Mục lục
Người Chồng Bí Ẩn Siêu Quyền Lực - Diệp Du Nhiên - Mộ Tấn Dương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 259:

Cô ta tin chắc rằng không có ai hiểu rõ Mộ Tấn Dương hơn cô ta, Diệp Du Nhiên mới quên biết anh ấy được bao lâu, chỉ cần ánh mắt của Mộ Tấn Dương đặt trên người cô ta nhiều hơn thì anh sẽ thấy được điểm tốt của cô ta.

Chỉ là một Diệp Du Nhiên, chả là cái thá gì cả!



Khi về đến nhà vẫn chưa muộn lắm.

Vừa rồi ở bệnh viện Diệp Du Nhiên cũng không ăn gì mấy, bây giờ vừa về đến nhà cô đã cảm thấy đói lắm rồi.

Vừa vào cửa, cô liền lập tức chạy về phía nhà ăn.

Vừa chạy vừa hỏi Mộ Tấn Dương: “Anh nói làm đồ ăn tôi thích mà, để đâu rồi?”

Mộ Tấn Dương đuổi theo sau cô, nhìn thấy vẻ mặt tham ăn của cô, xoa xoa đầu cô: “Đi ra bàn ngồi xuống, tôi đi hâm nóng đồ ăn cho em.”

“Được.” Diệp Du Nhiên nghe thấy vậy thì ngoan ngoãn đi đến trước bàn ăn ngồi xuống, chờ Mộ Tấn Dương hâm nóng đồ ăn cho cô.

Rất nhanh, Mộ Tấn Dương đã hâm nóng đồ ăn xong, bưng lên trên bàn ăn.

Diệp Du Nhiên không kịp chờ đợi muốn động đũa, đột nhiên nghĩ ra khi anh gọi điện cho cô đã nói là nấu xong cơm rồi, lát sau anh liền đi đến bệnh viện, nghĩ đến anh cũng chưa ăn cơm.

Nghĩ như vậy, cô lại đặt đũa xuống.

Mộ Tấn Dương rửa thay xong đi ra, thấy cô vẫn ngồi không nhúc nhích, lên tiếng hỏi cô: “Sao lại không ăn?”

“Chờ anh.” Diệp Du Nhiên cắn đũa nhìn anh.

Mộ Tấn Dương nghe thấy vậy liền giật mình, ngồi xuống đối diện cô: “Bây giờ có thể ăn rồi.”

Ăn cơm xong, hai người quay về phòng ngủ.

Diệp Du Nhiên tắm rửa xong liền lăn thẳng lên giường.

Mấy hôm nay tăng ca bận đến chết đi sống lại, hôm nay lại xảy ra chuyện như vậy, hạng mục hợp tác APP tạm thời không xong được, cô cũng chẳng muốn nghĩ đến chuyện sau đó nữa.

Thế là cô vừa nằm lên giường đã nhắm mắt lại.

Một lát sau liền cảm thấy bên mặt bị Mông đánh sưng lên kia lạnh buốt.

Mở mắt ra, vừa vặn nhìn thấy Mộ Tấn Dương ngồi bên cạnh.

Mộ Tấn Dương di chuyển túi chườm đá, kéo chăn dịch xuống phía dưới, nhẹ giọng hỏi cô: “Còn đau không?”

“Không đau.” Diệp Du Nhiên lắc đầu, đầu óc có chút mơ hồ: “Buồn ngủ.”

“Em ngủ của em, không cần phải để ý đến tôi.” Mộ Tấn Dương giúp cô gạt tóc trên trán, trên mặt nhìn không ra cảm xúc, nhưng giọng nói rất dịu dàng.

Diệp Du Nhiên duỗi một cánh tay ra nắm lấy một cánh tay đang nhàn rỗi của Mộ Tấn Dương, sau đó thỏa mãn nhắm mắt lại.

Thấy cô nhắm mắt lại, sắc mặt của Mộ Tấn Dương trở nên âm trầm.

Diệp Du Nhiên ngủ một giấc rất ngon.

Chờ tới lúc cô tỉnh lại thì Mộ Tấn Dương đã không còn ở bên cạnh nữa.

Điện thoại di động được cô để ở đầu giường đang đổ chuông.

Diệp Du Nhiên ngồi dậy và cầm điện thoại di động lên, nhìn báo hiệu trên màn hình, đầu óc cô đang mơ mơ màng màng đã lập tức tỉnh táo lại.

Cô vén mấy sợi tóc rũ xuống trước mặt ra sau tai, lúc này mới nghe máy: “Ông nội.”

Giọng nói nghiêm nghị của Diệp Thành vọng qua điện thoại: “Cháu lập tức đến công ty.”
Chương 260:

Ông ta nói xong câu này liền cúp máy.

Đúng là lãnh đạm. Diệp Du Nhiên không quá để ý đặt điện thoại về chỗ cũ.

Có lẽ là vì chuyện xảy ra ở trong studio hôm qua.



Diệp Du Nhiên rửa mặt xong liền trang điểm thật đẹp, sau đó mới ra khỏi cửa phòng.

Diệp Thành có vẻ rất tức giận, nhưng tức giận thì tức giận, ông ta có bao giờ tốt với cô đâu?

Ông ta càng tức giận thì cô lại càng phải bình tĩnh.

Khi cô đi ngang qua phòng làm việc, thấy cửa làm việc đang khép hờ, bên trong vọng ra tiếng nói chuyện.

“Tấn Dương, bất kể nói thế nào thì Hàm Yên cũng bị thương vì Diệp Du Nhiên, cậu có thể đi thăm cô ấy không?”

Đây là giọng nói của Bùi Chính Thành.

Diệp Du Nhiên nghe anh ta nhắc tới Cố Hàm Yên liền vô thức dừng lại.

Cô lấy điện thoại di động ra xem mới biết bây giờ là chín giờ sáng, Bùi Chính Thành đúng là đã tốn nhiều công sức vì Cố Hàm Yên rồi.

So với Bùi Chính Thành tận tình khuyên bảo thì giọng nói của Mộ Tấn Dương lại lãnh đạm hơn rất nhiều: “Tôi đã tới thăm hôm qua rồi.”

“Cậu đi thăm hôm qua thì hôm nay không thể đi nữa à?” Giọng nói của Bùi Chính Thành có phần điên tiết.

“Sao hôm nay tôi phải đi nữa chứ?” Giọng nói của Mộ Tấn Dương vẫn lãnh đạm, nhưng mơ hồ có phần mất kiên nhẫn.

Diệp Du Nhiên thấy mình đúng là càng lúc càng tinh tế, thậm chí có thể nghe ra được chút cảm xúc ấy trong giọng nói của Mộ Tấn Dương.

“Cậu… cậu biết rõ tình cảm của cô ấy đối với cậu mà cậu vẫn…” Bùi Chính Thành dường như nổi giận.

Trong phòng yên tĩnh một lúc, sau đó mới nghe giọng nói của Mộ Tấn Dương vọng ra, giọng điệu rất nghiêm túc: “Chính bởi vì tôi biết tình cảm của cô ta đối với tôi, cho nên tôi càng không thể đi. Tôi có vợ, tôi phải để ý tới cảm nhận của cô ấy. Tôi không giống cậu.”

“Tại sao cậu lại nhắc tới tôi chứ?”

“Bản thân cậu nên khiêm tốn một chút, nếu không sớm muộn gì cũng sẽ ngã đấy.”

Diệp Du Nhiên nghe đến đây thì suýt nữa phì cười.

Chắc Bùi Chính Thành muốn khuyên Mộ Tấn Dương đi bệnh viện thăm Hàm Yên, nhưng cuối cùng còn bị Mộ Tấn Dương dạy dỗ một trận.

Diệp Du Nhiên đột nhiên cảm thấy thật vinh dự.

Bùi Chính Thành dường như cảm thấy mình khuyên bảo cũng không có tác dụng nên đổi đề tài.

Nghe bọn họ thay đổi chủ đề, Diệp Du Nhiên mới đẩy cửa đi vào trong.

“Chào buổi sáng.” Vẻ mặt Diệp Du Nhiên vẫn bình thường đi nhanh vào trong.

Khi ánh mắt nhìn tới trên người Bùi Chính Thành, cô giả vờ kinh ngạc mở miệng nói: “Bùi Chính Thành, anh tới sớm thế? Anh qua ăn cọ bữa sáng đấy à?”

“Ha ha, đúng vậy.” Bùi Chính Thành thấy Diệp Du Nhiên, nghĩ đến những lời mình đã nói trước đó, không hiểu sao anh ta tự nhiên thấy chột dạ.

Anh ta khẽ sờ mũi và ho khan vài tiếng rồi nhìn qua chỗ khác.

Diệp Du Nhiên không nhìn anh ta nữa, cô quay đầu nhìn Mộ Tấn Dương: “Tôi phải đi tới công ty một chuyến.”

Đôi mắt thâm trầm của Mộ Tấn Dương nhìn cô: “Có cần tôi đi cùng em không?”
Chương 261:

“Không cần đâu, tôi chỉ tới xử lý chút chuyện trong công ty mà thôi.” Diệp Du Nhiên lắc đầu, cảm thấy Mộ Tấn Dương có phần chuyện bé xé ra to.

“Đinh” một tiếng, điện thoại của Diệp Du Nhiên xuất hiện tin tức mới. Cô lấy ra xem, sắc mặt liền trầm xuống.

“Anh xem cái này rồi à?” Cô đưa điện thoại đến trước mặt Mộ Tấn Dương và hỏi anh.

Mộ Tấn Dương đáp một tiếng: “Ừ.”

Hóa ra không phải anh chuyện bé xé ra to.

Diệp Du Nhiên đọc kỹ lại tin tức kia, vẻ mặt càng lúc càng trầm hơn.

“Hôm qua, ngôi sao điện ảnh quốc tế Cố Hàm Yên chụp ảnh đại diện cho App nào đó, bị thương do đèn trần trong studio rơi xuống, trước mắt còn chưa rõ tình trạng thế nào, công ty hợp tác vẫn chưa đưa ra lời giải thích… Có người ở đó nghe được người đại diện của Cố Hàm Yên từng nói qua một câu “Cô ngại mình làm hại Hàm Yên chưa đủ sao?’, với lời này, có phải ngay từ đầu đã là…”

Tin tức này nói có chứng có cứ lại mạch lạc rõ ràng.

Đầu tiên là dẫn dắt vấn đề không rõ ràng đến công ty hợp tác, trách công ty quá hẹp hòi tìm studio quá tệ hại mới có chuyện ngay cả đèn trần cũng có thể rơi xuống.

Sau đó lại nhấn mạnh câu nói kia, dẫn dắt sự cố lần này phát triển theo hướng âm mưu tranh đấu.

Diệp Du Nhiên lạnh lùng xem hết, cũng hiểu rõ vì sao Diệp Thành tức giận tới như vậy.

Trong lúc ngôi sao làm người phát ngôn cho sản phẩm, bị thương do đèn trong studio rơi xuống, chuyện này có thể lớn cũng có thể nhỏ.

Xử lý tốt thì chỉ xem như là một sự cố đơn giản, về sau tất cả đều vui vẻ.

Nếu xử lý không tốt sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến App này, thậm chí ngay cả tập đoàn Diệp Thị cũng sẽ bị ảnh hưởng.

Từ lúc Diệp Du Nhiên xem tin tức này, trên điện thoại của Bùi Chính Thành cũng nhận được tin tức xuất hiện.

Anh ta xem tin tức xong thì vẻ mặt nghiêm trọng, chỉ nói một câu: “Có người đứng phía sau thúc đẩy chuyện này.”

“Bất kể thế nào, tôi phải đi tới công ty trước đã.”

Diệp Du Nhiên cất điện thoại di động. Bất kể sau đó sẽ xử lý chuyện này thế nào, cô đều phải đi tới công ty, qua được cửa ải của Diệp Thành đã rồi nói sau.

“Em xác định không cần tôi đi cùng à?” Mộ Tấn Dương nhíu mày nhìn cô.

Trong lòng Diệp Du Nhiên cảm thấy ấm áp, giơ tay xoa mi tâm của anh, nhìn anh nửa giây rồi đột nhiên đi tới, hôn khẽ lên môi anh một cái.

Sau đó cô ném lại một câu “Tôi có thể đi một mình được”, sau đó cô đi đôi giày cao gót ra ngoài.

“Fuck, mới sáng sớm có thể đừng hành hạ chó như thế được không hả?” Bùi Chính Thành che mặt và khẽ nguyền rủa một tiếng.

Mộ Tấn Dương với vẻ mặt vô cảm giơ tay lên sờ môi mình rồi nhanh chóng rụt tay lại, cúi đầu mở laptop như không có việc gì xảy ra.

Bùi Chính Thành quay đầu, chỉ vào Mộ Tấn Dương: “Tấn Dương, sao tai cậu đỏ thế kia?”

Tay Mộ Tấn Dương không ngừng gõ lên bàn phím laptop, giọng nói bình thản không cảm xúc: “Không khí không lưu thông.”

Bùi Chính Thành liếc nhìn cửa sổ chỉ mở một nửa thì tin là thật, đứng dậy mở cửa sổ giúp anh.

Sau khi Mộ Tấn Dương lấy lại tinh thần, bình tĩnh xóa đi những dòng chữ mình vừa đánh loạn, bắt đầu làm việc.

Bùi Chính Thành quay về thì nhìn thấy Mộ Tấn Dương đang nghiêm túc làm việc.

Anh ta khuyên bảo không có tác dụng nên không muốn ở lại thêm nữa, xoay người bước ra ngoài.
Chương 262:

Khi Bùi Chính Thành đi tới cửa lớn, anh ta lại gặp Diệp Du Nhiên lái xe từ trong gara ra ngoài.

“Chị dâu, chị có thời gian rảnh thì bảo Tấn Dương đi tới bệnh viện thăm Hàm Yên đi.” Bùi Chính Thành vẫy tay ra hiệu với cô.

Diệp Du Nhiên quay cửa kính xe hạ xuống và lộ ra một nụ cười, nụ cười này quá rạng rỡ làm lóa mắt Bùi Chính Thành.

Sau đó, anh ta liền nghe được giọng điệu lạnh lùng của Diệp Du Nhiên: “Cô Cố cứu tôi, muốn tới thăm cũng là tôi nên đi chứ, bảo Mộ Tấn Dương đi làm gì? Tôi có bệnh à?”

Bùi Chính Thành: “…” Ha ha, là anh ta có bệnh, được chưa?

Diệp Du Nhiên khẽ gật đầu với anh ta: “Anh biết là được rồi.”

Bùi Chính Thành bối rối. Cái quỷ gì thế? Anh ta không nói gì! Diệp Du Nhiên nói vậy là có ý gì hả?

Diệp Du Nhiên nhìn thấy vẻ mặt như gặp quỷ của Bùi Chính Thành lại chỉ mỉm cười với vẻ khó đoán, sau đó quay cửa kính xe lên và lái xe rời đi.

Để lại Bùi Chính Thành đứng đó thầm rùng mình.

Có lẽ bởi vì giữa Diệp Du Nhiên và Cố Hàm Yên, anh ta thiên vị Cố Hàm Yên hơn, trong lòng anh ta thật ra vẫn luôn hi vọng Cố Hàm Yên ở cùng với Mộ Tấn Dương, cho nên khi đối mặt với Diệp Du Nhiên mới tự nhiên chột dạ.



Trên đường Diệp Du Nhiên đi tới tập đoàn Diệp Thị, cô đã suy nghĩ rất nhiều xem nên giải quyết chuyện này thế nào.

Nhưng mãi đến lúc cô đến công ty vẫn không nghĩ ra được một cách nào thích hợp.

Hơn nữa, trong công ty có nhiều người như vậy, cũng không phải cô nói giải quyết thế nào thì bọn họ sẽ làm như vậy.

Khi đến tập đoàn Diệp Thị, cô đi thẳng vào phòng họp.

Diệp Thành và một vài lãnh đạo cấp cao có liên quan đã ngồi chờ cô ở bên trong.

Thấy cô bước vào, ánh mắt của hầu hết tất cả mọi người nhìn cô đều không che giấu, chỉ có điều phần lớn mọi người biểu hiện không quá rõ ràng.

Diệp Thành nhíu mày nhìn cô, không nói chuyện.

Diệp Du Nhiên đi tới, khẽ gật đầu: “Ông nội.” Cả nhà tải app truyện hola về đọc tiếp nhé!

Diệp Thành không nhẹ không nặng đáp một tiếng, Diệp Du Nhiên lại ngồi xuống chỗ ngồi dưới tay ông ta.

Sau khi cô ngồi xuống lại phát hiện mọi người vẫn không có dấu hiệu sẽ bắt đầu.

Diệp Du Nhiên không khỏi quay đầu nhìn Diệp Thành.

Đúng vào lúc này, cửa phòng làm việc lại bị đẩy ra.

Diệp Du Nhiên ngẩng đầu và nhìn thấy người bước vào chính là Diệp Nguyên Minh.

Tính từ lần trước Diệp Thành nằm viện, Diệp Nguyên Minh quay về công ty chủ trì đại cục, đến bây giờ đã rất lâu rồi.

Lần trước Diệp Nguyên Minh bảo cô chuyển dự án hợp tác với LK cho Diệp Yến Nhi, sau khi cô từ chối đã bị tiêm vào ma túy. Sau khi cô lại quay về công ty, Diệp Thành đã trở về, Diệp Nguyên Minh cũng trở lại công ty dưới chi nhánh.

Không ngờ bọn họ gặp lại nhau ở dưới tình huống này.

Cô có thể đoán được lần này Diệp Nguyên Minh trở về nhất định sẽ ngáng chân cô.

“Thật ngại quá, đã để cho mọi người phải chờ lâu rồi.” Vẻ mặt Diệp Nguyên Minh nghiêm túc, nhưng giọng điệu khiêm tốn lại làm vẻ mặt Diệp Thành và những người khác đang ngồi dịu xuống.

Diệp Du Nhiên nắm hai tay và để lên trên bàn, trên mặt lộ vẻ suy ngẫm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK