Mục lục
Người Chồng Bí Ẩn Siêu Quyền Lực - Diệp Du Nhiên - Mộ Tấn Dương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 285:

Diệp Du Nhiên chợt cảm thấy tiếng “Gâu gâu” này giống như đang gọi “Ba”!

Mộ Tấn Dương nhíu mày, nhìn thoáng qua Thịt Bò, đi về phía Diệp Du Nhiên: “Sao lại ngồi dưới đất.”

“Đi với con trai anh mệt quá.” Diệp Du Nhiên cười chỉ chỉ Thịt Bò.

Thịt Bò giống như nghe hiểu, lại nhảy tới, ngồi xổm bên người Diệp Du Nhiên, nhìn Mộ Tấn Dương: “Gâu gâu!”

Vẻ mặt kia giống như đang nói: “Xem đi, chính là con đấy!”

Diệp Du Nhiên: “. . . . . .”

Vẻ mặt Mộ Tấn Dương không chút thay đổi kéo Diệp Du Nhiên đứng dậy, mở cửa xe nhét cô vào trong, sau đó lập tức đóng cửa xe lại.

Mãi đến lúc anh lên xe từ bên kia, Diệp Du Nhiên nhìn thoáng qua Thịt Bò ngồi ở ven đường vô cùng đáng thương nhìn cô: “Còn Thịt Bò. . . . . .”

Mộ Tấn Dương nghiêng đầu nhìn thoáng qua, thờ ơ mở miệng: “À.”

À?

Mộ Tấn Dương hỏi lại một câu: “Không phải nó thích chạy sao?”

Cho nên, ý của Mộ Tấn Dương là để Thịt Bò chạy theo ô Diệp?

Diệp Du Nhiên quay đầu nhìn Thịt Bò vẻ mặt vô tội ở ngoài cửa sổ xe, muốn mở cửa xe đi xuống ôm nó lên, kết quả Mộ Tấn Dương đã khởi động xe rồi.

Diệp Du Nhiên quay đầu nhìn anh: “Anh. . . . . .”

Mộ Tấn Dương không để ý tới cô, nhưng tốc độ xe chạy chậm hơn một chút.

Đợi đến lúc xe anh dừng lại trước cổng biệt thự, Thịt Bò cũng đuổi kịp theo, chỉ là mới chạy đến phía trước xe đã ngã thẳng xuống.

Cả thân chó nằm ngã chổng vó ở đó, lưỡi chó thè ra, đầu không ngừng thở gấp, một bên còn đảo mắt nhìn Mộ Tấn Dương và Diệp Du Nhiên.

Diệp Du Nhiên vừa thấy buồn cười vừa thấy đáng thương, đi qua xoa xoa bụng nó, nó thoải mái đến lắc lư cái đầu.

“Xách cái này vào trước đi.” Mộ Tấn Dương đưa một túi rau xanh cho Diệp Du Nhiên, đuổi cô đi vào trong.

Mắt thấy Diệp Du Nhiên sắp rời khỏi, Thịt Bò liếc mắt nhìn thoáng qua Mộ Tấn Dương, sau đó nghiêng người nằm qua một bên, không nhìn tới anh.

Chó Collie là lão đại đứng đầu có chỉ số IQ cao nhất trong các loại chó cưng, sao có thể không nhìn ra ý tốt và ý xấu của người khác với nó được.

Mộ Tấn Dương thấy nó như vậy, nhíu mày duỗi tay ra, kéo kéo chân của nó, xoay cơ thể lông xù của nó lại.

Mộ Tấn Dương nhìn nó, giọng điệu nghiêm túc: “Tuy con và cô ấy thông minh xinh đẹp còn nóng tính giống nhau, nhưng cô ấy là vợ của ba, không được bắt nạt cô ấy, có biết không?”

“. . . . . .” Hình như cảm giác được khí thế cường đại trên người Mộ Tấn Dương, Thịt Bò giữ vững tư thế chổng vó không dám nhúc nhích.

Mộ Tấn Dương nhíu mày: “Nghe không hiểu à?”

