Thấy Diệp Du Nhiên lên xe và lái xe rời đi xong, Lục Thời Sơ mới lấy một điếu thuốc ra châm lửa.
Một điếu thuốc đã rít xong.
Anh quay người lại vứt cùi thuốc vào trong thùng rác, thì nghe thấy phía sau truyền đến những tiếng bước chân trầm ổn.
Anh quay đầu lại thì nhìn thấy một bóng ảnh không ngoài dự đoán.
Là Mộ Tấn Dương.
“Đến rồi à.” Lục Thời Sơ đưa tay vuốt phẳng nếp gấp trên quần áo vì hút thuốc, ánh mắt anh mang theo một sự lạnh lùng nghiêm nghị mà bình thường không có.
“Đi theo tôi.”
Mộ Tấn Dương vứt lại ba từ này rồi quay người đi lên xe.
…
Hai người tự lên chiếc xe của mình rồi một trước một sau lái trên đường.
Ánh đèn đường màu hoàng hôn sà vào khung cửa sổ xe, nhưng lại không thể thấy rõ được cảm xúc hiện tại của người lái.
Sau khi đến một sân bóng rổ bỏ hoang, Mộ Tấn Dương mới ngừng xe lại.
Lục Thời Sơ cũng vội vàng theo anh xuống xe,
Hai người không có bất kỳ lời giao lưu nào mà yên lặng đi vào.
Mộ Tấn Dương cởi chiếc áo vest bên ngoài của mình ra rồi tiện tay ném qua một bên, nói: “Bắt đầu đi.”
Sân bóng rổ này tuy đã bị bỏ hoang nhưng bên cạnh vẫn có đèn đường chiếu đến, Mộ Tấn Dương đứng ở nơi ngược sáng, khuôn mặt anh bị bao trùm trong bóng đêm, khiến người ta không thể nhìn rõ được.
Anh lại mặc một bộ đồ màu đen, trông lại càng tối tăm và…u ám hơn.
Lúc nãy ở nhà hàng, Mộ Tấn Dương nhìn thấy Diệp Du Nhiên và Lục Thời Sơ ở cùng nhau, tuy rất tức giận nhưng anh vốn không muốn làm gì cả.
Từ nhỏ đến lớn, trong mắt của mọi người Lục Thời Sơ là một bé ngoan.
Anh ta sẽ không phạm sai lầm, cũng sẽ không đi làm những chuyện không thỏa đáng, chứ nói gì đến đánh nhau.
Nhưng mà, đàn ông từ nhỏ hiếu chiến, cái này không làm khó được Lục Thời Sơ từ bé đến lớn nhân phẩm học vấn đều ưu tú.
Chỉ có điều, so với Mộ Tấn Dương, anh ta vẫn yếu hơn một chút.
Mười phút sau, Lục Thời Sơ cũng ngừng thở hổn hển lại, giọng điệu có chút không xong: “ngài Mộ, tôi đã nói không cần hạ thủ lưu tình rồi.”
“Ồ.” Mộ Tấn Dương nhàn nhạt lên tiếng, hơi thở đều đều.
Điều này làm cho Lục Thời Sơ có chút buồn bực.
Bình thường anh ta cũng có tập thể hình, huống chi anh ta còn là bác sĩ, rất chú ý đến phương diện chăm sóc thân thể này.
Người bình thường, sau một trận đánh nhau như vậy, nhất định là sẽ thở hổn hển.
Mà Mộ Tấn Dương, lại giống như là không có việc gì.
Mộ Tấn Dương nói dứt lời, xoay người cầm lấy áo khoác tây trang lần nữa mặc vào, lục lọi trên dưới cơ thể vài giây, tìm được thuốc lá và bật lửa.
Sau khi anh châm cho mình một điếu thuốc, mới lên tiếng hỏi Lục Thời Sơ: “Muốn hút không?”
“Cảm ơn.” Lục Thời Sơ duỗi tay về phía anh.