“Còn muốn ói không?” Đôi mày xinh đẹp của Mộ Tấn Dương nhíu chặt lại.
Diệp Du Nhiên vô lực lắc lắc đầu.
Mộ Tấn Dương lạnh mặt, hai tay giơ xuống dưới nách cô, nhấc cả người cô lên: “Đi thay quần áo, chúng ta đến bệnh viện.”
Diệp Du Nhiên lặp lại lần nữa: “Đến bệnh viện?”
Mộ Tấn Dương không kiên nhẫn, trực tiếp hét lên với cô: “Đi mau!”
“Đi thì đi, hung dữ cái gì!” Diệp Du Nhiên cũng không chịu yếu thế.
Mộ Tấn Dương hít sâu một hơi, đột nhiên nghiêng người hôm lên trán cô, giọng nói mềm mại hơn rất nhiều: “Nghe lời, mau đi thay quần áo, chúng ta đến bệnh viện khám, anh lo lắng.”
Diệp Du Nhiên chớp mắt nhìn anh, gật gật đầu, xoay người đi.
Đi tới ngoài nhà vệ sinh, cô quay đầu nhìn một cái, vừa khéo nhìn thấy Mộ Tấn Dương đang dọn chỗ cô vừa ói.
Đáy lòng run rẩy, mắt hơi ẩm ướt.
Cô trước đây chưa từng yêu đương, cho nên không biết người yêu sẽ ở chung với nhau thế nào, nhưng đáy lòng cô mơ hồ dâng lên sự kiên định, trên đời này, ngoại trừ ba, không còn ai đối xử tốt với cô hơn Mộ Tấn Dương.
…
Diệp Du Nhiên thay xong quần áo đi xuống, Mộ Tấn Dương sớm đã lấy ra khỏi garage, đang đợi cô.
Cô còn chưa tới gần, Mộ Tấn Dương đã mở cửa xe, đợi cô lên xe thì khom người thắt dây an toàn cho cô.
“Em không sao rồi, có thể là vì hôm qua ăn hộp kem, làm dạ dày khó chịu…”
Diệp Du Nhiên càng nói giọng càng nhỏ.
Cô vốn muốn kêu Mộ Tấn Dương đừng lo lắng như vậy, ai biết, lời này của cô vừa nói ra, đã lộ việc mình giấu Mộ Tấn Dương lén ăn kem.
Mộ Tấn Dương một tay đặt trên chân mình, một tay khác, chống lên chỗ dựa lưng của Diệp Du Nhiên.
Anh mặt không biểu cảm nhìn Diệp Du Nhiên, con người sâu thẳm lại bình tĩnh, giọng nói lạnh lùng: “Rốt cuộc là mấy hộp?”
Diệp Du Nhiên xoay đầu, không dám nhìn thẳng mắt anh, hai ngón tay chọt chọt vào nhau.
Giọng Mộ Tấn Dương càng thêm nặng nề, gia tăng âm lượng: “Rốt cuộc là mấy hộp!”
“Năm, năm cây…” Diệp Du Nhiên giơ một tay, mắt ngó nghiêng.
Cô cũng không nghĩ tới muốn ăn nhiều như vậy, rảnh ở nhà không có gì làm, xem tivi lướt mạng… nên ăn nhiều như vậy.
“Năm cây?” Mộ Tấn Dương lặp lại lần nữa.
Diệp Du Nhiên co rụt về phía sau, nhỏ giọng giải thích cho mình: “Còn có Thịt Bò cũng ăn.”
“Thịt Bò dạ dày yếu, em cho nó ăn bao nhiêu?” Mộ Tấn Dương động tác không thay đổi, giọng điệu càng âm trầm.
“Nó chỉ ăn một chút xíu.” Thực ra chỉ là một muỗng nhỏ mà thôi, cô còn nhớ dạ dày Thịt Bò rất yếu.
“Hừ!”
Mộ Tấn Dương hừ lạnh một tiếng, đứng thẳng dậy, vừa khởi động xe, vừa nói: “Sau này đừng mong nhìn thấy kem ở nhà, trên bàn ăn cũng sẽ không xuất hiện món cay nữa.”
