Diệp Du Nhiên nói xong, thấy Diệp Nguyên Minh nãy giờ không nói gì, lên tiếng lần nữa hỏi ông ta: “Tổng giám đốc cảm thấy thế nào?”
Diệp Nguyên Minh dĩ nhiên không hề chịu thua : “Du Nhiên, bây giờ cháu cũng không phải người ngoài, không cần phải khách khí như vậy, cứ gọi là chú được rồi.”
“Lời này của Tổng giám đốc, tôi cũng không dám nhận, ở trong công ty, đương nhiên phải làm việc công, nếu như không có chuyện gì khác, tôi xin phép ra ngoài trước.”
Diệp Du Nhiên nói xong, đứng dậy đi ra ngoài.
Bọn họ thật sự coi cô là kẻ ngốc sao.
Cô đã sớm chẳng còn chút tình cảm gì với Diệp Thành.
Thấy cô sắp đi ra ngoài, Diệp Nguyên Minh vội vàng lên tiếng gọi lại: “Du Nhiên!”
“Tổng giám đốc, tôi phải về làm việc rồi, người trong công ty đều biết tôi đã kí hợp đồng với tập đoàn LK, nhiều người như vậy đầu đang nhìn vào tôi, nếu như không thể làm ra chút thành tích nào, chính là đang tự tát vào mặt người nhà họ Diệp! Tôi sẽ cố gắng.”
Diệp Du Nhiên hoàn toàn không cho Diệp Nguyên Minh cơ hội mở miệng lần nữa, nói xong cũng xoay người đi ra ngoài.
Trở lại phòng làm việc, cô hít một hơi thật sâu, vẫn không hề cảm thấy nhẹ nhõm.
Vất vả lắm mới có thể tan ca.
Cô cảm thấy vẫn nên đi gặp Diệp Thành một chút.
Cô biết vị trí bệnh viện tư nhân mà người của nhà họ Diệp thường nằm, đi hỏi tên thì có thể biết.
…
Nam Sơn đi ra từ CLB Ngọc Hoàng Cung thì nhận được điện thoại của Mộ Tấn Dương.
Giọng nói Mộ Tấn Dương không có chút háo hức nào từ đầu dây bên kia truyền tới: “Làm xong chuyện chưa?”
Trong lòng Nam Sơn có chút lo lắng, nhưng vẫn nói thật: “Đang chuẩn bị đi làm.”
“Vậy cậu lái xe đến công ty, chúng ta chút nữa sẽ đi.” Mộ Tấn Dương nói xong liền cúp điện thoại.
Nam Sơn cầm điện thoại mặt đầy buồn bực, ông chủ sao đột nhiên lại muốn nuôi chó chứ?
Mộ Tấn Dương cúp điện thoại, lại xem tư liệu một lúc, gọi mấy cuộc điện thoại sắp xếp cuộc họp ngày mai, sau đó liền cầm áo khoác lên đi xuống dưới lầu.
Anh cũng vừa đúng lúc, vừa đến dưới lầu, Nam Sơn cũng vừa mới dừng xe.
Sau khi lần trước được Mộ Tấn Dương đưa cho chiếc Rolls-Royce, anh ta liền lái xe trở về nhà kho của mình giấu đi, sợ bị Mộ Tấn Dương nhìn thấy tâm trạng sẽ không tốt, sẽ đập hỏng.
Bây giờ anh ta lái một chiếc Bentley.
“Đã hẹn với của tiệm thú cưng sẽ đến xem chó, nếu như anh có thể tự mình đi, thì sẽ được tự chọn.”
Từ sau khi ông chủ về nước, tính khí mỗi ngày một kiểu.
Bây giờ lại còn muốn nuôi chó!
Cũng không biết cô Diệp rốt cuộc đã làm cái gì với ông chủ.
Sau khi Mộ Tấn Dương lên xe liền nhắm mắt lại nghỉ ngơi, không hề để ý đến Nam Sơn.
Cũng may Nam Sơn sớm đã quen rồi.
Vừa vào tiệm thú cưng, Mộ Tấn Dương đã nhíu mày, dĩ nhiên không thể thích ứng nổi.
Nam Sơn đã phát hiện nét mặt ông chủ có thay đổi: “Ông chủ, chi bằng tôi giúp anh chọn, chỉ là chó cảnh thôi, nuôi quen sẽ thấy đáng yêu.”
“Không cần.” Mộ Tấn Dương lên tiếng cự tuyệt anh ta, mau chóng đi vào bên trong.