Bây giờ cô ta tạm thời không thể ở lại trong nước nữa, nếu không, sẽ bị người phát hiện. Bây giờ cô ta chỉ có một con đường có thể đi, đó chính là ra nước ngoài.
Cô ta không thể để cho người nào biết.
Tuyệt đối không thể.
“Ây da, đó không phải là cô cả Diệp sao, cô Tô…”
Trong lúc Diệp Yến Nhi đang suy nghĩ, có người đi ra khỏi CLB Ngọc Hoàng Cung thì nhìn thấy cô ta.
Trong lòng Diệp Yến Nhi kinh hoảng, ngay cả đáp lại cũng không, mà trực tiếp xoay người rời đi.
Diệp Yến Nhi lái xe về nhà, trực tiếp đi tìm dl: “Mẹ, con muốn đi nước ngoài, muốn đi ngay bây giờ…”
Hôm sau.
Diệp Du Nhiên dậy rất sớm.
Nhưng còn có người thức dậy còn sớm hơn cả cô.
Lúc cô xuống lầu, Mộ Tấn Dương đã làm xong bữa sáng, thấy cô xuống, lên tiếng nói: “Tới ăn sáng.”
“Phong phú như thế.” Diệp Du Nhiên ngồi xuống bàn ăn, không khỏi thán phục một tiếng.
Mộ Tấn Dương cười nhạt không nói.
Thời gian này cả người cô đều gầy đi một vóng, anh tất nhiên phải làm nhiều món ngon một chút, để nuôi cô mập thêm một chút,
Diệp Du Nhiên cũng không biết trong lòng anh suy nghĩ nhiều như vậy, ngồi xuống liền bắt đầu ăn.
Mộ Tấn Dương cảm thấy khẩu vị của cô tốt, mặt mày cũng dễ chịu hẳn ra.
Ăn sáng xong, hai người mỗi người lái xe đi làm.
Mộ Tấn Dương vốn muốn đưa cô đi, nhưng bị Diệp Du Nhiên từ chối.
. . . Cả nhà tải ứng dụng Truyện Hola về đọc nhiều chương nhé!
Hơn một tuần không đến công ti, Diệp Du Nhiên đều cảm thấy Diệp Thị hơi xa lạ.
Cô đỗ xe xong rồi đi ra, thì gặp phải An Hạ.
“Du Nhiên à, chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng.”
Diệp Du Nhiên quay đầu lại cười một cái với An Hạ, đứng tại chỗ chờ cô ấy tới.
An Hạ cầm tay Diệp Du Nhiên, cùng cô đi vào trong.
Vừa vào cửa công ti, Diệp Du Nhiên cũng cảm giác được có gì đó không đúng.
“Cô Diệp, chào buổi sáng.”
“Cô Diệp, trang phục hôm nay đẹp lắm nhé!”
“Cô Tô…”
Mấy lời chào hỏi như thế này, từ lúc Diệp Du Nhiên đi vào cao ốc công ti, cho đến lúc cô trở lại phòng làm việc, cũng không dừng lại.
Diệp Du Nhiên vẻ mặt khó hiểu hỏi An Hạ: “Hơn một tuần tớ không ở đây, xảy ra gì rồi?”
“Không biết, có gì xảy ra đâu, hôm qua vẫn còn bình thường.” Sắc mặt của An Hạ cũng khó hiểu.
Diệp Du Nhiên không thể làm gì khác hơn là che đi sự hoài nghi trong đáy lòng.
Cho đến lúc họp, cô mới hiểu được là có chuyện gì xảy ra.
Diệp Yến Nhi đột nhiên bị phái đi nước ngoài.
Chương 219:
Sau khi hội nghị kết thúc, Diệp Du Nhiên bị Diệp Thành gọi tới phòng làm việc.
“Du Nhiên à, khoảng thời gian tu dưỡng ở nhà, cơ thể đều tốt rồi chứ?” Giọng nói của Diệp Thành nghe rất ân cần.
Ngược lại thì vẻ mặt của Diệp Du Nhiên rất bình tĩnh: “Rất tốt, cảm ơn ông nội quan tâm.”
Dù sao thì Diệp Thành cũng chỉ giả vờ một chút mà nếu, nếu ông ta thật sự quan tâm cô, thì sao nhiều ngày như thế cũng không gọi một cuộc điện thoại nào được.
Nghĩ vậy, cô ngược lại hơi hối hận lần trước đi bệnh viện thăm ông ta.
Dù sao ông ta cũng không quan tâm cô cháu gái là cô, trong lòng ông ta chỉ có Diệp Yến Nhi.
Nhưng mà, cô cũng không thể không thừa nhận rằng, cô có thể bình an lớn lên, chủ yến vẫn nhờ vào Diệp Thành, tuy rằng ở phương diện tiền bạc ăn mặc của cô cũng dần dần cắt xén bớt, nhưng cũng không đến mức hoàn toàn không để ý đến cô.
Cô vừa nghĩ đến Diệp Yến Nhi, Diệp Thành liền nói đến Diệp Yến Nhi.
“Gần đây, vừa vặn chi nhánh của công ti ở nước ngoài có một hạng mục mới sắp khởi động, Yến Nhi lại cảm thấy hứng thú với hạng mục đó, người cũng có kinh nghiệm. Thế là nó cả đêm liền đi qua, không mất hai ba tháng, cũng không về được.”
Diệp Thành nói tới đây, dừng lại, tựa như đang quan sát phản ứng của cô.
Thật ra thì Diệp Du Nhiên cảm thấy hơi kì quái.
Diệp Yến Nhi đang rất tốt sao lại đột nhiên muốn ra nước ngoài? Cô nhớ không nhầm thì, hôn lễ của Diệp Yến Nhi và Huỳnh Tiến Dương, nghe nói chính là đầu năm nay rồi.
Hơn nữa, Diệp Yến Nhi sao lại yên tâm để Huỳnh Tiến Dương ở trong nước một mình? Còn hai ba tháng cũng không trở lại.
Diệp Du Nhiên cũng không thể hiện suy nghĩ trong lòng lên trên mặt.
Cô cười một tiếng: “Lòng sự nghiệp của chị họ vẫn rất lớn.”
“Ai nói không phải chứ, hạng mục đó ấy, thật sự rất khó khăn, có thể hai ba tháng cũng không nhất định làm xong, cứ vậy mà đi đột nhiên như thế, bỏ lại chuyện quầy hàng…”
Diệp Thành vừa nói như vậy, giống như không dừng lại được, nói không ngừng, cứ như rất bất mãn khi Diệp Yến Nhi đột nhiên ra nước ngoài vậy. Từ nay nhóm sẽ tập trung lên truyện tại app truyện Hola nhé cả nhà!
Cả hành trình Diệp Du Nhiên yên tĩnh nghe, cũng không nêu ý kiến. Thật ra thì trong lòng cô đang nghĩ chuyện khác, hơn một tuần không đến công ti, cô phải nghĩ thật kĩ hạng mục lần trước đã nói tới đâu.
Diệp Thành nói một lúc rất lâu, ngẩng đầu lên chỉ thấy Diệp Du Nhiên yên tĩnh đứng đó nghe ông ta lải nhải, cảm thấy Diệp Du Nhiên là một người có kiên nhẫn, trong lòng cảm thấy hơi xúc động, sau đó vung tay lên: “Vậy thì, chức vị của Yến Nhi, tạm thời do cháu giữ.”
“Cháu sao?”
Nghe lời nói của Diệp Thành, Diệp Du Nhiên nghi ngờ đưa tay chỉ mình.
Diệp Thành chắc chắn không nói lộn chứ? Để cho cô thay thế vị trí của Diệp Yến Nhi? Nếu thật sự như thế, cho dù Diệp Yến Nhi trở lại, cô cũng không có khả năng trả vị trí lại cho Diệp Yến Nhi.
Diệp Thành thấy Diệp Du Nhiên không lộ ra vẻ mặt vui vẻ, sắc mặt trầm xuống, cho là Diệp Du Nhiên không muốn: “Bảo cháu làm gì thì cứ làm đi.”
“Cảm ơn ông nội tin tưởng.” Diệp Du Nhiên ngẩng đầu, nở một nụ cười tự tin: “Cháu nhất định không làm cho ông nội thất vọng.”
Diệp Thành phất tay nói: “Được rồi, đi về đi.”
. . .
Đi ra khỏi phòng làm việc của Diệp Thành, đáy lòng Diệp Du Nhiên còn có nghi ngờ.
