“Có nhầm không vậy, em đến đây tìm anh là vì cái gì, trong lòng tự anh hiểu rõ!” Cô thật không hiểu, ông trùm tài chính trong truyền thuyết, sao lại là cùng một người với tên vô lại đầu đường xó chợ không biết xấu hổ này.
Rõ ràng chính là kế của anh ta, dẫn dụ cô đến L.K tìm anh ta, lại bị anh nói như vậy, giống như tự bản thân cô muốn tìm đến tận cửa vậy.
“Vậy nguyên nhân anh muốn dẫn dụ em đến đây, em rõ không?” Mộ Tấn Dương đến gần cô, ánh mắt sáng rực.
Ánh mắt của anh hiện rõ sự xâm chiếm, Diệp Du Nhiên bất giác lui về sau một bước, gương mặt lộ chút lo sợ, nhưng rất nhanh đã khôi phục sự bình tĩnh.
Dáng vẻ công việc ra công việc: “Xin lỗi, chủ tịch Mộ, ngài là chủ tịch cao cao tại thượng của tập đoàn L.K, đối với tâm ý của ngài, tôi không có ý nghi ngờ, cũng đoán không nổi, nếu như hôm nay ngài không muốn bàn công việc, chúng ta có thể đổi ngày khác tiếp tục.”
Mộ Tấn Dương cau mày, hiển nhiên rất không thích bộ dạng phân định rạch ròi thân phận của cô và anh, anh khẽ cau mày nhìn cô chằm chằm vài giây, xoay người bước đến ô cửa sổ sát đất.
“Nếu hôm khác anh cũng không muốn bàn thì sao?”
Diệp Du Nhiên sững sờ: “Vậy thì hôm khác nữa.”
“Em nghĩ nếu như em không có cách hợp tác thành công với L.K, Diệp Thành có tìm cách cưỡng chế đem cổ phần thu mua trở về không?”
Mộ Tấn Dương quay lưng về phía cô, thân hình thon dài ở trước ô cửa sổ cực to, trông cô đơn mà trác tuyệt.
Diệp Du Nhiên cắn môi, đáp án rất rõ ràng, Diệp Thành nhất định sẽ nghĩ cách thu mua cổ phần trở về, ông ta trước giờ luôn là người lấy lợi lộc làm đầu.
Diệp Du Nhiên nhìn bóng lưng thon dài của anh, đáy lòng vô cùng mất mát.
Cô rốt cuộc cũng hỏi ra những vấn đề trước đây vẫn luôn thắc mắc: “Mộ Tấn Dương, anh cái gì cũng không muốn giải thích sao?”
Thân thể cao lớn đang hướng lưng về phía cô đột nhiên cứng ngắc, Diệp Du Nhiên chua xót giật giật khóe môi, thì ra anh không hề thờ ơ vô tình.
Mộ Tấn Dương từ từ xoay lại, mắt rủ xuống khiến cô nhìn không ra biểu cảm trong đáy mắt anh, ngũ quan anh sắc sảo như tượng tạc, mỗi một bộ phận đều vừa đủ, đẹp đẽ, không thừa cũng không thiếu.
Vẻ ngoài đẹp trai, xuất thân từ gia đình tỷ phú, anh tại sao cố ý muốn tiếp cận cô?
Trước khi biết thân phận của Mộ Tấn Dương, Diệp Du Nhiên có thể tự an ủi bản thân rằng: “Mộ Tấn Dương chính là một tên nghèo rớt mồng tơi vừa về nước, không biết tại sao lại ở trong phòng thuê, không biết bị ai nhìn trúng, sau đó bị chuốc thuốc, hai người ngoài ý muốn mà ngủ với nhau, sau đó thì thuận nước đẩy thuyền cấp tốc kết hôn.”
Nhưng mà, qua những việc xảy ra nối tiếp nhau mới biết rằng Mộ Tấn Dương là ông chủ của CLB Ngọc Hoàng Cung, và là chủ tịch tập đoàn L.K”, sau đó lời an ủi này không cách nào được hình thành nữa.
Mộ Tấn Dương tiếp nhận sự đánh giá từ cô, qua một lúc mới yếu ớt lên tiếng: “Chuyện đã xảy ra rồi, cũng đã nói dối em, giải thích cũng vô dụng, nhưng xét về tấm lòng anh dành cho em, anh đối với em chưa đủ tốt sao?”
Diệp Du Nhiên nghe anh nói vậy, khóe miệng lóe tia giễu cợt: “Anh cái gì cũng đối tốt với tôi liền nghĩ muốn phủi sạch hết mọi thứ sao? Vậy anh nuôi chó, anh đối xử tốt với nó, nó liền trung thành với anh cả đời.”
“Em!” Mộ Tấn Dương mím môi nói với Diệp Du Nhiên: “Miệng lưỡi độc ác!”
Luôn làm anh tức giận, ngay cả Nam Sơn cũng nói tính khí anh hiện tại ngày càng kém.
“Đồ nói dối độc ác!” Diệp Du Nhiên không nhượng bộ, vênh mặt hất cằm.
Cái bộ dạng kiêu căng đó, làm cho anh cảm thấy có chút khó kìm nén.
Anh thản nhiên xoa nắn ngón tay, sắc mặt nghiêm túc đưa ra mệnh lệnh: “Qua đây.”
“Bàn công việc à?”, nếu không bàn công việc thì cô và anh cũng không có chuyện gì tốt để nói với nhau.
Mộ Tấn Dương thần sắc nghiêm túc: “Ừ.”