
Diệp Du Nhiên rũ mắt ngồi xuống một bên.
Nếu Mộ Tấn Dương vờ như không quen cô, cô cứ thuận theo tự nhiên là được.
Sau đó, Mộ Tấn Dương cũng không nhìn Diệp Du Nhiên thêm lần nào nữa.
Mãi đến khi…
“Tuy lúc trước từng hợp tác với rất nhiều công ty giải trí, nhưng rất ít có Tổng giám của công ty nào trẻ tuổi xinh đẹp như cô Diệp.”
Mộ Tấn Dương nói lời này rất chính thức.
Anh ra vẻ trịnh trọng, lại lộ ra mấy phần nghiêm túc.
Lời này, Tổng Giám đốc của Hải Nguyệt không biết nên trả lời thế nào, chỉ đành dời mắt nhìn Diệp Du Nhiên.
Diệp Du Nhiên không hiểu cuối cùng Mộ Tấn Dương muốn gì, chỉ cười hờ hững: “Tôi coi như đây là lời khen của ngài Mộ, nhưng tôi còn phải học tập ở rất nhiều chỗ, sau này vẫn mong ngài Mộ dạy bảo.”
Mộ Tấn Dương cong môi một cách khó hiểu.
Nếu nhìn cẩn thận, sẽ có thể phát hiện hàm dưới của anh đang căng rất chặt.
Anh đang kiềm chế.
Như hai người xa lạ, chỉ có thân phận bạn hợp tác mới có thể trò chuyện với nhau, có trời biết anh nhịn vất vả đến mức nào.