Chương 220:
Trực giác nói cho cô, Diệp Yến Nhi vội vã đi nước ngoài như thế, sự việc khẳng định không đơn giản như vậy.
Nhưng mà, cô lại không nói ra được, là kì lạ ở chỗ nào.
Đến lúc cô trở lại phòng làm việc, An Hạ đã chờ ở trong, trên mặt tràn đầy nụ cười rực rỡ: “Chúc mừng tổng giám đốc Diệp.”
“Cậu biết tại sao Diệp Yến Nhi đột nhiên đi nước ngoài không?” Diệp Du Nhiên cũng không cảm thấy thay thế vị trí của Diệp Yến Nhi có gì vui vẻ, chỉ cảm thấy hành động của Diệp Yến Nhi hơi khác thường, không phù hợp với phong cách làm việc của cô ta.
Bị Diệp Yến Nhi tính toán quá nhiều lần, chỉ cần Diệp Yến Nhi không làm theo lẽ thường, cô cảm thấy nhất định là Diệp Yến Nhi đang giờ trở lừa bịp.
“Không biết, không ai biết tại sao cô ta đi nước ngoài, hôm qua cũng không nghe thấy phong thanh gì, mọi người đến là hôm nay mới biết.”
An Hạ cũng không quan tâm cái này: “Không nói đến cô ta nữa, bây giờ cậu thay thế vị trí của cô ta rồi, nếu cô tiết, thế nào cũng tức muốn nổ phổi.”
Diệp Du Nhiên lại ngược lại với An Hạ, cô càng quan tâm lí do mà Diệp Yến Nhi đi nước ngoài.
. . .
Tin tức Diệp Yến Nhi đi nước ngoài thực hiện hạng mục cho chi nhánh của công ti, mọi người trong công ti đều biết.
Còn chuyện Diệp Du Nhiên được Diệp Thành bày mưu đặt kế mà thay thế vị trí của Diệp Yến Nhi, cũng nhanh chóng truyền khắp công ti.
Tình cảnh của Diệp Du Nhiên trong công ti, có thể nói là xoay chuyển một trăm tám mươi độ.
Một chuyến đi phòng vệ sinh, đều có người nhường cô vào trước.
Đây chính là thực tế.
Diệp Du Nhiên tình nguyện tiếp nhận thực tế này. Nếu đã để cô ngồi lên ghế tổng giám đốc, cũng đừng nghĩ đến chuyện để cô xuống.
Chỉ là, cô vẫn mang sự nghi ngờ này về nhà.
Lúc cô về đến nhà, Mộ Tấn Dương vẫn chưa về.
Cô cảm thấy chắc không sao, ngồi trong phòng khách xem ti vi.
Trong ti vi đang chiếu cảnh nữ chính tan làm rồi về nhà và làm xong bữa tối tình yêu, chờ nam chính về.
Nhưng mà cô và Mộ Tấn Dương vừa vặn ngược lại, cô nghĩ lại bản thân một chút, cảm thấy bản thân hẳn nên làm gì đó.
Nhìn vào chuyện Mộ Tấn Dương không hề oán hận một câu mà ở nhà cùng cô chịu đựng hơn một tuần khó chịu đó, cô có thể cảm nhận được tâm ý của Mộ Tấn Dương.
Tấm lòng thật lòng thật dạ.
Cô cảm thấy có phải mình nên làm gì đó cho Mộ Tấn Dương không.
Anh bỏ công việc xuống, ở nhà cùng cô, một ngày đi làm xong rồi về nhà, còn phải nấu cơm cho cô, có vẻ là quá cực khổ rồi.
Nhưng mà sự thật thì, chính cô cũng không biết nấu cơm mà…
Diệp Du Nhiên cầm điều khiển trên tay lien tục đổi kênh, không thế nào đã đổi được kênh đang chiếu chương trình ẩm thực.
Chương trình đang nói về cách làm cá hấp xì dầu hành lá, không cho ớt.
Diệp Du Nhiên nhìn chăm chú, ở cửa vang lên tiếng động.
Diệp Du Nhiên quay đầu nhìn, đã thấy Mộ Tấn Dương tay ôm áo khoác đi tới.
“Anh đã về rồi.” Diệp Du Nhiên híp mắt nhìn anh cười.
