Chủ tiệm thú cưng không quen Mộ Tấn Dương, chỉ biết Nam Sơn, vừa thấy được anh liền mở miệng gọi : “Anh Nam.”
“Tôi đưa bạn đến để xem chó.” Nam Sơn ở trước mặt người ngoài vẫn không gọi Mộ Tấn Dương là ông chủ, tỏ ra vô cùng cảnh giác.
Ở trong CLB Ngọc Hoàng Cung, số lượng khách rất nhiều, người vẫn luôn ra mặt quản lí mọi chuyện là Nam Sơn, cho nên ở thành phố Vân Châu, có rất nhiều người biết đến Nam Sơn.
” Được, mời vào bên trong.” Ông chủ đưa hai người vào trong, sau đó lên tiếng hỏi Mộ Tấn Dương: “Anh muốn một con chó như thế nào? Muốn loại nào, chỗ tôi đều là loại thuần chủng.”
Mộ Tấn Dương ngẩng đầu nhìn ông chủ tiệm nói: “Muốn loại thật đẹp mắt.”
Ánh mắt ông chủ sáng lên: “Thì ra là loại chó săn Afghanistan! Loại này vừa cao quý, lại nhã nhặn đẹp mắt, thuần chủng!”
Vừa nói, ông chủ đưa anh đến bên cạnh một cái lồng, chỉ vào chú chó săn Afghanistan nhỏ bên trong nói: “Chính là loại này.”
Mộ Tấn Dương vừa nhìn những chú chó đang thu người lại, cau mày nói: “Muốn loại mạnh mẽ một chút và phải thông minh.”
Ông chủ: “…”
Ông chủ chỉ vào một con Bully cho Mộ Tấn Dương xem.
Mộ Tấn Dương vẫn cau mày: “Quá xấu.”
Nam Sơn đang theo sau Mộ Tấn Dương càng nghe càng cảm thấy ông chủ đang nói rất quen tai.
Xinh đẹp, mạnh mẽ, thông minh…
Là ảo giác của anh ta sao? Anh ta luôn cảm thấy ông chủ là nói Diệp tiểu thư.
Chủ tiệm lại liên tục chỉ mấy con chó cho Mộ Tấn Dương xem, nhưng đều bị anh từ chối.
Cuối cùng, Mộ Tấn Dương đành tự mình vào chọn, đến bên cạnh một chú chó nhỏ chỉ có hai màu đen trắng thì dừng lại.
Trừ bốn cái chân, cổ và miệng ra, cả người chú chó này đều là màu đen.
Chú chó con giương đôi mắt đen láy nhìn về phía Mộ Tấn Dương, sau đó lại lạnh lùng nhìn đi nơi khác.
Mộ Tấn Dương nhương mày: “Lấy con này.”
Ông chủ vội vàng đi tới, thấy anh chỉ một con Collie biên giới vội vàng cười lớn: “Collie biên giới chính là loại chó có chỉ số thông minh cao nhất đó.”
” Ừ.” Mộ Tấn Dương đáp lại, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, đột nhiên hỏi lại: “Vậy nó có ăn thịt bò không ?”
“Chó là động vật ăn thịt, dĩ nhiên ăn thịt bò được.”
“Vậy thì tốt.”
Nói xong, Mộ Tấn Dương xoay người đi ra ngoài, Nam Sơn đi theo sau lưng trả tiền, đưa chó trở về.
… …
Diệp Du Nhiên bị kẹt xe trên đường đến bệnh viện.
Đang là giờ cao điểm, chẳng có cách nào khác.
Dòng xe di chuyển chậm chạp, sự kiên nhẫn của Diệp Du Nhiên đều bị mài sạch.
Lơ đãng nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa xe, thấy khác một chiếc xe khác đang chạy, qua lớp cửa kính của chiếc xe là một khuôn mặt vô cùng quen thuộc.
Là Mộ Tấn Dương.