Nam Sơn là người của Ngọc Hoàng Cung, đương nhiên sẽ không nói là vì từng ăn Tết với khách hàng của mình, chính là cố ý làm khó.
“Haha, nếu mọi người đều là bạn bè, thì việc này vẫn có thể thương lượng, hôm nay hai người cứ về trước đi, tôi về hỏi ý kiến ông chủ xem giải quyết thế nào.”
Lúc Nam Sơn cười lên rất có sức cảm hóa, nhưng nụ cười này nhìn có chút kỳ lạ.
Vừa rồi còn đòi bồi thường, bây giờ đã là bạn bè rồi.
“Vậy phải cảm ơn anh Nam rồi.” Mộ Tấn Dương nói xong, liền kéo Diệp Du Nhiên rời đi.
Diệp Du Nhiên đi rồi còn quay lại nhìn Nam Sơn, phát hiện anh ta vẫn đứng ở đó.
Nam Sơn nhìn bóng dáng hai người đi xa liền chau mày, mặt lộ vẻ lo lắng, lẩm nhẩm trong miệng: “Có cảm giác bản thân tiêu tùng rồi.”
Quả nhiên, không lâu sau đó, anh ta liền nhận một cuộc điện thoại: “Nếu còn có lần sau, tôi sẽ điều anh đi Nam Phi để phát triển hạng mục mới.”
Mộ Tấn Dương kéo Diệp Du Nhiên ra ngoài, đứng bên đường chờ taxi.
“Tôi đi gọi điện thoại.”
Mãi xe taxi vẫn chưa tới, Mộ Tấn Dương liền đi ra một góc gọi điện thoại.
Chưa đến một phút anh liền quay lại, Diệp Du Nhiên có chút khó hiểu, gọi điện thoại gì mà nhanh vậy?
Hai người ngồi trong xe, Diệp Du Nhiên chỉ cúi đầu nghịch ngón tay mình.
Cô cho rằng sau việc xảy ra trưa hôm nay, anh sẽ tức giận không thèm để ý đến cô nữa.
Rất lâu sau đó, Diệp Du Nhiên mới nhỏ giọng nói: “Cảm ơn anh.”
“Không cần xa lạ như vậy, chúng ta còn ở bên nhau cả đời.” Mộ Tấn Dương quay sang nhìn cô, nghiêm túc nói.
Diệp Du Nhiên nhất thời không biết nên nói gì, đúng lúc đó xe taxi dừng lại, cô xuống xe trước, đi về phía trước.
Hai người một trước một sau đi lên tầng, cô lấy chìa khóa ra mở cửa, vừa bước vào trong, cô trợn tròn mắt lên, co chân quay lại.
Mộ Tấn Dương ở phía sau liền tiến lên phía trước: “Sao lại không vào?”
“Đây dường như không phải nhà tôi, tôi ra xem xem có phải đi nhầm tầng không.” Diệp Du Nhiên đơ người đi kiểm tra số tầng.
Đáy mắt Mộ Tấn Dương lộ ra ý cười, cũng không để ý cô, trực tiếp đi vào trong.
Quả nhiên, ngay sau đó, Diệp Du Nhiên khí thế mạnh mẽ xông vào, chạy đến trước mặt Mộ Tấn Dương, chỉ vào những bức tường bị phá bỏ của căn hộ hỏi anh: “Có phải là anh làm không!”
“Cô không cảm thấy rộng rãi hơn sao?”
Căn hộ của Diệp Du Nhiên vốn dĩ là hai phòng, một phòng ngủ, một phòng khách, kết quả bây giờ toàn hộ các bức tường ngăn và cửa đều bị dỡ bỏ, cả căn hộ thành một phòng, giường chỉ còn đúng một chiếc, còn thêm vài vật dụng khác nữa.
Phòng bếp theo kiểu không gian mở, cả căn hộ rực rỡ hẳn lên, hoàn toàn không thấy chút dáng vẻ ban đầu nào.
“Muốn rộng, thì sao anh không ra đường mà ngủ đi.” Diệp Du Nhiên luôn duy trì gương mặt lạnh lùng trước mặt anh, cô bây giờ không còn cách nào bình tĩnh nữa, tức đến mức muốn đập anh một trận!
Anh lại dám dỡ căn hộ của cô!
Dỡ căn hộ của cô!
Đối với sự phẫn nộ của Diệp Du Nhiên, Mộ Tấn Dương ngược lại rất bình tĩnh, trong mắt thậm chí còn đem theo ý cười khi đạt được mục đích, chỉ là anh giấu rất giỏi.
Ngoài mặt anh lại giả bộ nghiêm túc: “Nếu như cô thật sự nhốt tôi ở ngoài, thì tôi thật sự phải ngủ ngoài đường rồi.”
“Tôi…”