Chương 221:
Mộ Tấn Dương để áo khoác trên khuỷu tay, sắc mặt bình tĩnh đi tới chỗ cô, đi tới bên cạnh, quay đầu nhìn chương trình trên TV.
Sau đó, lên tiếng hỏi cô: “Muốn ăn cái này?”
“Không, không có.” Diệp Du Nhiên trong tay nắm điều khiển. Bỗng dưng cô thấy hứng thú với việc nấu ăn.
Mộ Tấn Dương nhìn cô chằm chằm liễu hai giây, đột nhiên cúi người xuống, hai tay chống ở trên ghế, mút môi cô một cái, giọng rất nhẹ nhàng: “Chờ.”
Anh đem áo khoác thả trên ghế sa lon, xoay người đi vào bếp.
Diệp Du Nhiên sờ môi mình một cái, gò má ửng đỏ. Lúc anh làm hành động thân mật với mình, anh luôn có dáng vẻ tự nhiên giống như đây là thói quen.
Quay đầu nhìn bóng lưng anh, trầm tư, chờ?
Chờ cái gì?
Đến lúc ăn cơm, cô hiểu ngay Mộ Tấn Dương có ý gì. Chờ của anh chính là chờ anh nấu cho cô món cá kia.
Diệp Du Nhiên cầm đũa, ánh mắt rơi vào mẩu hành màu xanh rải trên con cá, trong lòng trải dài sự cảm động.
Trừ ba, cho tới bây giờ không có ai đối xử với cô tốt hơn Mộ Tấn Dương.
“Chuẩn bị dụng ý đọc ăn cơm?”
Mộ Tấn Dương thấy cô chậm chạp không động đũa, ngước mắt nhìn cô một cái, gắp cho cô một miếng cá, thả vào bát cô.
Từ nói chuyện, đến đem miếng cá thả vào trong bát cô, trên mặt Mộ Tấn Dương cũng không có biểu hiện gì đặc biệt.
Diệp Du Nhiên cúi đầu thấp một chút, lấy miếng cá anh vừa thả vào bát cho vào miệng, nói tiếp với anh vấn đề vừa rồi: “Lần sau anh có thể thử một chút dụng ý đọc nấu cơm.”
Thịt cá trơn mềm, không hề bị tanh, không cho ớt. Dù luôn ăn cay nhưng cô cũng cảm thấy cực kỳ ngon.
Diệp Du Nhiên ăn xong, lại vươn tay gắp.
Mộ Tấn Dương nghe vậy, nhíu mày, giọng đột nhiên trầm thấp mấy phần: “Dụng ý đọc nấu cơm có thể anh không làm được, nhưng là. . .”
Anh nói tới đây đột nhiên dừng lại, Diệp Du Nhiên không rõ cho nên ngẩng đầu nhìn anh: “Hả?”
“Anh có thể dùng suy nghĩ để tăng nhiệt độ.” Đôi mắt Mộ Tấn Dương chăm chú nhìn cô, mắt tối lại.
Diệp Du Nhiên liếc anh một cái, dường như không tin lời anh nói.
Mộ Tấn Dương cười một tiếng đầy ẩn ý, cũng không thèm để ý.
. . .
Ăn cơm xong, Diệp Du Nhiên đẩy anh lên lầu, để cho anh đi tắm, cô ở dưới nhà dọn bát đũa.
Chờ cô thu dọn phòng bếp và bàn ăn xong, khi lên tầng thì thấy Mộ Tấn Dương cũng vừa tắm rửa xong đi ra, trên người mặc quần áo ở nhà.
Lúc này trên người anh đã bớt đi vẻ lạnh lùng cứng rắn, có thêm vài phần khói lửa nhân gian, không khó suy đoán, khó có thể tới gần như ban ngày nữa.
Thấy Diệp Du Nhiên đi đến, Mộ Tấn Dương đang lau tóc chợt dừng lại, giơ tay xoa đầu cô: “Em đi tắm, tôi chuẩn bị nước xong rồi đấy.”
“Nhanh vậy sao?” Diệp Du Nhiên kinh ngạc.
Mộ Tấn Dương không nói lời nào, xoay người đi tới trên sofa bên kia và ngồi xuống, cầm ipad chẳng biết định làm gì.