Quả nhiên chó và người không giống nhau, chó vẫn có chút ngốc hơn.

. . . . . . . . . . . .

Buổi tối lúc sắp ăn cơm, Thịt Bò đi qua đi lại bên cạnh bàn ăn.

Diệp Du Nhiên rất tốt bụng mang bát của nó tới đây, đặt ở bên cạnh bàn ăn, chó cũng phải ăn bữa tối mà.

Cô để thức ăn cho chó vào cho Thịt Bò, sau khi rửa tay mới ngồi xuống trước bàn ăn bắt đầu ăn cơm.
Kết quả Thịt Bò vẫn luôn vui vẻ ăn thức ăn cho chó chỉ ngửi ngửi thức ăn cho chó hai lần, sau đó xoay người qua, đi qua đi lại trước bàn ăn.
Lượn lờ một lát lại ngồi xổm ở đó, đôi mắt nhỏ ngây thơ ngẩn ngơ nhìn chằm chằm hai người đang ăn tối.
Diệp Du Nhiên đúng lúc gắp một miếng thịt bò hầm, liếc mắt nhìn Thịt Bò một cái: “Muốn ăn cái này hả?”
Cô vừa mới nói xong, Thịt Bò đã nghiêng đầu qua bên trái, sau đó nghiêng đầu qua bên phải.
Diệp Du Nhiên ngầm hiểu ném thịt bò trong tay vào trong bát của nó, Thịt Bò lập tức cúi đầu ngậm miếng thịt bò hầm kia rồi ăn mất.
Sau khi ăn xong, lại ngoan ngoãn ngồi xổm ở đó giống như học sinh tiểu học nhìn về phía Diệp Du Nhiên.
Chỉ là bây giờ Thịt Bò vẫn có chút nhỏ, ăn thức ăn cho chó là được rồi, mấy món thịt khác phải cố hết sức ăn ít đi, hơn nữa trong thịt bò hầm còn bỏ thêm nguyên liệu khác, nó cũng không thể ăn quá nhiều.
Diệp Du Nhiên đành xem nhẹ ánh mắt chờ đợi của nó.
Thịt Bò vẫn nghiêm túc nhìn chằm chằm Diệp Du Nhiên, hình như nhìn ra nữ chủ nhân không định cho nó thêm miếng thịt nữa, nó cúi đầu dùng cái miệng dài đẩy đẩy bát ăn của mình, sau đó nhìn về phía Diệp Du Nhiên.
Ngay lúc này, Mộ Tấn Dương vẫn không mở miệng nói chuyện đột nhiên lên tiếng: “Thịt Bò.”
Thịt Bò nghe thấy có người gọi nó, quay đầu nhìn về phía Mộ Tấn Dương.
Vẻ mặt Mộ Tấn Dương không chút thay đổi nhìn nó: “Ăn của con đi.”
Trong giọng nói còn mang theo chút uy hiếp.
Thịt Bò ẳng ẳng một tiếng, vẻ mặt không tình nguyện cúi đầu ăn thức ăn cho chó của mình.
. . . . . .
Trước khi ngủ, Diệp Du Nhiên nằm trên giường lấy điện thoại ra xem tin tức.
Lập tức nhìn thấy tin tức về cô và tập đoàn Diệp thị, còn có của Cố Hàm Yên, vẫn được nằm ở trang nhất.
Kéo xuống dưới, lập tức nhìn thấy tiêu đề “Cấp cao của LK khen Tổng giám của Diệp thị khiêm tốn ham học hỏi. . . . .”
Vừa bấm vào xem thử, cô lập tức nhìn thấy ảnh chụp quản lý Tôn cô từng nói chuyện hợp tác, hình như là đang tham gia chương trình tài chính và kinh tế.
Ấn tượng của Diệp Du Nhiên với quản lý Tôn là một người rất nghiêm túc cứng nhắc, cô thật sự học được rất nhiều thứ từ ông ấy.
Nhưng mà, vào lúc quan trọng thế này, ông ấy khen cô như vậy, mục đích không cần nói cũng biết.
Diệp Du Nhiên lại lật xem mấy tin tức nữa, phát hiện đã có mấy nhà truyền thông chủ lưu bắt đầu phủ định mấy tin tức lúc sáng.
Giống như đang tẩy trắng thay Diệp Du Nhiên.
Chọn lọc từ ngữ ổn thỏa, còn dẫn đường một số đông quần chúng vây xem.
Diệp Du Nhiên tập trung nhìn mấy tin tức kia, có lẽ biết là cách viết của ai rồi.
Mộ Tấn Dương đi ra từ trong phòng tắm liền nhìn thấy dáng vẻ nghiêng đầu suy nghĩ cuộc đời của Diệp Du Nhiên.
Mộ Tấn Dương hôn một cái lên trán cô, lên tiếng hỏi cô: “Sao vậy?”
“Anh mua truyền thông tẩy trắng cho tôi à?” Diệp Du Nhiên quay đầu nhìn anh, vươn tay chỉ chỉ lên trán anh.
Mộ Tấn Dương bắt lấy tay cô, vẻ mặt lơ đễnh: “Em vốn đã rất trắng rồi.”
“. . . . . .” Diệp Du Nhiên không nhịn được nghĩ đến trên một tiết mục giải trí, một ngôi sao nhỏ từng nói một câu: “Chúng tôi rất trắng.”
. . . . . .

