Cánh tay dài vòng qua eo của cô, đưa cánh tay của cô kéo vào trong chăn, giữ trong lòng bàn tay của anh, và đặt trước bụng cô.
Tư thế ôm này khiến Diệp Du Nhiên cảm thấy rất an tâm, vốn là đang mệt mỏi, cứ như vậy rất nhanh đã tiến vào mộng đẹp.
Sáng ngày hôm sau, Mộ Tấn Dương vẫn đang ở nhà.
Lúc cô xuống lầu, vừa vặn anh đang định lên lầu gọi cô xuống ăn sáng.
Diệp Du Nhiên ngồi xuống trước bàn ăn, Mộ Tấn Dương hỏi cô: “Bánh mì nướng pizza và cháo, muốn ăn cái gì?”
“Cháo.”
Diệp Du Nhiên bình thường rất thích ăn bánh mì nướng pizza mà Mộ Tấn Dương làm, nhưng bây giờ nghe thấy bốn chữ này lại cảm giác buồn nôn.
Nói là muốn ăn cháo nhưng cô thật sự chỉ ăn một chút.
Mộ Tấn Dương nhíu mày.
Anh đặt dĩa xuống: “Ăn xong tôi và em đến bệnh viện.”
“Không muốn đi.” Diệp Du Nhiên chậm rãi ăn cháo, cũng không ngẩng đầu lên.
“Diệp Du Nhiên!”
“Không cần lớn tiếng như vậy, tôi nghe thấy.”
Diệp Du Nhiên vẫn không ngẩng đầu lên nhìn anh.
Đôi mắt Mộ Tấn Dương ngưng lại, cũng không tiếp tục ăn sáng.
Diệp Du Nhiên lúc này mới liếc mắt nhìn anh: “Hôm nay anh không ra ngoài sao?”
“Ừm.”
Mộ Tấn Dương dựa lưng vào sau ghế, ánh mắt nhìn chằm chằm lên người cô.
Diệp Du Nhiên cảm thấy mặt đỏ tim run một cách khó hiểu, vội vàng ăn hết chỗ cháo trong bát sau đó đi ra ngoài.
…
Mộ Tấn Dương cũng không nói gì, anh thật sự không đi ra ngoài.
Đầu tiên anh dắt Thịt Bò ra ngoài đi dạo một vòng, sau đó lại tưới cây trong sân rồi trở lại thư phòng.
Diệp Du Nhiên lạnh lùng nhìn anh làm tất cả mọi việc, cũng không nói lời nào.
Hai người rất hòa hợp, không hề nhắc tới chuyện trước đó.
Anh không nói, cô cũng không hỏi, xem ai chịu được ai.
Nhưng người đầu tiên không qua được không phải Diệp Du Nhiên, cũng không phải Mộ Tấn Dương.
Mà là, ông ngoại của Mộ Tấn Dương.
“Xin chào, có phải cô Diệp Du Nhiên không?”
Đầu bên kia điện thoại vang lên một giọng nói nghiêm túc của một người đàn ông trung niên, điện thoại hiển thị số lạ.
Diệp Du Nhiên suy nghĩ một lát, sau đó trả lời: “Ngài là…”?”
Người đối diện đáp: “Tôi là Mộ Chính.”
Cách đặt câu hỏi và câu trả lời bảo thủ như vậy khiến Diệp Du Nhiên không biết bắt đầu thế nào.
Đại khái cô đã đoán được thân phận của Mộ Chính này.
Chương 546:
Dường như hiểu được Diệp Du Nhiên không biết bắt đầu thế nào, Mộ Chính trả lời tên của mình, và tiếp tục nói: “Bá tước Augusto muốn gặp cô, xin hỏi lúc nào thuận tiện?”
Mộ Chính chỉ nói tên, sau đó đi thẳng vào vấn đề, rất rõ ràng biết được Diệp Du Nhiên có thể đoán được thân phận của mình.
Bá tước Augusto?
Trong lòng Diệp Du Nhiên run lên.
Cô từng đi du học nước ngoài, đối với quý tộc nước ngoài cũng có chút am hiểu.
Đối với Bá tước Augusto này cũng không xa lạ gì, chỉ có điều, Bá tước Augustus này đã không xuất hiện hơn mười năm trước.
Cho nên hôm qua, lúc Diệp Du Nhiên gặp lại ông ngoại Mộ Tấn Dương cũng không nhận ra ông ngoại của anh chính là bá tước Augusto.
Diệp Du Nhiên trả lời một cách thận trọng: “Nếu là Bá tước Augusto đã muốn hẹn gặp, đương nhiên tôi có thời gian bất cứ lúc nào.”
Giọng điệu của Mộ Chính dịu lại một chút: “Được rồi, tôi sẽ chuyển lời cho Bá tước Augusto, thời gian và địa điểm cụ thể sẽ được gửi đến điện thoại di động của cô Diệp.”
Diệp Du Nhiên nhớ tới lúc mình gọi kiểm tra hóa đơn điện thoại cũng sẽ có một câu như vậy: “Tình trạng tiêu phí gần đây của bạn sẽ được gửi đến điện thoại bằng tin nhắn sau…”
“Được rồi, hẹn gặp lại.”
“Hẹn gặp lại.”
Cúp điện thoại, lúc này Diệp Du Nhiên mới phát hiện lòng bàn tay của mình đã toát ra một tầng mồ hôi mỏng.
Lo lắng.
Trước đó nói với Bùi Chính Thành rằng cô rất lo lắng, cũng không phải cô nói dối anh ta.
…
Rất nhanh Mộ Chính đã gửi tin nhắn cho Diệp Du Nhiên.
Thời gian là khoảng ba giờ chiều, thời điểm uống trà chiều.
