Nghĩ một chút, cô lại cảm thấy không có khả năng.
Bây giờ đã ký hợp đồng với tập đoàn LK, Diệp Thành lại cho rằng cô và chủ tịch LK có một chân, chắc chắn sẽ không ngu ngốc đem cô gửi đến nhà Hoắc Tuấn Anh.
Còn đến cuối cùng là cái gì, tối nay đi không phải là biết sao.
Luôn luôn phải đối mặt.
Năm đó, cô cái gì cũng không biết làm, còn bị hắt nước bẩn đầy người bây giờ còn chưa đi hết.
Cho dù cô không tham gia buổi tụ họp gia đình, điều gì nên đến cũng sẽ đến.
…….
Buổi tối.
Diệp Du Nhiên chọn đi chọn lại trong tủ quần áo, vẫn là chọn một chiếc váy liền màu đỏ mà bản thân thích nhất.
Chất liệu vải mềm và rất thoải mái, váy dài đến đầu gối với viền xếp.
Mặc lên người không chỉ tôn lên vóc dáng, lại còn thêm vài phần xinh đẹp, màu đỏ tươi, càng thêm rực rỡ.
Trang điểm đơn giản, Diệp Du Nhiên liền xuất phát.
Đi đến CLB Ngọc Hoàng Cung, Diệp Du Nhiên đi thẳng đến phòng bao.
Nhân viên giúp cô mở cửa phòng bao, nhìn thoáng vào trong, toàn bộ là người nhà họ Diệp.
Đôi mắt Diệp Du Nhiên khẽ rung lên, cúi đầu mỉm cười đi vào, trước tiên lên tiếng chào hỏi Diệp Thành: “Ông nội.”
“Ừm, ngồi xuống đi.” Diệp Thành nhìn qua cô một cái, liền quay đầu đi.
Ngược lại Diệp Nguyên Minh đang ngồi cạnh ông nói: “Khoảng thời gian này chú đều ở chi nhánh của công ty, nghe nói Du Nhiên đã quay lại công ty làm việc, vẫn thích ứng được chứ?”
“Rất tốt, làm phiền chú quan tâm rồi.” Diệp Du Nhiên cúi đầu, che đi cảm xúc trong ánh mắt, nhìn rất thông minh hiểu chuyện.
Diệp Yến Nhi ở bên cạnh tiếp lời: “Cha, cha không biết rồi, Du Nhiên vừa quay lại công ty đã đàm phán thành công một việc làm ăn lớn đó.”
“Thật sao, Du Nhiên bây giờ trưởng thành rồi! Nếu như anh cả không….”
Diệp Nguyên Minh nói đến đây đột nhiên dừng lại, dường như đột nhiên ý thức được bản thân đang nói nói những lời không nên nói, quay đầu nhìn Diệp Thành.
Sau đó hướng về Diệp Du Nhiên áy náy cười, không tiếp tục nói.
Biểu cảm của mọi người dường như là không để tâm chuyện này, nhưng Diệp Thành đã thay đổi sắc mặt ngay khi nghe thấy ông nói tiếng “anh cả”
Diệp Du Nhiên hơi nhếch miệng, bản tính giả vờ ngây thơ của Diệp Yến Nhi, cõ lẽ cũng được truyền lại từ ba cô ta Diệp Nguyên Minh.
Rõ ràng cố ý nhắc đến cha của Diệp Du Nhiên, muốn khiến cho Diệp Thành cảm thấy chán ghét Diệp Du Nhiên, lại giả vờ là không cẩn thận nhắc đến.
Diệp Thành chẳng qua là vì hợp tác với LK, mới duy trì sự hòa bình bên ngoài với Diệp Du Nhiên, không ngờ lại khiến cho Diệp Nguyên Minh căng thẳng như thế.
“Ngày hôm nay, chú có nói cái gì không tốt bằng nói cái này.”
Diệp Du Nhiên bình tĩnh, đứng dậy lấy bình trà đi đến bên cạnh Diệp Thành, rót cho ông một ly trà, nhẹ nhàng nói: “Ông nội đừng tức giận, có lẽ do chú gần đây quá mệt rồi, mới nói ra những điều này…..”
Giả vờ vô tội?
Cô không cần giả vờ, cô vốn là người vô tội nhất.
Diệp Thành nghe thấy lời cô nói, lông mày hơi dãn ra.
Cảm thấy gần đây Diệp Du Nhiên thật sự rất “hiểu chuyện”, vậy nên cũng không tỏ vẻ gì với cô: “Làm khó con rồi, ngồi xuống đi.”