Chương 287:
Thứ hai, Diệp Du Nhiên thức dậy từ sớm đến tập đoàn Diệp thị.
Tiệc chiêu đãi phóng viên ngày hôm qua xảy ra vấn đề, mọi người trong công ty đều đã biết rồi.
Diệp Du Nhiên vừa đến công ty đã cảm giác được thái độ của mọi người với cô có chút kỳ diệu.
Không nhiệt tình giống như lúc trước, nhưng cũng không đến mức lạnh nhạt.
Diệp Du Nhiên mím môi, trên mặt không có ý cười, cả người thoạt nhìn càng thêm lạnh lùng.
Cô không quay về văn phòng của mình, lập tức đi đến văn phòng của Diệp Thành.
Cô đợi nửa giờ Diệp Thành mới đến.
Diệp Thành vào cửa nhìn thấy Diệp Du Nhiên lập tức nhíu mày, giọng điệu nghiêm khắc ném một bài báo tới trước mặt cô: “Đây là phụ trách toàn bộ mà cháu nói à!”
Từ khi Diệp Thành đi vào, đến lời nói của ông ta, biểu cảm trên mặt Diệp Du Nhiên đều là bình tĩnh.
Thấy ông ta ném một tờ báo đến trước mặt cô, cô còn tò mò cầm lên xem thử.
Sau khi thấy tin tức tối qua, sáng hôm nay cô vẫn chưa có thời gian xem.
. . . . . Bùng nổ! Nghi ngờ nữ cấp cao đã kết hôn của công ty nào đó và nhà sản xuất lớn nào đó có tình cảm ngoài hôn nhân.
Diệp Du Nhiên lại nhìn xuống nội dung một chút: Nữ cấp cao của một xí nghiệp dẫn đầu nào đó ở thành phố Vân Châu. . . . . .
Có bản lĩnh thì viết thẳng tên cô ra đi, bọn họ dám viết thẳng, cô sẽ dám đi tố cáo bọn họ.
Cái này gọi là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ nhỉ.
Thật muốn ném giấy đăng ký kết hôn với Mộ Tấn Dương ra vả mặt bọn họ.
Diệp Thành thấy Diệp Du Nhiên chỉ im lặng đọc báo, còn đọc rất nghiêm túc, cũng không có giải thích với ông ta, lập tức trở nên tức giận. Cả nhà tải app truyện hola đọc khích lệ nhóm edit nhé!
“Lúc này rồi, cháu vẫn có tâm trạng đọc báo à!” Diệp Thành tực giận đến trực tiếp ném túi công văn trong tay lên trên bàn làm việc.
Diệp Du Nhiên làm như không thấy sự tức giận của ông ta, có vẻ cực kỳ bình tĩnh, ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Thành, ánh mắt còn có chút vô tội: “Tờ báo này là ông mang đến, không phải muốn cho cháu đọc sao? Vậy cháu không đọc nữa.”
Diệp Du Nhiên nói xong thì đặt tờ báo ở một bên, ngồi ngay ngắn nhìn Diệp Thành.
Diệp Thành thấy dáng vẻ không biết hối cải như vậy của cô, trong lòng càng tức giận hơn: “Diệp Du Nhiên, cháu không định giải thích chuyện ngày hôm qua một chút sao?”
“Đương sự xử lý chuyện này vẫn còn một người chưa đến mà? Một mình cháu giải thích thế nào đây?” Ý của Diệp Du Nhiên là đang chỉ Diệp Nguyên Minh.
“Lúc ấy là tự ngài nói muốn quản lý Diệp giúp đỡ, tránh xảy ra sai lầm, bây giờ xảy ra sai lầm rồi, ngài cũng không thể trách cả lên người cháu được đúng không.”
Diệp Du Nhiên cúi đầu nhìn tay mình, giọng điệu giống như không chút để ý: “Lúc ấy Quản lý Diệp cũng nói sẽ cố hết sức giúp đỡ cháu, xử lý ổn thỏa chuyện này.
Diệp Du Nhiên mỗi câu một chữ “ngài”, nhưng trong giọng nói lại không có bao nhiêu kính trọng, ngược lại như đang đe dọa.
Nhưng Diệp Thành nghe lời của cô, lại không thể tìm ra cách phản bác.
Lúc đó ông ta thật sự bảo Diệp Nguyên Minh đi giúp đỡ cô, ông ta chính là cho rằng Diệp Du Nhiên không có cách xử lý tốt chuyện này.
Kết quả, chuyện ngược lại càng xử lý càng không xong.
“Nếu không phải cháu tự làm ra chuyện mất mặt như vậy, sau có thể khiến truyền thông chui vào khe hở được!” Đối với chuyện năm đó, Diệp Thành luôn tin tưởng không chút nghi ngờ.
Chương 288:

Trong con ngươi của Diệp Du Nhiên hiện lên một tia lạnh, cô ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Thành: “Ông nội, bây giờ bệnh viện phát triển, ông nói xem, nếu cháu đi bệnh viện kiểm tra, có thể tra ra năm đó cháu từng hư thai không?

Diệp Thành nhíu mày, đột nhiên ông ta có chút không rõ lời nói của Diệp Du Nhiên bây giờ là có ý gì, ánh mắt của cô rất lạnh, còn mang theo chút châm biếm.

Ánh mắt cô nhìn ông ta, không có sự thân thiết khi Diệp Yến Nhi nhìn, mà là xa cách và hờ hững đến lạ thường.

Đúng rồi, là giống như đối mặt với người xa lạ vậy.

Mặt mày của Diệp Thành càng nhíu chặt hơn, ở trong mắt ông ta, luôn là Diệp Du Nhiên làm chuyện có lỗi với nhà họ Diệp, kẻ sai luôn là cô.

Nhưng mà, giọng điệu Diệp Du Nhiên nói chuyện, lại giống như không thẹn với lương tâm vậy.

Diệp Thành xoay người đi đến trước bàn làm việc ngồi xuống, khoát tay áo: “Quên đi, việc tiếp theo của chuyện này, tôi sẽ cho người xử lý tốt, cháu yên phận một chút, đừng gây chuyện.”

Gần đây tinh lực của ông ta ngày càng không tốt, thỉnh thoảng còn nhớ đến con trai lớn Diệp Chí đang ngồi tù.

Mà con trai út Diệp Nguyên Minh tương lai phải thừa kế công ty, trên năng lực không bằng con trai cả của ông ta, trái lại cách làm việc của Diệp Du Nhiên vừa ý ông ta hơn.

Diệp Du Nhiên thầm nhíu mày, cảm thấy Diệp Thành đột nhiên trở nên mềm mỏng có chút kỳ lạ.