Địa điểm là một quán cà phê rất tình cảm mà Diệp Du Nhiên và An Hạ đã từng đến.
Mộ Tấn Dương vẫn còn ở thư phòng, Diệp Du Nhiên đã về phòng ngủ để chọn quần áo
Cô lấy tất cả quần áo của mình ra.
Màu đỏ quá lộ liễu, màu đen quá ảm đạm, không được hở hang…
Nghe nói người già thích bảo thủ một chút?
Diệp Du Nhiên chọn quần áo đến mức sứt đầu mẻ trán, đúng lúc này Mộ Tấn Dương đẩy cửa tiến đến.
Nghe thấy trong phòng thay đồ có động tĩnh, lại thấy Diệp Du Nhiên lấy tất cả quần áo của mình xuống, ánh mắt cũng không thay đổi: “Muốn ra ngoài sao?”
“Ừm.”
Diệp Du Nhiên lơ đãng trả lời, cảm thấy chột dạ.
Mặc dù Mộ Chính không hề đặn dò Diệp Du Nhiên rằng không được nói cho Mộ Tấn Dương biết, nhưng cô cảm thấy, đây là một dạng ăn ý không cần phải nói.
“Tôi để tài xế đưa em đi.”
Lần đầu tiên Mộ Tấn Dương không hỏi cô muốn đi đâu.
Diệp Du Nhiên trực tiếp từ chối: “Không cần, tự em sẽ lái xe đi.”
Chương 547:
Mộ Tấn Dương nghiêng người dựa vào vách tường, hai tay đút trong túi quần, phong thái bất phàm không nói nên lời: “Em không có bằng lái.”
Diệp Du Nhiên lấy lại tinh thần trong “Nam sắc” của anh: “Trả bằng lái lại cho em.”
Mộ Tấn Dương mắt điếc tai ngơ, nhưng lại hứng thú chỉ vào chiếc áo khoác màu đỏ mà cô vừa loại bỏ: “Mặc màu đỏ.”
Diệp Du Nhiên cuối cùng vẫn chọn chiếc áo khác màu đỏ kia, bên trong mặc một chiếc áo len cao cổ màu trắng.
Sau bữa trưa, cô về phòng ngủ nghỉ ngơi, hi vọng đến lúc đi thần sắc của cô có thể tốt hơn một chút.
Đúng hai giờ, cô trang điểm nhẹ nhàng, gạt mái tóc dài của mình lên, nhìn thoáng qua người trong gương, vẫn cảm thấy có chút kỳ lạ.
Lúc cô xuống lầu, đúng lúc thấy Mộ Tấn Dươngn bưng cốc nước đi tới.
Mộ Tấn Dương nghe thấy bước chân cô đi xuống, ngước mắt nhìn lên.
Diệp Du Nhiên mặc một bộ quần áo đơn giản, kiểu dáng thoải mái, nhưng trong mắt Mộ Tấn Dương thì lại có cảm giác phong tình vạn chủng.
“Bằng lái.” Diệp Du Nhiên đi đến giơ tay ra trước mặt anh.
Cô kiên quyết không thể để cho Mộ Tấn Dương tìm tài xế đưa đi, nếu không Mộ Tấn Dương sẽ biết.
Mộ Tấn Dương cúi đầu nhìn thoáng qua lòng bàn tay trắng như tuyết của cô, sau đó lập tức đưa bàn tay của mình lên, nắm chặt, dùng lực vừa đủ kéo Diệp Du Nhiên ôm vào trong ngực.
Cốc nước trong tay anh vẫn vững vàng, một giọt cũng không vẩy ra ngoài.
Mộ Tấn Dương thấy sự kinh ngạc trong mắt Diệp Du Nhiên, anh cúi người hôn lên đôi môi cô.
Kết thúc một nụ hôn, Diệp Du Nhiên đã thở hổn hển trong ngực anh, đôi môi mang theo sự ẩm ướt chậm rãi phun ra hai chữ: “Không cho.”
“Anh…!”
Diệp Du Nhiên tức giận vô cùng, đột nhiên đẩy anh ra, đưa tay hung hăng lau lau môi, hừ lạnh một tiếng, nghĩ đến điều gì đó.
“Được rồi, anh đưa em đi, em đang vội.”
Trên mặt Diệp Du Nhiên mang theo sự bất đắc dĩ, giả vờ nhìn thời gian, sau đó hơi nhíu mày.
Mộ Tấn Dương tiện tay đặt cốc nước lên mặt bàn, dường như suy nghĩ một chút, sau đó trả lời: “Được.”
Diệp Du Nhiên cười tủm tỉm nhìn nhìn anh đi vào nhà xe, ánh mắt lóe lên vì đã đạt được mục đích.
Tịch thu bằng lái của cô, cho anh mất mặt.
…
Diệp Du Nhiên đứng trước cửa chính biệt thự nhìn xe của Mộ Tấn Dương từ từ lái tới.
Mộ Tấn Dương lái đến bên người cô thì dừng lại, mở cửa xe: “Lên xe!”
Diệp Du Nhiên lên xe không nói lời nào.
Vừa lên xe, cô liền vặn một chai nước ra chuẩn bị uống, nhưng ô Diệp lái tiến về phía trước, vì quán tính nên cô lao người về phía trước, chai nước trong tay ‘rất vô tình’ rơi ra ngoài.
Lại “rất không khéo” ném vào trên người của Mộ Tấn Dương, nước bên trong đổ ra làm ướt quần áo của anh.
“Kít —— ”
Chiếc xe phanh gấp một cái sau đó dừng lại.
“Thật xin lỗi…” Diệp Du Nhiên trợn mắt nhìn vị trí đang bị ướt kia.