Nhưng, Diệp Du Nhiên hoàn toàn không quan tâm điều này.
Cô đi vào mới phát hiện trong phòng bao số người đã say nhiều hơn một nửa.
Còn có vài người vẫn đang nâng ly uống tiếp, một vài người hút thuốc nói chuyện.
Mùi đồ ăn, mùi rượu và mùi thuốc lẫn lộn với nhau, mùi hương khiến người khác khó chịu.
Diệp Du Nhiên nhíu mày đi vào.
“Tổng giám đốc Mộ, bà Diệp đến đón anh rồi này.” Người đàn ông dẫn cô vào đi đến trước mặt Mộ Tấn Dương, động tác vô cùng nhẹ nhàng đẩy anh.
Một mình Mộ Tấn Dương ngồi dựa vào ghế sô pha, sắc mặt không khác lúc bình thường chút nào.
Cà vạt bị kéo ra, vắt hờ trên cổ, một tay anh đặt trên bụng, tay còn lại ấn trên huyệt Thái Dương, ánh mắt hơi khép, mi tâm nhíu lại có vẻ hơi khó chịu.
Người đàn ông nói xong cũng không thấy Mộ Tấn Dương có phản ứng gì.
Diệp Du Nhiên đi đến hỏi: “Anh ấy uống bao nhiêu?”
“Tôi không biết, dù sao khi chúng tôi kính rượu, anh ấy đều không từ chối.”
“Bao nhiêu người?”
“Toàn bộ.”
“…” Diệp Du Nhiên mím môi, đột nhiên muốn mắng chửi người.
Trong phòng bao có khoảng ba bốn mươi người, mỗi người chúc một ly vậy phải uống bao nhiêu, thật sự là coi Mộ Tấn Dương không phải người!
Thôi bỏ đi, anh vốn dĩ cũng không phải người bình thường.
Diệp Du Nhiên không nói rõ được cảm giác trong lòng mình, đi đến gọi anh một tiếng: “Mộ Tấn Dương.”
Không phản ứng.
Diệp Du Nhiên lấy tay vỗ vỗ mặt anh nhưng bỗng nhiên lại bị Mộ Tấn Dương đưa tay nắm lấy, giọng nói khàn khàn: “Đừng làm loạn…”
Người đàn ông đưa cô vào đứng bên cạnh thấy vậy vội vàng ho khan: “Bà chủ Mộ, để tôi giúp cô dìu tổng giám đốc Mộ vào xe.”
“Ừm, làm phiền anh rồi.” Diệp Du Nhiên gật đầu với anh ta.
Cô vất vả rút tay lại để cho người đồng nghiệp nam kia dìu Mộ Tấn Dương lên xe cô.
Sau khi người đồng nghiệp nam dìu Mộ Tấn Dương lên xe lại lấy ra một chiếc điện thoại rồi đưa cho cô: “Đây là điện thoại của tổng giám đốc Mộ.”
“Cảm ơn.” Diệp Du Nhiên nhận chiếc điện thoại, nhìn lướt qua, chuẩn bị vứt sang một bên.
Lại nghĩ đến gì đó liền mở điện thoại lên.
Cô mở danh bạ ra, phát hiện chỉ có ba số điện thoại.
Ghi chú người liên hệ lần lượt là: Bà xã, Nam Sơn, Chính Thành.
Trong lịch sử cuộc gọi có số của ‘bà xã’ là số được gọi gần đây nhất, vào một tiếng trước.
Số của cô, là người đồng nghiệp nam kia vừa nãy gọi cho cô.
Diệp Du Nhiên buông điện thoại xuống, quay đầu nhìn Mộ Tấn Dương đang nghiêng đầu vẻ mặt khó chịu.
Cô nhìn anh chăm chú một lát rồi nghiêng người qua thắt dây an toàn cho anh.
Sau khi thắt xong đang định rời khỏi vị trí lại có một đôi tay ôm lấy eo cô: “Diệp Du Nhiên…”
Diệp Du Nhiên ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt có hơi mơ màng của Mộ Tấn Dương.
Xem ra anh thật sự say rồi.
Chuyện xảy ra buổi tối hôm đó vẫn còn rõ rành rành trước mắt nhưng cô đột nhiên không tức giận như vậy cũng không nóng nảy, chỉ nhẹ giọng nói một câu: “Buông tay ra, tôi phải lái xe.”