Nhưng Diệp Nguyên Minh công khai bày trò với cô thế này, cô sẽ không để ông ta sống tốt.

Câu nói kia nói thế nào nhỉ, đầu trọc đâu sợ bị nắm tóc.

Đối với chuyện có được Diệp thị, cô chưa bao giờ ôm hy vọng, mà Diệp Nguyên Minh tương lai sẽ danh chính ngôn thuận thừa kế tập đoàn Diệp thị cứ luôn đề phòng cô, chuyện này rất thú vị.

“Ông nội, mọi hành động sau khi cháu trở lại thành phố Vân Châu, ngài đều nhìn trong mắt, cháu thật sự đã thay đổi hoàn rồi, muốn cố gắng làm ra thành tựu, để cho ngài vui vẻ, nhà họ Diệp là gia đình có máu mặt ở thành phố Vân Châu, nếu phía sau không có ai giúp đỡ, nhà truyền thông nào sẽ đột nhiên lôi chuyện này ra chứ. . . . . .”

Diệp Du Nhiên vừa nói, vừa cẩn thận chú ý sắc mặt của Diệp Thành.

Có vài lời, phải biết điểm dừng.

Cô nhìn ra được, Diệp Thành không phải rất tin tưởng Diệp Nguyên Minh.

Gừng càng già càng cay, Diệp Nguyên Minh làm một vài hành động gì ở sau lưng, cho dù làm việc bí mật bao nhiêu, cũng không thể thoát khỏi tầm mắt của ông ta.

Đầu tiên trồng xuống một hạt giống nghi nhờ trong lòng Diệp Thành, đến lúc đó nếu có thể trực tiếp nhìn thấy cha con bọn họ nội loạn thì càng tốt hơn.

Nghĩ đến đây, Diệp Du Nhiên không nhịn được thở ra một hơi.

Nếu Diệp Thành cảm thấy Diệp Du Nhiên vừa ý ông ta, đương nhiên trong tiềm thức sẽ nghe vào lời cô nói một chút.

Lúc này nghe thấy lời này của Diệp Du Nhiên, ông ta không nhịn được bắt đầu im lặng suy nghĩ.

Diệp Du Nhiên thấy ông ta như vậy thì biết mục đích của mình đã đạt được rồi, cô đứng lên, thái độ tốt hơn lúc trước một chút, giọng nói cũng dịu dàng hơn mấy phần: “Ông nội, cháu ra ngoài trước, chuyện lần này, cháu cũng có chỗ không đúng, cháu sẽ cố gắng hơn.”

“Đi đi.” Trong lòng Diệp Thành đang nghĩ đến chuyện khác, cũng chỉ phất tay với cô.

Diệp Du Nhiên lại nhướng mày nhìn ông ta một cái mới xoay người ra ngoài.

Đợt đến khi cửa phòng làm việc đóng lại, Diệp Thành lấy điện thoại ra gọi cho Diệp Nguyên Minh.

“Ba.” Âm thanh nói chuyện của Diệp Nguyên Minh có chút hơi thở không ổn định,
Chương 289:

Diệp Thành vừa nghe đã biết con trai đang đi đường, lập tức tức giận: “Đã mấy giờ rồi mà vẫn chưa đến công ty!”

Bản thân Diệp Thành vốn có thói quen đến công ty sớm hơn nửa giờ, cho nên luôn không thích nhân viên đi trễ, huống chi bây giờ còn đang nổi nóng.

Diệp Nguyên Minh bị câu hỏi này của ông ta làm nghẹn họng, biết ông ta đang tức giận, chỉ có thể nuốt lý do bên miệng trở về.

Sau đó lấy lòng lên tiếng: “Con lập tức đến ngay, con đã đến cửa công ty rồi.

Nghe con trai nói như vậy, sắc mặt của Diệp Thành mới dễ nhìn hơn một chút, nhưng mà cũng không nói thêm gì nữa mà trực tiếp cúp điện thoại luôn.

. . . . .

Lúc Diệp Nguyên Minh đến phòng làm việc, Diệp Thành đã xử lý xong một phần tài liệu rồi.

