“Vậy hôm nay đến đây thôi, tan họp.”
Mộ Tấn Dương bỏ lại những lời này rồi đứng dậy đi ra ngoài đầu tiên.
Đợi Mộ Tấn Dương ra ngoài rồi, mọi người đều đưa mắt nhìn thư ký của anh.
Thư ký có hơi xấu hổ: “Tôi cũng ra ngoài trước…”
Cũng không biết gần đây Tổng Giám đốc bị làm sao, tuy bề ngoài nhìn không khác gì trước kia, nhưng thư ký tiếp xúc nhiều với anh trong lòng hiểu rất rõ, gần đây Mộ Tấn Dương như gặp chuyện gì đó, có chút không tập trung.
Nhưng cô ta là một thư ký được huấn luyện kỹ lưỡng, không thể nào đi hỏi chuyện của Tổng Giám đốc được.
Mộ Tấn Dương ra khỏi phòng họp, vừa đi vừa cầm điện thoại.
Đợi lấy điện thoại ra rồi, anh mới nghĩ tới, anh không có số điện thoại của người phụ trách việc hợp tác với truyền thông Hải Nguyệt bên kia.
Anh đè mi tâm, cực kỳ không vui quay lại phòng làm việc.
Thư ký đi vào sau anh, trong tay cầm một chồng tài liệu.
Đều là những quản lý cấp cao kia bảo cô ta giao cho Mộ Tấn Dương.
“Tổng Giám đốc, đây là cuộc họp khi nãy…”
Mộ Tấn Dương không đợi cô ta nói xong đã ngắt lời: “Để ở đó, cô có thể ra ngoài rồi.”
Thư ký đành phải buông tài liệu xuống, đi ra ngoài.
Một lát sau, người phụ trách kia đến tìm Mộ Tấn Dương.
“Tổng Giám đốc.”
“Ngồi đi.” Mộ Tấn Dương sóng yên biển lặng ngồi trên ghế ông chủ phía sau bàn làm việc, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.
Người phụ trách biết Mộ Tấn Dương đang đợi mình báo cáo tình hình.
“Người bàn bạc của truyền thông Hải Nguyệt bên kia đã đưa ra phương án kế hoạch…”
Mộ Tấn Dương nâng tay, ý bảo anh ta đừng nói nữa, sau đó hỏi: “Tổng giám của bọn họ đâu?”
Tuy người phụ trách thấy hơi nghi ngờ, nhưng vẫn thành thật nói: “Tuần trước sau khi xác định mọi chuyện, mấy ngày trước người của truyền thông Hải Nguyệt bên kia đã xuất phát rồi, nghe nói Tổng giám Diệp cũng đi theo.”
Anh ta cảm thấy, người của truyền thông Hải Nguyệt rất coi trọng hạng mục này, Tổng giám chấp hành lại có thể tự thân xuất mã.
Mấy hôm trước đã xuất phát rồi?
Mộ Tấn Dương nghe vậy, sắc mặt không khỏi chán nản hơn mấy phần.
Người phụ trách thấy sắc mặt Mộ Tấn Dương không đúng, cảm thấy đoán không ra có phải mình nói sai ở đâu đó không, thoáng chốc không dám lên tiếng.
Mộ Tấn Dương lạnh lùng hỏi: “Sao không nói tôi biết sớm?”
“Là lỗi của tôi…” Anh ta cho rằng chỉ cần báo cáo tiến triển của hạng mục cho Mộ Tấn Dương biết định kỳ là được.
Nhưng xem ra bây giờ Tổng Giám đốc không phải đang quan tâm tiến triển của hạng mục hợp tác, mà là Tổng giám Diệp của truyền thông Hải Nguyệt?
Người phụ trách nghĩ đến khả năng này, trong lòng hốt hoảng, đầu càng cúi thấp hơn.
Mộ Tấn Dương khoát tay: “Cậu ra ngoài trước đi, đưa thông tin chỗ đó cho tôi.”