Nhưng đồng thời cô cũng cảm nhận được tâm trạng anh dường như trở nên rất tệ.
Đến khi về nhà chị Trương, Diệp Du Nhiên phơi quần áo, Mộ Tấn Dương cũng đứng bên cạnh nhìn cô.
Chỉ là sắc mặt có chút ảm đạm.
Đến khi Diệp Du Nhiên phơi xong định đi thì cánh tay lại bị Mộ Tấn Dương kéo lại, anh hỏi: “Mấy ngày nay ở đây có xảy ra chuyện gì không?”
“Không có.” Diệp Du Nhiên theo phản xạ có điều kiện lắc đầu phủ nhận.
Mặc dù cô rất không muốn thừa nhận nhưng thực tế là sau khi Mộ Tấn Dương đến, cảm giác hoảng loạn trong lòng cô đã vơi đi rất nhiều.
Mộ Tấn Dương là sự tồn tại không gì không thể, ở trong lòng cô, suy nghĩ này đã ăn sâu bén rẽ.
Cho nên có anh ở đây, cô cũng có thêm một phần cảm giác an toàn khó hiểu.
“Nói thật.” Mộ Tấn Dương không buông cô ra mà ngược lại còn siết cánh tay cô chặt hơn.
Diệp Du Nhiên hơi tức giận: “Anh là gì của tôi, vấn đề này tôi có cần thiết phải trả lời anh không? Hơn nữa tôi nói không có là không có, anh buông tay ra!”
Mặt Mộ Tấn Dương căng cứng, lặng lẽ nhìn cô vài giây, ánh mắt như ước gì có thể đánh cô một trận.
Diệp Du Nhiên thấy Mộ Tấn Dương như vậy thì vô thức sợ hãi.
May mà một khắc sau anh đã buông cô ra, rời đi trước,
Lúc này Diệp Du Nhiên mới thở phào một hơi, đồng thời trong lòng cũng có chút trống rỗng.
…
Mộ Tấn Dương không trở về phòng.
Anh đi tìm chị Trương.
“Chị đang bận à? Tôi bắt được hai con cá, cho hai đứa trẻ bồi bổ sức khoẻ.” Mặt Mộ Tấn Dương mặc dù vẫn không có cảm xúc nhưng giọng nói lại không còn lạnh lùng như bình thường.
Buổi trưa hai bé đi học về, anh đã nhìn thấy.
“Cậu giỏi thật đấy! Cá trong sông đó rất hoang dã mà cậu cũng bắt được!” Chị Trương nói tiếng quê hương, khẩu âm rất nặng nhưng may mà phát âm cũng không khác tiếng phổ thông mấy.
Mộ Tấn Dương đặt hai con cá xuống, nói chuyện phiếm, rất tự nhiên tìm chủ đề.
“Một mình chị nuôi hai đứa bé rất vất vả phải không?”
Chị Trương lắc đầu, nụ cười có chút bất đắc dĩ: “Đâu chỉ là vất cả, ban đầu tôi muốn đưa hai con đi cùng chồng tôi, nhưng người sống đều có số…”
Nói gần nói xa, mặc dù có sự đành chịu và chấp nhận số mệnh nhưng lại không khó nghe ra, chị Trương vẫn rất tích cực.
Làm mẹ rất khó khăn.
Có một khắc, Mộ Tấn Dương nhìn chị Trương rồi chìm vào hồi ức.
Nhưng chẳng mấy chốc anh đã thoát ra, vẻ mặt có chút xúc động: “Chị yên tâm, mọi chuyện sẽ tốt lên thôi.”
Chị Trương cười haha, giọng cười rất lớn, trong giọng nói mang theo sự vui mừng: “Còn không phải sao, đầu tiên là Yến Nam trở về dạy bọn trẻ học, bây giờ lại có các cô cậu tới giúp chúng tôi, cuộc sống chúng tôi chắc chắn sẽ càng ngày càng tốt.”
Mộ Tấn Dương nói giọng khàn khàn: “Ừm, đương nhiên.”
Có một số người, họ sống vất vả hơn đại đa số nhưng họ không được trời cao thiên vị, luôn sống nghèo khó và cực khổ.