Chương 127:
Lúc này, Lưu Bích vẫn không nói chuyện cười lạnh lên tiếng: “Thật sự làm khó Du Nhiên rồi, chỉ là cái danh tiếng kia của con, ở trong công ty, vẫn quen chứ?”
Lưu Bích là người vợ thứ hai của Diệp Thành, trẻ hơn ông ấy rất nhiều, dựa vào sự dung túng của Diệp Thành, làm loạn trước mặt Diệp Du Nhiên cũng là chuyện bình thường.
Tay cầm ly trà của Diệp Du Nhiên siết chặt lại, sau đó lại buông lỏng ra.
Lúc ngẩng đầu lên, trên mặt đã là sự bình tĩnh, không một gợn sóng: “Cảm ơn bà nội quan tâm, có sự chăm sóc của ông nội, con ở trong công ty rất tốt.”
Muốn chọc tức cô, cô cứ không cho Lưu Bích được như ý.
Đột nhiên, Diệp Thành đặt mạnh ly trà trên tay xuống bàn, phát ra một tiếng “bịch”.
Lưu Bích vẫn muốn nói cái gì đó, bị âm thanh này làm cho giật mình, đem những lời định nói thu lại.
“Đều nói ít đi hai câu!” Diệp Thành quay đầu nhìn Lưu Bích: “Bà là người lớn, nói chuyện cũng không có chừng mực!”
“Thành….”
Bình thường Lưu Bích làm việc gì khiến Diệp Thành tức giận, nói hai câu nịnh lọt liền không có chuyện gì, không ngờ Diệp Thành lại trước tiếp ngắt lời bà một cách hung dữ: “Im đi”.
“Ông…”
Lưu Bích từ trước đến nay không bao giờ nhìn nhận Diệp Du Nhiên, bây giờ trước mặt Diệp Du Nhiên lại bị Diệp Thành trách mắng, không thể chấp nhận nổi.
Hung dữ lườm Diệp Du Nhiên, nhưng trước mặt Diệp Thành, bà không dám mắng cô, chỉ có thể kìm nén tức giận nói: “Ông bảo tôi im miệng thì có tác dụng gì, ông bảo cô ta đừng làm những việc kia nữa!”
“Pang!”
Lần này, Diệp Thành trực tiếp ném ly trà đang cầm trong tay xuống đất.
Diệp Du Nhiên cũng bị hành động bất ngờ này của ông làm cho giật mình.
Lúc này Lưu Bích cuối cùng mới cảm thấy sợ hãi, oán hận cúi đầu, cũng không dám nói nữa.
“Tôi bảo bà im miệng, bà không nghe thấy hả?”
Diệp Thành xem ra hình như là rất tức giận, sau vài lời nặng nề mới dừng lại.
Diệp Du Nhiên có chút ngạc nhiên.
Trước đây khi cô còn ở Diệp gia, Lưu Bích không ít lần gây khó dễ cho cô, nhưng Diệp Thành lại chưa từng giúp cô nói một lời.
Đây là lần thứ nhất.
Có lẽ chỉ là vì cô ký đã ký được hợp đồng với tập đoàn LK, còn phải phụ trách sau khi hợp tác, nên Diệp Thành mới giúp cô như vậy?
Một lúc sau bữa cơm tiếp tục, Diệp Du Nhiên ăn không biết vị nhưng vẫn ăn một chút.
Sau khi ăn xong, cô tìm một cái có rời đi trước, Diệp Thành cũng không giữ cô lại.
Chỉ là, sau khi cô đi đến ngoài cửa, chưa lập tức rời đi, mà cầm điện thoại đứng ở cửa nghe trộm những người bên trong nói chuyện.
Đại khái qua khoảng 1 phút, cô nghe thấy Diệp Thành nói: “Bây giờ trong tay cô ta còn cầm hạng mục hợp tác với LK, các người tự giác một chút, không có việc gì đừng va chạm với cô ta.”
Lưu Bích lập tức phản bác lại: “Không có va chạm, là tự cô ta….”
Diệp Thành lạnh lùng “hừ” một tiếng: “Tôi còn không biết đức hạnh của bà sao!”
“Tôi….”
Những lời sau lưng, cũng không cần phải nghe.
Diệp Du Nhiên cười một tiếng đầy giễu cợt, thu lại điện thoại quay người rời đi.
Cũng may cô không có bị sự tốt bụng của Diệp Thành che mờ đôi mắt.
Chương 128:
Người của Diệp gia, mãi mãi đều như vậy, mãi mãi đều không được dễ dàng tin tưởng bọn họ.