Ông ta nhíu mày liếc mắt nhìn Diệp Nguyên Minh một cái, không nói chuyện, lại cúi đầu xem tài liệu.

“Ba?” Diệp Nguyên Minh không đoán ra suy nghĩ của ông lão, đắn đo một lát mới mở miệng: “Tiệc chiêu đãi phóng viên ngày hôm qua, là sai lầm của con. . . . . .”

Lần này Diệp Thành lại buông tài liệu trong tay xuống, đưa mắt nhìn ông ta: “Biết là sai lầm của con thì tốt, bây giờ cho con một cơ hội thay đổi hoàn toàn, xử lý tốt chuyện này.”

Diệp Nguyên Minh gật đầu, vẻ mặt chân thành: “Vâng.”

“Còn nữa, bây giờ Du Nhiên là Tổng giám của công ty, thành tích còn vượt trội, trên người con bé không thể có vết nhơ, cho dù có cũng phải nghĩ cách tẩy trắng.”

Diệp Thành dựa sát về phía sau, sắc mặt trở nên khó đoán.

Diệp Nguyên Minh nghe vậy, sắc mặt có chút thay đổi: “Nhưng mà, chuyện này đều là sự thật. . . . . .”

“Cái ba muốn là kết quả.” Diệp Thành nhìn ông ta chăm chú, giọng nói nặng nề: “Còn nữa, tìm ra kẻ nhúng tay sau lưng cho ba, dám gây chuyện với người nhà họ Diệp, ba rất muốn làm quen một chút.”

Giọng điệu Diệp Thành chân thật đáng tin khiến Diệp Nguyên Minh nhất thời không tìm được cớ từ chối, chỉ đành nhận lời: “Vâng, con biết rồi.”

Diệp Thành ngước mắt nhìn ông ta: “Đi làm đi, ta tin chuyện nhỏ này không tốn nhiều thời gian đâu, sắp đến cuối năm rồi, công ty rất nhiều việc còn cần đến con.”

Diệp Nguyên Minh nghe vậy không dấu vết nắm chặt nắm đấm, ý của Diệp Thành ông ta hiểu, trước khi ông ta xử lý chuyện này xong thì Diệp Thành sẽ không để ông ta tham gia vào chuyện công ty.

Mặc dù đáy lòng có sự không cam nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể đè lại dưới đáy lòng, ở nhà họ Diệp, người có quyền lực lớn nhất trước nay đều là Diệp Thành.

Nhưng ông ta có thể khẳng định, chắc chắn Diệp Thành đã hoài nghi ông ta.

Qua chuyện này, về sau ông ta cần phải cẩn thận hơn.



Sau khi về đến phòng làm việc Diệp Du Nhiên liền cắm đầu vào công việc.

Trong lòng cô đại khái có thể đoán ra Diệp Thành chắc chắn đang chèn ép Diệp Nguyên Minh, cô cũng là nghe được điều này từ tầng cao cấp khác mới biết, Diệp Nguyên Minh bị sắp xếp đi xử lý chuyện phía sau tiệc tiếp đãi ký giả.

Khi nghe được tin này, Diệp Du Nhiên rất không phúc hậu mà vui sướng khi có người gặp họa ở trong lòng.

Diệp Nguyên Minh tìm mọi cách để phá hỏng buổi tiệc tiếp đãi ký giả, chẳng qua chỉ là muốn Diệp Thành cho rằng Diệp thị lại vì chút chuyện phá phách của Diệp Du Nhiên mà phải chịu tổn thất, vọng tưởng có thể đuổi Diệp Du Nhiên ra khỏi Diệp thị để diệt trừ hậu họa vĩnh viễn.

Nhưng tục ngữ đã nói rồi, trên đời mười chuyện thì có đến tám, chín chuyện không như ý, nếu như Diệp Nguyên Minh muốn làm gì là có thể thành cái đó thì lại trái với lẽ thường.

Tự đào hố thì tự mình lấp đi.

Buổi trưa, Diệp Du Nhiên đi ăn với An Hạ ở nhà hàng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK