Anh ngồi dựa vào ghế sofa, một cánh tay đặt trên tay vịn của ghế sofa, đôi chân bắt chéo vào nhau, một cái tay khác nắm điếu thuốc, không chấm lửa cũng không hút, trên mặt không có biểu cảm gì.
“Anh nghiện thuốc lá?” Diệp Du Nhiên nghĩ đến lần trước từng nhìn thấy anh hút thuốc.
Mộ Tấn Dương liếc cô một cái: “Có chút.”
“Vậy tại sao anh không hút?” Diệp Du Nhiên không hiểu.
Mộ Tấn Dương dùng ánh mắt giống như nhìn kẻ ngốc nhìn cô: “Em thích hút khói thuốc của người khác à?”
“Không thích.” Diệp Du Nhiên lắc đầu, sau đó cười lên, nhào qua ôm cánh tay anh: “Thì ra là anh vì chiều theo tôi sao?”
Lời nói ra, mặt Mộ Tấn Dương vẫn không có biểu cảm gì khẽ run một cái, lơ đãng thấy cô bởi vì mặc váy quá ngắn mà đôi chân trắng như tuyết lộ ra ngoài hơn nửa, sắc mặt trầm xuống, đưa tay đẩy cô: “Ngồi thẳng.”
“Cũng không phải là học sinh tiểu học, động một tí bắt tôi ngồi thẳng.” Diệp Du Nhiên dựa vào trên người anh bất động, anh chiều cô như vậy, tại sao cô không đùa giỡn thêm tí chứ, dù sao anh sẽ không làm gì cô cả.
Sắc mặt Mộ Tấn Dương đen hơn, nhưng lại không có cách nào với cô, chỉ có thể mặt lạnh ngồi thẳng người, kéo theo người Diệp Du Nhiên cũng thẳng lên.
Diệp Du Nhiên vểnh môi không nhịn được muốn cười.
Mộ Tấn Dương thấy dáng vẻ cô nhịn cười, tay bóp điếu thuốc cứng đờ, đôi mắt sâu thẳm, thấp giọng nói một câu: “Về nhà sẽ dạy dỗ em.”
Diệp Du Nhiên nghe vậy đang chuẩn bị nói gì đó, An Hạ cùng Bạch Chính Thành đã đi tới bên này: “Du Nhiên .”
An Hạ gọi cô một tiếng, người đã đến bên cạnh.
“Hai ngươi ngồi ở đây không được chạy loạn.”
Mộ Tấn Dương đứng lên vuốt nếp nhăn trên người, nhận lấy ly rượu Bạch Chính Thành đưa tới, quay đầu nhìn về phía Diệp Du Nhiên, muốn xoa đầu cô một chút, nhưng hôm nay cô làm tóc, sợ làm rối tóc cô, cũng chỉ có thể thu bàn tay lại.
Trước khi đi, liếc cô một cái, chỉ nói ba chữ: “Ngoan một chút.” Không được đi trêu chọc tên đàn ông khác.
Câu phía sau này, Mộ Tấn Dương dĩ nhiên là không nói ra, cùng Bạch Chính Thành rời đi.
An Hạ ngồi xuống bên cạnh Diệp Du Nhiên: “Lần đầu tiên tới kiểu yến tiệc này, thật nhàm chán, không hiểu mấy người có tiền mà.”
“Dừng lại, tớ rất nghèo.” Diệp Du Nhiên liếc cô ấy một cái.
Mộ Tấn Dương vừa đi, cô cũng cảm thấy không có ý gì thú vị.
“Cậu và Boss Mộ, hai người…” An Hạ vừa nói, đụng đụng bả vai cô, ném cho cô ánh mắt ái muội.
Sau đó lại đưa tay kéo lễ phục hết sức bảo thủ trên người Diệp Du Nhiên: “Cậu nhìn tất cả mọi người trong yến tiệc đi, có ai mặc như cậu, cổ ngực cánh tay, đều bọc lại, nói đi, có phải làm chuyện xấu không thể nói ra với Boss Mộ hay không?”
Diệp Du Nhiên duỗi chân ra, nghiêm trang nói: “Không thấy tớ lộ chân ra sao?”
“Chậc, chỗ này là gì?” An Hạ chỉ về chỗ có một khối bầm tím trên đùi cô.
Lễ phục trên người Diệp Du Nhiên quả thật rất bảo thủ, trừ đôi chân, chỗ khác đều không lộ, chiều dài lễ phục vốn là đến đầu gối, sau khi cô ngồi xuống, vạt áo bên trong lễ phục co lại, liền lộ ra một đôi chân dài.
Mà chỗ An Hạ chỉ, chính là phần da bên mép váy, chỗ đó có một khối bầm tím rất rõ.
Chương 202:
Sắc mặt Diệp Du Nhiên liền đỏ, vội vàng kéo cái váy, giả bộ bình tĩnh: “Không có gì.”
“Tớ chưa từng ăn thịt heo, nhưng cũng không phải chưa thấy heo chạy, tự cậu tìm một cái gương xem dáng vẻ bây giờ của cậu đi.” An Hạ giễu cợt cô.
“Được rồi, không nói nữa.”
“Tớ cảm thấy như vậy mới phải, Boss Mộ đối với cậu rất tốt, lại lĩnh chứng rồi, được luật pháp bảo vệ, cho dù là ly dị, cũng có thể chia được một khoảng phí phụng dưỡng lớn.”
Cả người An Hạ rơi vào trong ba chữ phí phụng dưỡng.
Diệp Du Nhiên nghĩ đến lời của Mộ Tấn Dương, liếc An Hạ một cái: “Nằm mơ.”
An Hạ còn muốn nói gì đó, Diệp Du Nhiên cười vỗ đầu cô ấy một cái: “Cậu tự mình nằm mơ trước đi, tớ đi nhà vệ sinh một lát.”
An Hạ bỉu môi: “Tớ đi với cậu.”
Diệp Du Nhiên đã rời đi: “Tớ tự đi là được rồi.”
…
Diệp Du Nhiên ra khỏi phòng vệ sinh, đang rửa tay, liền nghe thấy phòng vệ sinh bên ngoài truyền tới giọng nói của Mộ Tấn Dương .
“Ngài Huỳnh.”
“Xin chào.” Là ba của Huỳnh Tiến Dương, Huỳnh Thư Triết lên tiếng: “Xin hỏi, anh là?”
Mộ Tấn Dương, Phó Tổng kỹ thuật Việt Phong.”
Giọng của Mộ Tấn Dương so với bình thường có chút không giống, nghe sẽ khiến người khác cảm thấy khiêm nhường và trịnh trọng, như là muốn cố ý kết giao với Huỳnh Thư Triết.
Diệp Du Nhiên vốn định đi ra, lại lui trở lại, trốn ở bên trong nghe bọn họ nói chuyện.
Sau đó nói vài câu lịch sự, tiếng hai người họ đã xa rồi.
Biết bọn họ rời đi, Diệp Du Nhiên mới đi ra, nhìn hướng hai người rời đi, trên mặt thoáng qua vẻ suy ngẫm.
Mộ Tấn Dương rốt cuộc tại sao phải che giấu thân phận, tại sao muốn kết giao với Huỳnh Thư Triết.
Nếu như anh chỉ là đơn giản muốn quen với Huỳnh Thư Triết, vậy thì, anh lộ ra thân phận không phải dễ dàng hơn sao?
Trên người Mộ Tấn Dương có quá nhiều bí ẩn, chỉ dựa vào một mình Diệp Du Nhiên suy nghĩ, rất khó nghĩ ra nguyên do.
Trước kia anh cũng hiểu rõ nói với cô, tạm thời sẽ không nói ra mục đích của anh.
Nghĩ tới những điều này, trên mặt Diệp Du Nhiên thoáng qua vẻ nghiêm trọng.
Cô xoay người rửa mặt bằng nước lạnh, trang điểm lại cho mình thật tốt, mới lần nữa đi vào phòng yến tiệc.
Nhưng mới quay vào góc, liền bị một cánh tay ở bên cạnh dùng lực mạnh duỗi ra kéo vào lối đi an toàn bên trong cầu thang.
“Ầm” một tiếng cửa bị đóng lại.
Diệp Du Nhiên còn chưa kịp phản ứng xảy ra chuyện gì, đối diện chính là một cái tát quăng tới, trong nháy mắt, cô chỉ cảm thấy mặt mình nóng lên, cay cay.
“Bốp” một tiếng giòn dã, trong lỗ tai cô toàn âm thanh ong ong.
“Diệp Du Nhiên, cô còn dám câu dẫn Tiến Dương! Anh ấy là vị hôn phu của tôi! Sao cô lại không biết xấu hổ như vậy!”
Giọng nói của Diệp Yến Nhi có chút dữ tợn truyền vào trong tai, Diệp Du Nhiên che mặt tập trung suy nghĩ một chút, mới nghe rõ cô ta đang nói gì.
Chương 203:
Chuyện tối thứ sáu, cô còn chưa tìm Diệp Yến Nhi tính sổ, Diệp Yến Nhi đã tìm cô gây chuyện rồi.
Diệp Du Nhiên cười lạnh quay đầu nhìn Diệp Yến Nhi.
Diệp Yến Nhi mới vừa hung hãn quăng cho Diệp Du Nhiên một cái tát, vốn trang điểm chỉnh chu cũng trở nên có chút xộc xệch, có thể thấy cái tát mới vừa nãy của cô ta nặng bao nhiêu, trong lòng rốt cuộc là có bao nhiêu hận Diệp Du Nhiên.
“Không biết xấu hổ? Con mắt nào của chị thấy tôi câu dẫn anh ta? Chồng tôi so với Huỳnh Tiến Dương tốt hơn trăm ngàn lần, tôi cần câu dẫn anh ta chắc?”
Diệp Du Nhiên lui về sau một bước, con ngươi lạnh lẽo nhìn về phía Diệp Yến Nhi.
Từ nhỏ đến lớn, Diệp Yến Nhi đã gây khó dễ cho cô, cho dù cô cố ý tránh, Diệp Yến Nhi cũng nghĩ đủ cách tìm cô gây phiền toái.
“Lúc cô chưa về nước, tôi và Tiến Dương rất tốt, cô vừa trở lại, anh ấy liền thay đổi, tất cả đều do cô, nếu cô cứ ở nước ngoài là tốt rồi, tại sao cô phải trở về!”
Bởi vì cửa của lối đi bị đóng lại, bên này lại có ít người tới, cho nên Diệp Yến Nhi dường như cũng không kiêng nể, một chút cũng không cố kỵ hình tượng khuê tú tiểu thư như bình thường mà rống lên với cô.
Đáy mắt Diệp Du Nhiên càng lạnh lùng, nửa bên mặt mới vừa bị Diệp Yến Nhi đánh kia đã sưng lên, đau tê tê, cô đưa tay thăm dò ấn xuống một cái, cũng hoàn toàn không có cảm giác.
Đã đau chết lặng rồi.
Diệp Du Nhiên nheo con ngươi xinh đẹp lại, nhếch môi, nhìn về phía Diệp Yến Nhi vẫn còn đang thở hổn hển, giơ tay lên trả lại một cái tát.
Cái tát này của cô không hề nương tay chút nào.
“Chị nghĩ chị là cái thá gì, muốn đánh liền đánh tôi?” Diệp Du Nhiên duỗi nắm chặt cằm của Diệp Yến Nhi: “Thật sự cho rằng chị là đại tiểu thư nhà họ Diệp thì giỏi giang lắm sao?”
Trước kia cô không hiểu chuyện, luôn nghĩ tốt cho nhà họ Diệp, lúc nào cũng nhẫn nhịn, nhưng những người này cho tới bây giờ đều là được voi đòi tiên.
Ép cô gả cho Hoắc Tuấn Anh, khiến cô mười ba năm cũng không thể gặp ba mình một lần, đuổi cô ra khỏi nước, bị người ta hắt nước dơ…
“Diệp Du Nhiên, cô muốn làm gì!” Diệp Yến Nhi bị ánh mắt đầy ác ý mãnh liệt của Diệp Du Nhiên dọa sợ.
Bởi vì từ nhỏ ở nhà đều có được cưng chiều, yêu thương, cho nên cô ta quen theo coi Diệp Du Nhiên thấp hơn cô ta một bậc.
Trước khi Diệp Du Nhiên xuất ngoại, chính là một cái bánh bao, luôn luôn không phản kháng cô ta, cho nên cô ta mới có thể thiết kế hoàn mỹ chuyện phá thai, để cho Diệp Thành đuổi cô ra khỏi nước.
Cho là cô ở nước ngoài sẽ sa ngã, tự sinh tự diệt.
Nhưng ngàn vạn lần không nghĩ tới, cô còn hoàn hảo không hao tổn trở về, sau khi trở về, không chỉ có lấy lại cổ phần, gả cho một người chồng không tiền không thế nhưng anh tuấn vô cùng, mặt khác còn là tổng giám đốc Tập đoàn tài chính Châu Âu L.K, để cho ông nội cũng nhìn cô với con mắt khác.
Ngay cả Huỳnh Tiến Dương cũng không tốt với cô ta như trước.
Mà cô ta đã làm những chuyện kia, dường như cũng không ảnh hưởng đến Diệp Du Nhiên, ngược lại để cho cô càng ngày càng tốt.
Cô ta không cam lòng.
Diệp Du Nhiên tay nắm cằm Diệp Yến Nhi, trượt xuống bên dưới một chút, bóp cổ cô ta, trực tiếp chống cô ta lên tường, sức lực hơi lớn.
“Sợ cái gì? Sợ tôi lấy mạng đổi mạng với chị sao?” Diệp Du Nhiên giễu cợt cười một tiếng: “Chị cho là chị xứng sao?”
Diệp Yến Nhi chắc là bị thái độ tức giận của Huỳnh Tiến Dương đối với cô ta làm cho hồ đồ, bằng không cũng sẽ không nửa đường chặn Diệp Du Nhiên, kéo Diệp Du Nhiên đến chỗ không người cho cô bạt tay.
Nếu nói đơn phương độc mã, Diệp Yến Nhi thật sự không phải là đối thủ của Diệp Du Nhiên .
Một mình cô yên ổn lớn đến chừng này, không có chút bản lĩnh phòng thân, cái đó là không có khả năng.
Chương 204:
Thứ sáu tuần trước, chuyện Diệp Yến Nhi sai người tiêm ma túy cho cô, khiến thù hận trong lòng Diệp Du Nhiên càng cao lên.
Diệp Yến Nhi hận cô, cô cũng không phải là không hận Diệp Yến Nhi?
“Diệp Du Nhiên, cô…khụ…tốt nhất là buông tôi ra…” Diệp Yến Nhi một bên ngẩng đầu lên, một bên sờ điện thoại ở trên người mình.
Diệp Du Nhiên đã sớm chú ý tới động tác của cô ta, ánh mắt lạnh lẻo, tay không đoạt lấy điện thoại cô ta: “Sợ cái gì? Chị biết tại sao hôm nay tôi phải tới cái yến tiệc này không? Bởi vì tôi biết chị cũng tới, tối thứ sáu tuần trước tôi trải qua cái gì, chắc hẳn chị rõ hơn bất kì ai…”
Nhìn con ngươi Diệp Yến Nhi dần dần co rút lại, hiện ra sợ hãi, trên mặt Diệp Du Nhiên lộ ra vẻ mặt hài lòng: “Đồ tôi đều chuẩn bị xong rồi, dù sao cũng không có ai biết chị ở chỗ này, lượng tôi chuẩn bị đủ khiến chị nghiện rồi.”
Nói xong, lộ ra một nụ cười khác thường.
“Cô dám!” Diệp Yến Nhi trợn mắt, bắt đầu tức giận đấu tranh.
“Chị dám tiêm ma túy cho tôi, tại sao tôi không dám tiêm cho chị chứ?” Trong mắt Diệp Du Nhiên lộ ra vẻ mặt sảng khoái: “Chị cũng nên nếm thử một chút mùi vị bị mất sạch danh dự.”
Đây chính là Diệp Yến Nhi, bất kỳ chuyện gì chỉ cô ta mới có thể làm, người khác không thể, bất kể lúc nào, cô ta làm cái gì cũng đều đúng, người khác đều sai.
“Diệp Du Nhiên, cô dám tiêm cho tôi cái thứ kia, tôi chết cũng sẽ không bỏ qua cho cô!”
“Vậy lúc chị sai người tiêm ma túy cho tôi, có từng nghĩ qua, tâm trạng của tôi giống như chị bây giờ, chết cũng sẽ không bỏ qua cho chị!”
Diệp Du Nhiên cũng không để ý cô ta phản kháng, bấu cổ tay cô ta tăng thêm lực.
Hai tay Diệp Du Nhiên bấu chặt vào cổ tay Diệp Du Nhiên, hận ý trong mắt lấn át kinh hãi: “Đáng đời cô, cô sớm nên chết đi, lúc nào cũng cản đường tôi…”
“Cô Diệp Yến Nhi đây là thừa nhận, tối thứ sáu tuần trước tìm người tiêm ma túy cho tôi sao?”
Đột nhiên, trong cửa lối đi bị người ta đẩy ra, một bóng người đi tới.
Khiến cho Diệp Du Nhiên và Diệp Yến Nhi hai người đều kinh ngạc.
Diệp Du Nhiên trầm ngâm nhìn một cái, là Mộ Tấn Dương, động tác trên tay cô hơi buông lỏng: “Sao anh lại tới đây?”
Mộ Tấn Dương không lên tiếng, tầm mắt anh rơi trên mặt cô, ánh mắt nhanh chóng lạnh lùng.
Diệp Du Nhiên biết anh đang nhìn gì, sờ mặt mình một cái: “Tôi không sao, anh đi ra ngoài trước đi, giữ cửa, đây là chuyện của tôi với cô ta.”
Nhìn dáng vẻ Mộ Tấn Dương ân cần với Diệp Du Nhiên, đáy mắt Diệp Yến Nhi thoáng qua nét đùa cợt: “Anh biết vợ của anh đụng vào ai không? Ngài Mộ thật đúng là người đàn ông hào phóng nhất tôi từng gặp, bị đội nón xanh lại còn có thể làm bộ dáng vẻ như không có chuyện gì xảy ra.”
Tuy lần trước sau khi Diệp Du Nhiên trở về công ty, đã nói là không có gì với Tổng giám đốc của LK, nhưng Diệp Yến Nhi hoàn toàn không tin.
Tổng giám đốc LK cũng không phải rảnh rỗi không có gì làm, vậy mà hết lần này đến lần khác đều chỉ định Diệp Du Nhiên. Diệp Thành cũng bị Diệp Du Nhiên lừa gạt, hoàn toàn muốn nhắm mắt làm ngơ cho qua chuyện.
Thật ra suy nghĩ trong lòng họ đều giống nhau, cảm thấy giữa Diệp Du Nhiên và Tổng giám đốc LK có quan hệ không thể cho ai biết.
Diệp Du Nhiên nghe vậy nhíu mày, vì sao cô gái nào ghét cô cũng đều đi nói với Trần Tấn Dương là cô cắm sừng anh?
Lý Tĩnh Kỳ như vậy, Diệp Yến Nhi cũng vậy.
Chương 205:
Cô đúng là có liên quan với Tổng giám đốc LK, nhưng Tổng giám đốc LK là chồng hợp pháp của cô mà…
Trần Tấn Dương híp mắt liếc nhìn Diệp Yến Nhi, có vẻ như sắp tức giận, nhưng đột nhiên lại tươi cười sáng sủa, giọng nói dịu dàng: “Cô ấy cắm sừng tôi cũng không sao, chỉ cần cô ấy vẫn còn bên cạnh tôi là được rồi.”
Trần Tấn Dương cười quyến rũ, nhưng Diệp Du Nhiên nghe xong lời anh nói, liền nổi cả da gà.
Cô ta nhớ rõ lần trước, khi Lý Tĩnh Kỳ nói với anh như vậy, anh cũng trả lời cô ta y hệt thế này.
Phản ứng của Diệp Yến Nhi cũng không khác với Lý Tĩnh Kỳ lắm, trong phút chốc, trên mặt lộ ra vẻ không biết phản ứng ra sao.
Vài giây sau, Diệp Yến Nhi mới lên tiếng: “Phẩm chất cô ta như vậy, mà anh vẫn muốn cô ta, anh có còn là đàn ông không?”
Trên mặt Trần Tấn Dương hiện lên vẻ khinh thường: “Tôi có phải đàn ông hay không liên quan gì đến cô? Nguyệt Nguyệt nhà tôi biết là được rồi.”
Nguyệt Nguyệt nhà tôi…
Diệp Du Nhiên mấp máy môi, cô vốn muốn cãi nhau với Diệp Yến Nhi, lại nghe Trần Tấn Dương nói như vậy, liền cảm thấy có vẻ không nên cho lắm.
“Anh…” Diệp Yến Nhi nghe anh nói trắng ra như vậy có hơi xấu hổ, dù sao Trần Tấn Dương cũng rất đẹp.
“Đi ra ngoài canh chừng, đừng để người khác bước vào.” Diệp Du Nhiên khẽ đá chân Trần Tấn Dương.
Động tác rất nhẹ, giống như gãi ngứa.
Trần Tấn Dương quay đầu nhìn cô, đôi mắt sắc sảo lóe lên, lại quay đầu nhìn Diệp Yến Nhi, vẻ mặt lại trở nên lạnh như băng, chậm rãi lấy điện thoại ra: “Không cần biết lát nữa Nguyệt Nguyệt nhà tôi sẽ làm gì với cô Diệp Yến Nhi đây, nhưng mong cô tốt hơn hết nên im lặng chịu đựng. Dù sao thì, tôi đang giữ bản ghi âm đoạn đối thoại vừa rồi của hai người đấy.”
Nói xong, anh xoay người bước ra ngoài trong đôi mắt hoảng sợ của Diệp Yến Nhi, cũng chu đáo mà đóng cửa lối đi lại.
Trần Tấn Dương đứng ngoài hành lang, điện thoại liền vang lên, là Nam Sơn gọi tới.
Giọng anh ta hơi hổn hển: “Ông chủ, lối đi tầng 16 và 18 tôi đều phái người trông coi rồi, không có ai đi vào lối đi tầng 17 cả.”
“Ừ.” Trần Tấn Dương thờ ơ lên tiếng, chuẩn bị tắt điện thoại.
Nam Sơn thật sự không nhịn nổi tò mò trong lòng, cẩn thận hỏi: “Ông chủ, cầu thang bên đó không có gì cả, ít nhiều cũng bất tiện, có cần tôi sai người đưa ghế nằm hay gì đó đến không?”
Lúc nãy ông chủ đột nhiên kêu anh ta sai người canh chừng lối đi tầng 16 và tầng 18, không cho ai đến tầng 17, cũng không nói nguyên nhân.
Anh ta suy nghĩ, ông chủ vừa hòa thuận với cô Diệp, ông chủ nhà anh ta cũng vừa khai trai, đôi khi có lúc khó kiềm chế, trực tiếp làm gì đó trong lối đi, cũng có thể lắm.
Trần Tấn Dương nghe xong, chỉ cười lạnh một tiếng: “Hôm nào tìm phụ nữ cho cậu, chính cậu tự thử xem.”
Nói xong, liền cúp điện thoại.
Vẻ mặt Nam Sơn ngơ ngẩn, xem ra là anh ta hiểu sai rồi.
…
Trong hành lang, Diệp Yến Nhi bị lời Trần Tấn Dương vừa nói dọa đến mức cả người xụi lơ.
Diệp Du Nhiên cũng không cần đề phòng ở cổ cô ta nữa.
Cô buông Diệp Yến Nhi ra, cả người cô ta liền yếu đuối ngã trên mặt đất.
“Diệp Yến Nhi, chị cũng biết sợ sao?” Diệp Du Nhiên lạnh lùng nhìn cô ta.
Thật ra trong lòng cô cũng hơi sợ hãi khi nghĩ lại, nếu lúc này không phải là Trần Tấn Dương mà là ai khác, nhìn thấy tình hình như vậy đều sẽ nghĩ cô đang kiếm chuyện với Diệp Yến Nhi, sẽ bị Diệp Yến Nhi cắn ngược lại một cái.
Chương 206:
May mà Trần Tấn Dương đến.
Có điều, Trần Tấn Dương rốt cuộc là đến từ lúc nào, lại có đoạn ghi âm đó.
Nếu anh thật sự có đoạn ghi âm đó, không chừng có thể sẽ trở thành vũ khí khiến Diệp Yến Nhi thân bại danh liệt.
Diệp Yến Nhi bàng hoàng một lát, đột nhiên đưa tay nắm chặt tay Diệp Du Nhiên, giọng nói mang vẻ run rẩy: “Ánh Nguyệt, chị là chị họ của em, lúc nhỏ mỗi lần em về nhà họ Diệp, buổi tối đều là chị dỗ em ngủ. Em kêu anh ta xóa đoạn ghi âm đó được không…”
Cô ta là con gái nhà giàu có ở thành phố Vân Châu, cô ta là con gái cả nhà họ Diệp, cô ta là mợ chủ tương lai của Cung thị, cô ta không thể gánh trên lưng cái danh hãm hại em gại họ được, tuyệt đối không thể.
Nếu như chuyện này truyền đi, thanh danh của cô ta sẽ bị hủy hoại.
“Chị xin em, chỉ cần em kêu anh ta xóa đoạn ghi âm đó, muốn chị làm gì cũng được.” Diệp Yến Nhi níu chặt lấy Diệp Du Nhiên, giọng điệu vội vã.
Giờ phút này cô ta đã không còn là dáng vẻ nên có của con gái cả nhà họ Diệp. Diệp Du Nhiên chỉ cảm thấy vừa buồn vừa hận, lòng lạnh như băng, không có chút phản ứng nào.
Diệp Du Nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, nói: “Chị gọi điện thoại cho ông nội, nói chuyện sẩy thai năm xưa đều là chị vu khống hãm hại tôi, trả lại trong sạch cho tôi, tôi liền cân nhắc việc kêu anh ấy xóa đoạn ghi âm đó.”
Gần như lập tức, Diệp Yến Nhi lên tiếng từ chối: “Không thể nào!”
“Vậy chị cứ đợi đến khi thanh danh mất sạch đi.” Diệp Du Nhiên lùi một bước, hất tay cô ta ra, lạnh lùng nhìn cô ta.
Diệp Yến Nhi đột nhiên không nói gì, im lặng một lúc, chậm rãi đứng lên, lúc nhìn Diệp Du Nhiên, trong mắt phát ra ánh sáng : “Cho dù chị nói chị làm, ông nội cũng sẽ không tin em, Tiến Dương cũng sẽ không tin em, tất cả mọi người, đều khó có thể tin tưởng em một lần nữa.”
Diệp Yến Nhi nói xong, đưa tay sửa sang lại tóc của mình một chút, sửa sang lễ phục màu trắng trên người mình, ngay lập tức liền trở thành con gái cả nhà họ Diệp thuần khiết như hoa sen trong mắt mọi người.
Diệp Du Nhiên liền giật mình, lời Diệp Yến Nhi nói khiến cô không tìm thấy chút lỗ hổng nào để phản bác lại.
Cô ta nói đúng.
Dù cho Diệp Yến Nhi chủ động thừa nhận vụ việc năm đó là cô ta vu oan hãm hại Diệp Du Nhiên, thì cũng không ai tin.
Hình tượng thuần khiết đẹp đẽ của Diệp Yến Nhi đã ăn sâu vào tiềm thức của mọi người.
Cho dù Diệp Yến Nhi có chủ động thừa nhận, thì mọi người cũng sẽ cảm thấy, chuyện này là vì Diệp Du Nhiên muốn rửa tội cho mình, bức ép chị họ mình, mà chị họ họ tốt đẹp lương thiện của mình bị ép phải làm vậy.
Rất khó tưởng tượng, lòng người sai lệch đến mức nào.
Diệp Du Nhiên đột nhiên cảm thấy rất không thú vị.
Đúng là cô đã nói không thèm để ý những chuyện kia, nhưng vẫn cứ muốn vùng dậy, vẫn luôn không cam lòng. Không có cô gái trong sạch nào lại tình nguyện mang danh tiếng xấu xa, mà không có một câu oán hận.
Cô liếc nhìn Diệp Yến Nhi, cả người đã tỉnh táo lại: “Chỉ mong tất cả mọi người có thể luôn luôn bị mê hoặc bởi lớp mặt nạ của chị, nếu không, chờ đến ngày lớp mặt nạ đó bị đâm rách, sẽ ngã thê thảm đến mức nào, đúng là làm người ta mong đợi.”
Diệp Yến Nhi nghe vậy, biến sắc, nhưng vẫn không cam chịu bị yếu thế, nói: “Trên người mang một cái danh xấu xa, cho dù có làm việc tốt đến mấy, cũng không sạch sẽ nổi, đạo lý này chắc em cũng hiểu rõ.”
Diệp Du Nhiên ném điện thoại của Diệp Yến Nhi ra ngoài , cô thét lên: “Cút!”
Diệp Yến Nhi cắn môi, nét mặt giấu đi sự không cam chịu, nhưng tình huống hiện tại là cô không thể nói gì thêm, chỉ có thể nhặt điện thoại của mình lên một cách ấm ức.