Bọn họ sẽ vì lợi ích, đeo lên mình chiếc mặt nạ hoàn mỹ nhất, che đậy đi trái tim đầy sự độc ác và nhan hiểm.
Đi ra từ CLB Ngọc Hoàng Cung, Diệp Du Nhiên cảm thấy không khí xung quanh đã trong lành hơn không ít.
Ngẩng đầu lên hít một hơi thật sâu, cô mới đi về phía bên kia đường.
Đi được hai bước, cảm thấy có người đang nhìn cô.
Diệp Du Nhiên đột nhiên ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Mộ Tấn Dương ở phía trước, cách đó không xa.
Trên mặt thoáng qua một chút bất ngờ, không phải anh nói phải đi nước ngoài một tuần sao? Làm sao nhanh như vậy đã quay lại rồi?”
“Diệp Du Nhiên.”
Điếu thuốc Mộ Tấn Dương đang cầm trong tay rơi xuống, tiện tay vứt vào thùng rác sau xe, gọi tên cô.
Lúc nhỏ Diệp Du Nhiên không quá thích tên của mình, bởi vì cô luôn cảm thấy không hay, nhưng mỗi lần khi Mộ Tấn Dương gọi tên cô, cô liền cảm thấy tên mình đặc biệt hay.
Thấy cô chậm chạp mãi không đi tới đây, Mộ Tấn Dương mất kiên nhẫn.
Anh bước nhanh lên trước, nắm tay cô dắt về phía ô Diệp.
“Anh làm cái gì vậy?” Diệp Du Nhiên hất tay anh ra nhưng không được.
Mộ Tấn Dương không khỏi phân bua ấn cô ngồi vào xe còn mình thì sang bên kia ngồi, sau đó nói: “Tìm một nơi để ăn cơm.”
Diệp Du Nhiên quay đầu lại, chỉ vào CLB Ngọc Hoàng Cung: “Ở đây không ăn được à? Anh muốn đi đâu ăn?”
Im lặng vài giây, Mộ Tấn Dương mới nói: “Đồ ăn bên ngoài không vệ sinh.”
Diệp Du Nhiên: “…” Thì ra anh cảm thấy nhà hàng trong CLB Ngọc Hoàng Cung mình mở không vệ sinh?
Mộ Tấn Dương thấy cô không nói gì, dặn dò một tiếng: “Dây an toàn.”
Diệp Du Nhiên theo bản năng thắt dây an toàn sau đó mới đột nhiên nhớ ra điều gì không đúng.
“Đợi đã… Anh đi ăn cơm sao lại dẫn tôi theo làm gì? Mà sao anh biết tôi ở CLB Ngọc Hoàng Cung?”
Thật kỳ lạ, anh ăn cơm còn dẫn cô theo làm gì chứ, cô vừa mới ăn cơm xong đó.
Hai mắt Mộ Tấn Dương chăm chú nhìn phía trước, chỉ trả lời câu sau của cô, môi mỏng khẽ nhếch phun ra hai chữ: “Nam Sơn.”
Sau đó không quan tâm Diệp Du Nhiên còn hỏi gì nữa, Mộ Tấn Dương đều không trả lời cô.
…
Nửa tiếng sau, cuối cùng xe cũng dừng lại.
Vân Du Nhiên mở cửa xuống xe trước, nhìn thấy cảnh đêm của cả thành phố Vân Châu, quay người lại thì thấy một tòa biệt thự hào hoa.
Mặt Diệp Du Nhiên lộ ra vẻ kinh ngạc hỏi Mộ Tấn Dương: “Vịnh Vân Thượng ?”
Vịnh Vân Thượng là khu biệt thự hào hoa nhất thành phố Vân Châu.
An toàn, bảo mật, tự nhiên, thoải mái, chính là khẩu hiệu của khu biệt thự Vịnh Vân Thượng .
“Ừm.”Mộ Tấn Dương trả lời: “Lại đây.”
Diệp Du Nhiên vừa nghe thấy hai chữ ‘lại đây’ liền lùi về sau một bước: “Không phải anh nói muốn tìm một nơi để ăn cơm sao?”
Mộ Tấn Dương nhếch khóe môi: “Tôi còn nói đồ ăn bên ngoài không vệ sinh.”
Cho nên, anh muốn về nhà nấu cơm.
Diệp Du Nhiên không còn biết phải nói gì nữa.
Mộ Tấn Dương nhìn ra sự không bằng lòng từ đáy lòng cô, cũng không trực tiếp kéo cô vào như khi nãy.
Chỉ nhàn nhạt nói: “Tôi vừa xuống máy bay liền đi tìm em, trên máy bay cũng chưa ăn gì.”