“…” Diệp Du Nhiên rất muốn phản kháng, nhưng cô không dám nói chuyện.
Chương 530:
…
Đến bệnh viện, lấy số xếp hàng làm kiểm tra.
Chân trước Diệp Du Nhiên vừa vào, điện thoại Mộ Tấn Dương đã vang lên.
Nhìn màn hình cuộc gọi tới, là Cố Hàm Yên.
Mộ Tấn Dương nhíu mày, nhận: “Có chuyện?”
Vì bác sĩ nói phải lập tức gửi email gì đó, kêu Diệp Du Nhiên đợi một chút, Diệp Du Nhiên bèn ra ngoài.
Thấy Mộ Tấn Dương đang nhận điện thoại, cô cũng không làm phiền anh, vừa chuẩn bị đi vào lại, thì nghe thấy Mộ Tấn Dương hỏi: “Cố Hàm Yên, cô đừng đùa.”
Cố Hàm Yên?
Nghe thấy ba chữ này, trong lòng Diệp Du Nhiên căng thẳng.
Mặc dù Mộ Tấn Dương đã thể hiện rất rõ ràng không có ý gì với Cố Hàm Yên, nhưng trong lòng Diệp Du Nhiên vẫn có cảnh giác với cô ta.
Cô cứ cảm thấy Cố Hàm Yên không phải người sẽ dễ dàng buông tay như vậy, huống chi, cô ta càng biết nhẫn nhịn, biết giả bộ hơn Diệp Yến Nhi.
“Được, tôi biết rồi, tôi lập tức tới.”
Thấy Mộ Tấn Dương muốn cúp điện thoại, Diệp Du Nhiên vội xoay người đi vào.
“Diệp Du Nhiên đúng không, đến cô rồi.” Bác sĩ vừa khéo gửi xong email.
“Dạ.”
Diệp Du Nhiên không yên lòng đáp một tiếng.
Bác sĩ hỏi cô cái gì, cô đều trả lời rất máy móc.
“Đầu tiên làm kiểm tra thông thường trước, làm xong thì tới tìm tôi.” Bác sĩ vừa viết hồ sơ vừa nói với Diệp Du Nhiên.
“Dạ, cảm ơn bác sĩ.”
Diệp Du Nhiên cầm phiếu kiểm tra đi ra, thì không còn nhìn thấy Mộ Tấn Dương nữa.
Cô nhớ tới câu “tôi lập tức tới” Mộ Tấn Dương vừa nói trong điện thoại.
Là chuyện gì quan trọng như vậy, làm anh ngay cả nói cũng không nói một tiếng đã đi trước rồi?
Diệp Du Nhiên cầm điện thoại, do dự có nên gọi cho Mộ Tấn Dương không, thì thấy Lục Thời Sơ đang đi tới.
“Du Nhiên.” Lục Thời Sơ còn chưa tới gần, giọng nói đã truyền tới trước, đồng thời nhìn thấy cô ở đây cũng không kinh ngạc chút nào, rõ ràng là tới để tìm cô.
“Anh Thời Sơ, sao anh lại tới đây?”
“Anh Mộ kêu anh tới, nói là có chuyện phải đi trước.” Lục Thời Sơ chú ý thấy sắc mặt của Diệp Du Nhiên, trầm tư một lúc nói: “Anh ấy không nói với em?”
“Có lẽ là chuyện rất quan trọng.” Diệp Du Nhiên không để ý cười cười.
Nhưng sự thất vọng trong đáy mắt lại không thể nào giấu được.
Nếu là có chuyện khác quan trọng, Diệp Du Nhiên cũng sẽ không so đo nhiều như vậy, nhưng đó là chuyện có liên quan tới Cố Hàm Yên…
Quan trọng tới mức nói với cô một tiếng cũng không kịp, đã vội vàng rời đi.
Diệp Du Nhiên cảm thấy đáy lòng vô cùng buồn bực.