Diệp Du Nhiên tắm rửa xong đi ra thì thấy anh vẫn ngồi ở trên sofa . Cô nhảy lên trên giường, đôi mắt long lanh nhìn anh: “Tôi ngủ trước đây.”
Chương 222:
“Em qua đây.” Mộ Tấn Dương không ngẩng đầu lên, ngón tay dài còn đang di chuyển trên màn hình ipad, vẻ mặt có phần nghiêm túc như có chuyện quan trọng cần nói với cô.
Diệp Du Nhiên đành xuống giường, đi về phía anh: “Cái gì… A…”
Cô đi tới trước mặt anh và đang định lên tiếng hỏi anh xem có chuyện gì, kết quả người đàn ông vừa rồi còn nhìn ipad với vẻ mặt nghiêm túc lại đột nhiên tiện tay ném ipad qua một bên, giơ tay kéo cô vào trong lòng mình.
Diệp Du Nhiên bất ngờ không kịp đề phòng rời vào trong ngực anh, được hai cánh tay anh đón lấy, tuy không đập đầu nhưng trong mũi cô đầy mùi nam tính trên người anh làm mặt cô lập tức đỏ bừng.
Đôi mắt Mộ Tấn Dương nhìn cô, bàn tay đang ôm trên lưng cô hơi dùng sức nâng người cô lên. Diệp Du Nhiên vốn nằm ngang trong ngực anh đã biến thành ngồi ở trên đùi anh.
Mặt Diệp Du Nhiên càng đỏ hơn, bản thân cô cũng có thể cảm giác được mặt mình nóng tới mức nào. Cô khẽ cắn môi, bởi vì xấu hổ nên giọng nói càng yếu ớt hơn: “Tôi, tôi muốn đi ngủ…”
Nhưng lời nói của cô lại giống như hòn đá chìm trong đáy biển, sau khi nói ra thì hoàn toàn không nhận được câu trả lời nào.
Anh vẫn chăm chú nhìn cô, thậm chí không hề chớp mắt.
Lúc đầu Diệp Du Nhiên còn có thể đối diện với anh, nhưng càng về sau cô càng cảm thấy ánh mắt của anh quá khiếp người, cô sợ còn nhìn nữa thì bản thân mình cũng sẽ bị hút vào trong đó mất.
“Em thấy nóng như vậy sao?” Mộ Tấn Dương giơ tay sờ mặt cô, cuối cùng mở miệng nói với giọng có hơi khàn khàn: “Là vì ý nghĩ của tôi vừa rồi làm cho nhiệt độ tăng cao à?”
Diệp Du Nhiên: “…” Ấu trĩ!
“Em không nói lời nào là thầm chấp nhận, đúng không?”
…
Tất cả mọi chuyện xảy ra rất bất ngờ, lại rất tự nhiên.
Mộ Tấn Dương hài lòng xoa lên cơ thể mềm mại của cô nói: “Vợ ngoan, em lại gọi một tiếng chồng cho tôi nghe xem nào.”
“Phì!” Cô còn gọi anh là chồng nữa thì cô chính là chó: “Anh không nên tên là Mộ Tấn Dương, anh nên đổi tên lại thành Trần Thú mới đúng.” Cả nhà tải app truyện hola đọc nhé!
Mộ Tấn Dương lại không thấy nhục: “Trần thú là có thể lập tức làm tình, vậy tôi muốn lúc nào cũng được à?”
Diệp Du Nhiên: “…”
Mộ Tấn Dương thích nhìn thấy dáng vẻ cô tức giận đến mức nói không ra lời, anh cảm giác cô như vậy thật sự đáng yêu không chịu nổi, lại muốn hôn cô.
Diệp Du Nhiên tất nhiên muốn đẩy anh ra.
Hai người ôm tới đẩy đi, cuối cùng lại lăn vào nhau.
Sau đó lại…
“Gọi chồng.”
“Phì!” Không gọi chính là không gọi, phải có khí phách.
Một lát sau.
“Nguyệt Nguyệt, gọi chồng đi.”
“Chồng…” Diệp Du Nhiên híp mắt, trong lòng thầm sủa vài tiếng “gâu gâu”. Được rồi, cô là chó.
Khi tất cả kết thúc, Diệp Du Nhiên tự nhiên hoàn toàn tỉnh táo giống như kỳ tích vậy.