…
Chương 129:
Cuối cùng, Diệp Du Nhiên vẫn theo Mộ Tấn Dương vào biệt thự.
Biệt thự vừa rộng rãi vừa trống trải.
“Anh không cần người làm sao?” Diệp Du Nhiên từ lâu đã muốn hỏi vấn đề này.
Nhà họ Diệp chỉ có vài người mà cũng thuê hơn mười người làm.
Còn Mộ Tấn Dương, sắm một căn hộ cho dù không ở thì cũng nên có một người quản gia hay gì đó chứ.
“Người làm có thể giúp được gì cho tôi?”
Mộ Tấn Dương nói rồi cởi áo khoác ra, lấy từ trong tủ lạnh ít thịt tươi và rau xanh: “Quần áo có cửa hàng giặt khô riêng biệt tới lấy về giặt, bình thường đều bận không có thời gian ở nhà mấy.”
Đột nhiên anh ngẩng đầu nhìn Diệp Du Nhiên.
Diệp Du Nhiên bị anh nhìn đến mất tự nhiên, để xoa dịu cảm giác mất tự nhiên này cô bèn vén tóc ra sau tai, không nói gì.
“Biệt thự không thiếu người làm, chỉ thiếu một nữ chủ nhân.”
Mộ Tấn Dương thản nhiên nói xong, xoay người bỏ thịt vào đĩa, bắt đầu rửa rau.
Chỉ còn một mình Diệp Du Nhiên đứng đó, có hơi thừa thãi.
Cô nhớ đến buổi tối hôm thứ năm, hai người ngồi trước quán ăn giản dị bên đường, anh từ tốn giải thích với cô chuyện chỉ định cô đi đàm phán hợp đồng.
Quả thật Mộ Tấn Dương là một người đàn ông rất giỏi đánh vào mặt tư tưởng.
Từ khi bắt đầu tiếp cận cô, anh vì cô mà đuổi phóng viên, đồng ý kết hôn với cô, mỗi ngày đều làm bữa sáng cho cô…
Mỗi một chuyện đều là chuyện cô cực kỳ cần.
Nếu như không phải cuối cùng cô phát hiện ra anh là ông chủ phía sau Ngọc Hoàng Cung thì e rằng đến giờ vẫn sẽ bị anh giấu, hoàn toàn không biết gì về thân phận của anh.
Mặc dù Mộ Tấn Dương tay đang thái rau nhưng tai lại đang nghe ngóng động tĩnh phía sau.
Diệp Du Nhiên là người phụ nữ thông minh, ý của anh, cô sẽ hiểu.
…
Đến tận khi Mộ Tấn Dương nấu ăn xong, Diệp Du Nhiên vẫn không nói gì.
Anh xới hai bát cơm rồi đặt trước mặt Diệp Du Nhiên một bát.
Vừa ngồi xuống liền nghe thấy Diệp Du Nhiên nói: “Tôi đã ăn rồi.”
“Em ăn chưa no.”
“Dạ dày tôi đã dài đến tận người anh rồi à? Tôi ăn chưa no mà anh cũng biết?”
Mộ Tấn Dương gắp thức ăn vào bát cô: “Ngồi ăn cơm chung một bàn với người nhà họ Diệp, em không có khẩu vị để ăn.”
Lời Diệp Du Nhiên đã đến bên miệng lập tức bị nuốt trở về.
Trong lòng bị câu nói này của Mộ Tấn Dương gõ mạnh sau đó chậm rãi sụp đổ.
Dường như dự liệu được nếu anh nói câu này thì Diệp Du Nhiên sẽ không phản bác, anh lại múc một bát canh, động tác thong thả đẩy đến trước mặt cô: “Ăn đi.”
Diệp Du Nhiên cúi xuống bắt đầu ăn cơm, không nói gì nữa.
Mộ Tấn Dương nâng mắt lên nhìn cô, ý cưới dưới đáy mắt bắt đầu lan rộng.
Ăn xong bữa xơm, tâm trạng Diệp Du Nhiên đã bình tĩnh lại một chút.
Hai tay đẩy bát ra, nhìn anh nói: “Ăn cơm xong rồi, bây giờ tôi muốn về nhà, tổng giám đốc Mộ.”
Cô gọi anh ‘tổng giám đốc Mộ’ là muốn nói với anh, bây giờ bọn họ là quan hệ cùng hợp tác, còn ý kiến khác tạm thời cô vẫn chưa có.
Mộ Tấn Dương liếc mắt nhìn cô, thu dọn phòng bếp rồi đặt chén đĩa vào máy rửa bát.
Chương 130:
Diệp Du Nhiên đi theo sau: “Không phải anh định để tôi tự về đấy chứ? Xe tôi còn đang ở CLB Ngọc Hoàng Cung.”
Hơn nữa biệt thự này còn ở trên đỉnh núi, bây giờ đã sắp mười một giờ, đừng nói là xe, ngoài kia đến quỷ còn chẳng có.
Mộ Tấn Dương vẫn không nói gì, anh ung dung thong thả vặn mở vòi nước, tay chưa khô lại dùng khăn lông lau đi cho khô.
Động tác của anh cực kỳ chậm.
“Anh… a…”
Diệp Du Nhiên bất ngờ không kịp phòng bị, cả người bị anh bế ngang lên, theo bản năng ôm lấy cổ anh.
Mộ Tấn Dương bế cô lên lầu, đi thẳng đến phòng ngủ chính.
“Mộ Tấn Dương, anh làm gì vậy?”
Mộ Tấn Dương đá văng cánh cửa phòng ngủ, bước nhanh đến ném cô lên giường, vừa kéo cà vạt vừa trả lời câu hỏi khi nãy của cô.
Anh nói từng chữ một: “Em nói xem!”
Vừa ngã xuống giường cô đã lật người muốn xuống nhưng lại bị Mộ Tấn Dương luôn chú ý đến động tác của cô ấn trở lại.
Anh chỉ cởi cà vạt ra còn áo sơ mi vẫn chưa cởi hẳn, chỉ tháo ba bốn cúc đầu lộ ra da thịt vòm ngực rõ ràng.
Anh như vậy quả là gợi cảm chết người.
Tầm mắt di chuyển lên trên, Diệp Du Nhiên chống lại con ngươi đen tối, trầm tĩnh của anh.
Trong đôi mắt đen trầm của anh hiện lên ánh sáng sắc bén giống như con báo ngủ đông đã lâu trong rừng sau khi nhìn thấy con mồi vừa ý, chuẩn bị ra tay đang ở tình thế bắt buộc trước khi công kích.
Diệp Du Nhiên có chút sợ hãi dáng vẻ này của anh, giọng nói bắt đầu run rẩy: “Mộ Tấn Dương, anh đừng như vậy, chúng ta nói chuyện đàng hoàng đi.”
“Vừa nãy tôi nói chuyện đàng hoàng với em nhưng em không nghe.”
Tim Diệp Du Nhiên đập nhanh như muốn vọt từ cổ họng ra ngoài, sức lực của Mộ Tấn Dương lớn đến đáng sợ.
Sau khi cô giãy giụa không có tác dụng, mềm giọng cầu xin anh: “Tôi nghe, anh có gì muốn nói thì bây giờ nói đi…”
“Muộn rồi, bây giờ tôi không muốn dùng lời nói nữa.”
Cùng với giọng nói mỗi lúc một trầm khàn của anh là tiếng quần áo Diệp Du Nhiên bị xé rách.
“Xoạt” một tiếng, bộ váy đỏ mà cô yêu quý đã trở thành miếng vải rách trong tay Mộ Tấn Dương.
Lời Mộ Tấn Dương với động tác của anh đều cho thấy hôm nay nếu không đạt được mục đích thì anh sẽ không bỏ qua.
Nhưng Diệp Du Nhiên cũng không phải kiểu người mặc cho người khác chi phối.
Mộ Tấn Dương tùy tay vứt bộ quần áo trong tay đi, đôi mắt đen bóng đến dọa người.
Trước đây khi anh nhìn thấy cô ở cửa CLB Ngọc Hoàng Cung đã rất muốn làm như này rồi.
Cô mặc váy đỏ giống như yêu tinh trên núi, vừa thanh thuần vừa mị hoặc…
Cho nên, ban đầu anh chỉ định lái xe đưa cô về nhà, làm bữa cơm đơn giản, ăn xong sẽ đi nhưng giữa đường lại thay đổi ý định, trực tiếp đưa cô đến biệt thự.
Dù sao sớm muộn gì cô cũng trở thành nữ chủ nhân của nơi này.
Môi Mộ Tấn Dương đã di chuyển từ tai cô đến đôi môi mọng nước của cô.
Nụ hôn của anh mang theo sự vội vàng, không hề có chút dịu dàng.
Giống như một con sói đói lâu ngày, cuối cùng cũng tìm được món ăn khoái khẩu nên không thể nhai kỹ nuốt chậm, chỉ muốn nhai ngấu nghiến lấp đầy cái bụng trước rồi nói sau.