“Làm cái gì?” Tuy ngoài mặt Diệp Du Nhiên hỏi vậy, nhưng vẫn ngoan ngoãn đưa tay ra.
Mộ Tấn Dương không nói, im lặng đặt chìa khóa biệt thự đã cầm đến ấm áp trong tay vào lòng bàn tay của cô.
Diệp Du Nhiên thấy anh đưa cho mình một cái chìa khóa, hơi trợn to mắt lên.
Mộ Tấn Dương cầm tay cô, giọng nói trầm thấp còn mang theo nghiêm túc: “Thân là bà chủ, sao có thể không có chìa khóa trong nhà được chứ?”
“Đây là chìa khóa của biệt thự?” Tuy Diệp Du Nhiên hỏi cái này, nhưng cái nhớ kỹ nơi đáy lòng, chính là câu “thân là bà chủ” anh nói đằng trước kia.
Ý của anh là, không định ly hôn với cô sao?
Trong ánh mắt chờ mong của Diệp Du Nhiên, Mộ Tấn Dương chỉ khẽ đáp một tiếng, sau đó đã xoay người đi lên lầu.
Diệp Du Nhiên phục hồi lại tinh thần, đuổi theo kéo anh lại: “Mộ Tấn Dương, có phải anh rất thích tôi không.”
Nếu không vì sao cứ một lần một lần cứu cô, mặc dù cô nói mấy lời kia làm anh tức giận, anh cũng không mặc kệ cô, sau khi cô tát anh một bạt tai, còn có thể tha thứ cho cô.
“Loại chuyện này, bình thường tôi không thích trả lời bằng miệng.” Mộ Tấn Dương im lặng hai giây, quay đầu lại nhìn cô, trong ánh mắt tràn đầy sâu xa: “Tôi thích thể hiện bằng hành động.”
Hai mắt Diệp Du Nhiên sáng ngời, không đợi cô mở miệng lần thứ hai, đã nghe thấy Mộ Tấn Dương nói tiếp: “Ví dụ như tối hôm qua.”
Nói xong, bắt lấy cánh tay cô đang lôi kéo vạt áo mình, đặt ở bên môi in xuống một nụ hôn, xoay người đi lên lầu.
Diệp Du Nhiên: “. . . . . .” Cô ngốc như cún mới hỏi anh loại vấn đề này.
Diệp Du Nhiên suy nghĩ, không cam lòng mà đuổi theo.
Cũng không gõ cửa mà trực tiếp đẩy cửa ra xông vào phòng.
Vẫn chưa nhìn rõ Mộ Tấn Dương đang làm gì ở đằng trước bàn thì đã nghe thấy anh lạnh lùng mở miệng: “Ra ngoài.”
Ra ngoài?
Diệp Du Nhiên khẽ nhíu mày, vừa lúc nãy vẫn còn bình thường mà sao giờ lại vô cớ nổi giận rồi?
Nếu như Diệp Du Nhiên thật sự nghe lời anh mà đi ra ngoài thì cô cũng không phải là Diệp Du Nhiên nữa rồi.
Cô trực tiếp đi đến trước bàn làm việc của anh, liếc mắt thì nhìn thấy lỗ tai của anh không được tự nhiên đỏ lên, cô chỉ vào lỗ tai của anh hỏi: “Lỗ tai anh sao lại đỏ vậy? Không khí trong này không thoáng à?”
Cô nhớ trên sách có nói, lúc không khí không thoáng, lỗ tai của con người sẽ tự nhiên đỏ lên, hiện tại Mộ Tấn Dương chính là như vậy.
Mộ Tấn Dương nghe vậy, sắc mặt càng thêm khó coi, nhưng ngược lại cũng không kêu cô ra ngoài nữa, chỉ là cầm tài liệu lên, làm như không có gì nói: “Ừ.”
Diệp Du Nhiên nghe được câu trả lời của anh thì đi đến mở cửa sổ giúp anh.
Mộ Tấn Dương âm thầm thở ra một hơi, để tập tài liệu xuống, đưa tay sờ lỗ tai của mình, hơi nóng.
Lúc Diệp Du Nhiên vừa mới hỏi anh vấn đề đó, tim của anh làm thế nào mà lại đập nhanh hơn, lỗ tai cũng đỏ lên.
Lỗ tai đỏ lên là đặc thù bí mật của anh, ngoài mẹ anh biết lúc anh căng thẳng thì lỗ tai sẽ đỏ lên, còn lại không có ai biết nữa.
Đã nhiều năm cũng chưa xảy ra tình trạng này, nhưng không ngờ chỉ một câu hỏi đơn giản của Diệp Du Nhiên mà tai cũng đỏ lên, nhưng lại không dám để cô biết nguyên nhân vì sao tai anh đỏ lên.
Sau khi Diệp Du Nhiên đem cửa sổ mở ra, mới quay lại thì thấy tai của Mộ Tấn Dương cũng không còn đỏ nữa.
Chương 196:
Cô cười cười đi đến ngồi trước mặt anh, một tay chống cằm, tay khác thì tiện tay cầm một cây bút, mở miệng thăm dò: “Đơn thỏa thuận ly hôn mới là do anh Nam đưa đến à?”
Lời vừa nói ra, trong lòng của cô không ngừng lẩm bẩm, có chút chột dạ, lại cảm thấy không yên.
Mộ Tấn Dương không phải là kiểu người sẽ tùy tiện đưa ra quyết định một việc gì đó, nhưng một khi anh đã quyết định rồi thì sẽ không dễ dàng thay đổi.
Cho nên, cô cần phải có một đáp án phòng bị.
Sắc mặt của Mộ Tấn Dương lập tức thay đổi, trên mặt hiện lên một tầng sương lạnh, lạnh lùng nhìn cô, Diệp Du Nhiên bị anh nhìn như vậy có chút sợ hãi.
Cô trực tiếp đứng dậy, đem cây bút để xuống bàn, thu hồi hai tay, giương cằm nói: “Cho dù anh ta đưa đơn thỏa thuận ly hôn qua, tôi cũng không kí!”
Diệp Du Nhiên cứng cổ cứng miệng nhìn chằm chằm Mộ Tấn Dương.
Nếu như anh dám nói một câu làm cô không hài lòng thì cô nhất định sẽ nhào qua cắn chết anh!
Mộ Tấn Dương như là bị lời của cô lấy lòng, đôi mắt híp lại nhìn chăm chú cô một lúc, sau đó cúi đầu nhìn tài liệu trong tay mình: “Muốn kí cũng không cho cô kí.”
Nghe anh nói như vậy, trong lòng Diệp Du Nhiên không kìm lòng được mà cảm thấy ngọt ngào, đáy lòng vui vẻ không thôi, nhưng ngoài mặt vẫn cố giả bộ trấn định nói: “Vì sao?”
Mộ Tấn Dương ngừng động tác lật tài liệu, ngẩng đầu nhìn cô, sắc mặt nghiêm túc nói: “Muốn chia một nửa tài sản của tôi, e là không có dễ như vậy.”
Diệp Du Nhiên: “…”
Đáp án này thật sự là ngoài dự đoán.
Diệp Du Nhiên cười lạnh nhìn anh: “Đã coi trọng tài sản như thế, vậy thì anh kết hôn làm gì, lại còn phải ly hôn, bao nuôi mấy cô tình nhân là được rồi.”
“Lời này về sau cô đừng nói lại nữa.” Tuy biết lời cô nói là do tức giận, nhưng sắc mặt của Mộ Tấn Dương vẫn rất khó coi.
Diệp Du Nhiên đang định nói gì đó thì điện thoại của Mộ Tấn Dương vang lên.
Diệp Du Nhiên đành phải đem lời định nói ra nuốt vào trở lại, đợi Mộ Tấn Dương cúp điện thoại.
Thời gian Mộ Tấn Dương nghe điện thoại hơi lâu, lúc anh cúp điện thoại thì vẻ mặt anh có chút lạnh, không biết là đang nghĩ gì.
“Sao vậy?” Diệp Du Nhiên đưa tay quơ quơ trước mặt anh, hỏi anh.
Mộ Tấn Dương giữ bàn tay đang làm loạn trước mặt anh lại, nhìn chằm chằm cô mấy giây rồi mới mở miệng: “Buổi tối có buổi dạ tiệc, nhất định phải tham gia.”
“Buổi dạ tiệc gì?”
“Không quá quan trọng, đi đến tùy ý ăn uống là được.” Mộ Tấn Dương nói rất tùy tiện, làm cho Diệp Du Nhiên thoáng yên tâm một chút.
Lúc cô còn rất nhỏ đã được ba mẹ mang đi tham gia buổi dạ tiệc rồi.
Cô lúc đó trên người vẫn còn mang danh hiệu nhị tiểu thư, vừa trắng trẻo vừa xinh đẹp, đi đến đâu cũng được người ta tung hô.
Sau này ba mẹ không còn nữa, người nhà họ Diệp làm gì còn cho cô cơ hội tham gia mấy buổi dạ tiệc như thế này.
Theo lời của Lưu Bích mà nói, giống như con người của bà ta vậy, ra ngoài chỉ làm mất mặt, cũng không có ai quan tâm cô.
Nhưng bọn họ không biết, cô đối với những buổi dạ tiệc như vậy thật sự không quá coi trọng.
Dạ tiệc là thủ đoạn để kết giao của những người quyền quý theo đuổi danh vọng mà trục lợi, mà cô sau khi trải qua hai lần tai nạn mà trưởng thành, đối với nhu cầu của cuộc sống đã càng ngày càng đơn giản hơn rồi.
…
Chương 197:
Buổi tối, Diệp Du Nhiên và Mộ Tấn Dương diện đồ đi ra ngoài dự tiệc.
Địa điểm của buổi dạ tiệc ở CLB Ngọc Hoàng Cung.
Thành phố Vân Châu ngoài CLB Ngọc Hoàng Cung ra thì cũng không còn nơi nào cao cấp hơn có thể đủ lộ ra thân phận của người tổ chức.
Lúc cô và Mộ Tấn Dương đến Ngọc Hoàng Cung thì Bùi Chí Thành và Nam Sơn đều ở ngoài cửa.
Diệp Du Nhiên đi lại gần mới phát hiện đằng sau của Bùi Chí Thành còn có một người đang trốn.
“An Hạ?”
An Hạ vốn dĩ vẫn muốn trốn nhưng sau khi nghe thấy Diệp Du Nhiên gọi tên của cô thì biết trốn cũng vô ích.
Bùi Chí Thành quay người lôi An Hạ đằng sau ra, động tác một chút cũng không dịu dàng, trực tiếp níu lấy cổ tay cô lôi ra đằng trước, coi như là xong chuyện.
“Nè, người ta hôm nay mặc váy đấy, không thể nhẹ nhàng một chút sao!” An Hạ bị anh ta lôi ra đằng trước bất mãn phàn nàn.
“Tôi chỉ dịu dàng với phụ nữ, chẳng lẽ cô cho rằng mình mặc váy thì chính là phụ nữ à?” Bùi Chí Thành lạnh lùng hừ một tiếng: “Rõ ràng là ngực nhỏ mặc không được lễ phục hở ngực mà vẫn cứ muốn mặc như vậy.”
Diệp Du Nhiên nghe xong, không tự chủ được mà quay đầu nhìn qua, bộ lễ phục hở ngực mà An Hạ mặc dường như có chút không thích hợp.
Chẳng qua cô cũng không thể đi phá đám bạn thân mình được.
Hơn nữa, sau khi trải qua chuyện tối qua, ấn tượng của cô đối với Bùi Chí Thành là xuống dốc không phanh.
“Tôi cảm thấy An Hạ mặc bộ lễ phục này rất đẹp.” Diệp Du Nhiên đi qua, sờ eo của An Hạ: “Eo nhỏ đi rất nhiều.”
Ánh mắt của Bùi Chí Thành rơi xuống chỗ eo của An Hạ, trầm ngâm nhìn một chút, cảm thấy có chút nhỏ, cũng tiện tay muốn sờ thử.
Tay vừa đến gần thì đã bị Diệp Du Nhiên vỗ “bạch” một tiếng: “Sờ loạn cái gì!”
Bùi Chí Thành nhanh chóng thu tay lại, khuôn mặt thoáng qua một tia xấu hổ, nhưng lại nghĩ không thể ở trước mặt tiểu ngực phẳng mà mất mặt như thế được, bèn nói: “Cô ta có eo à? Ngực với eo đều như nhau.”
“Bùi Chí Thành, anh đừng quên, là bản thân anh đến cầu tôi làm bạn gái của anh.”
“Thưa bà An Hạ, trí nhớ của cô không được tốt à? Là bản thân cô muốn cảm ơn tôi ngày đó đã giúp các cô cho nên cô mới xung phong muốn đến làm bạn gái của tôi.”
“Tôi vẫn là thiếu nữ! Xin hãy gọi là cô An Hạ, anh gọi bà nữa thì tôi sẽ đánh chết anh.” An Hạ nói xong, giơ quả đấm về phía anh.
Mộ Tấn Dương luôn luôn yên tĩnh vừa vặn lúc này mở miệng: “Được rồi, đi vào đi.”
Mộ Tấn Dương vừa mở miệng, hai người Bùi Chí Thành và An Hạ đều yên tĩnh trở lại, giống như đứa trẻ bị người lớn khiển trách, ngoan ngoãn khoác tay nhau đi vào trong.
Hai người khoác tay nhau đi vào trong, cũng không quá yên phận.
An Hạ thỉnh thoảng cố ý đi loạn, dẫm lên chân của Bùi Chí Thành, còn Bùi Chí Thành thì càng quá phận hơn, duỗi cánh tay dài ôm lấy eo của An Hạ, nghiêng đầu không biết nói câu gì mà bị An Hạ hung hăng đá vào chân của anh ta, hai người thiếu chút nữa đánh nhau.
Diệp Du Nhiên nhìn hai người họ mà cười ra tiếng.
Mộ Tấn Dương nghe thấy tiếng cười của cô, quay đầu nhìn cô: “Có gì vui mà cười?”
Diệp Du Nhiên kéo cánh tay của anh cho dù đã mang giày cao gót, cô nhìn anh, còn ngước đầu lên: “Anh không cảm thấy buồn cười à?”
Chương 198:
Mộ Tấn Dương nhíu mày, kéo cô đi vào thang máy, cũng không mở miệng nói chuyện nữa.
Anh không cảm thấy người khác đang liếc mắt đưa tình thì có gì buồn cười.
…
Thang máy đi lên đến tầng mười bảy thì dừng lại.
Một đoàn người đi ra khỏi thang máy, đi về phía phòng tiệc.
Bùi Chí Thành và An Hạ đi đầu tiên, Diệp Du Nhiên và Mộ Tấn Dương đi phía sau, Nam Sơn cũng không có đi lên.
Tiến vào phòng tiệc, Diệp Du Nhiên liếc mắt nhìn thấy Diệp Yến Nhi và Huỳnh Tiến Dương đang đứng trong đoàn người.
Diệp Du Nhiên nghiêng đầu nhìn về phía Mộ Tấn Dương: “Người nhà họ Huỳnh tổ chức tiệc rượu này à?”
Mộ Tấn Dương không nói chuyện, trầm mặc đại biểu ngầm thừa nhận.
Khó trách anh nói chỉ cần đến ăn uống thì được rồi.
Nhưng người nhà họ Huỳnh tổ chức tiệc rượu, anh đến tham gia làm gì?
Bùi Chí Thành và An Hạ vừa tiến vào thì đi qua một bên, không đi cùng với bọn họ.
“Muốn ăn gì, tôi lấy cho cô?” Mộ Tấn Dương vừa nói, vừa mang thức ăn đến cho cô.
Anh cầm chiếc đĩa trong tay, quay đầu hỏi cô: “Muốn ăn gì?”
“…” Anh nói đến ăn với uống, thực sự là ăn uống thật sao?
Mộ Tấn Dương nhìn vẻ mặt tràn đầy hoài nghi của cô, khóe miệng giương lên, gắp vài món ăn cô yêu thích mang đến ngồi bên cạnh cô.
Những người khác vừa đến đều là tìm người hàn huyên hỏi thăm, muốn níu kéo quan hệ, chỉ mong sao có thể bám chắc những người có quyền lực.
Mà hai người Diệp Du Nhiên và Mộ Tấn Dương ngồi một bên yên tĩnh ăn thức ăn, hiển nhiên có chút không ăn khớp với nơi này.
Sau khi Mộ Tấn Dương ngồi xuống mới phát hiện không cầm theo đồ uống, đứng dậy nói với cô: “Tôi đi lấy đồ uống, cô ngoan ngoan ngồi ở đây.”
Ngoan ngoãn ngồi…
Cô cũng không phải là trẻ nhỏ.
“Muốn đi thì mau đi đi.” Diệp Du Nhiên trợn mắt nhìn anh, không biết rằng nơi khóe miệng của mình còn dính một ít tương.
Mộ Tấn Dương nhìn chằm chằm cô một giây, đột nhiên cúi thấp đầu hôn cô, đem vết tương dính ở bên mép của cô liếm vào trong miệng mình.
Diệp Du Nhiên kinh ngạc nhìn anh, quay đầu nhìn xung quanh, xác định xung quanh không có ai chú ý đến bên này mới quay đầu trừng anh.
Mộ Tấn Dương cũng không giận, đưa tay vỗ mặt cô, quay đầu đi lấy đồ uống.
Bước chân Mộ Tấn Dương vừa mới rời khỏi thì Huỳnh Tiến Dương đột nhiên xuất hiện.
“Du Nhiên.”
Anh ta gọi Diệp Du Nhiên một tiếng thì người cũng đã đi đến trước mặt cô.
Diệp Du Nhiên giật mình nhìn Huỳnh Tiến Dương đang đứng trước mặt cô, nghĩ đến chuyện lần trước, không khỏi chột dạ xoay đầu nhìn về phía của Mộ Tấn Dương vừa đi qua.
Cũng may, nơi Mộ Tấn Dương muốn đi cũng không nhìn thấy tình hình bên này của cô.
Chương 199:
“Có chuyện gì à?” Diệp Du Nhiên xoay đầu nhìn về phía Huỳnh Tiến Dương, trên mặt lộ ra ý cười, cô chỉ mong nhanh chóng đem Huỳnh Tiến Dương đuổi đi.
Sắc mặt Huỳnh Tiến Dương hơi lạnh lùng liếc nhìn về phía nơi Mộ Tấn Dương vừa đi qua: “Em vẫn ở chung với anh ta?”
Khẩu khí này nghe hình như có điểm hơi lạ.
“Chúng tôi là vợ chồng hợp pháp đã được chứng nhận, vì sao lại không thể ở cùng nhau được chứ?” Diệp Du Nhiên cảm thấy hơi buồn cười, Huỳnh Tiến Dương vì sao lúc nào cũng mang dáng vẻ muốn quản mọi việc của cô vậy.
Trong tay của Huỳnh Tiến Dương vẫn đang cầm một ly Champagne, anh ta đặt ly rượu xuống, khẽ nhíu mày: “Du Nhiên, không phải mọi người đều tin tưởng em giống như anh, em quá đơn thuần, sẽ bị lừa gạt, anh ta biết chuyện của em không?”
Diệp Du Nhiên: “…”
Huỳnh Tiến Dương thấy cô không nói chuyện, cho là bị mình nói trúng, đi qua ngồi xuống cạnh cô, thanh âm không lớn nói: “Anh ta không biết chuyện em phá thai trước chứ?”
“Có ý gì?” Lần này, ý cười trên mặt của Diệp Du Nhiên cũng không còn duy trì nữa, cô thật sự là hoài nghi mạch não của Huỳnh Tiến Dương dài như thế nào.
“Không cần nhạy cảm như vậy, anh biết lúc đó vì tuổi em còn nhỏ nên mới bị lừa, đó cũng không quan trọng, cho nên em hoàn toàn không cần chịu thiệt mà gả cho người đàn ông đó, anh ta không có gì tốt, không thể mang lại hạnh phúc cho em.”
Đối với Huỳnh Tiến Dương mà nói, người như Mộ Tấn Dương mà làm phó giám đốc ở một công ty nhỏ thì chính là không có triển vọng gì, hoàn toàn không đặt vào trong mắt.
Diệp Du Nhiên đại khái cũng biết là là bởi vì lần trước cô nói những lời đó với Huỳnh Tiến Dương dẫn đến anh ta hiểu lầm cô.
Nhưng cho dù bây giờ cô có giải thích thì Huỳnh Tiến Dương cũng sẽ không nghe, một người cố chấp như anh ta, cho là cái gì thì sẽ là cái đó.
Cũng không biết đây là việc tốt hay là xấu, về chuyện Diệp Du Nhiên năm đó bị hãm hại mà xảy thai, anh ta lựa chọn tin tưởng, nhưng ngược lại cũng không vì vậy mà xem thường cô.
Đối với anh ta mà nói, Diệp Du Nhiên chính là không hiểu chuyện, đã làm ra chuyện khác người như vậy mà cũng không lo lắng gì, cho dù danh tiếng có kém chút thì anh ta cũng sẽ không cưới cô.
Cho dù như vậy, cô vẫn muốn giải thích: “Tôi gả cho người đàn ông như thế nào đó là quyền của tôi, anh ấy giàu hay không, tôi sống như thế nào, đó cũng là chuyện của tôi, cũng không cần anh phải bận tâm.”
Huỳnh Tiến Dương nhíu mày: “Du Nhiên! Em nói như vậy, tôi rất tức giận, em nên gả cho người tốt hơn, sống một cuộc sống tốt hơn.”
Diệp Du Nhiên: “Hiện giờ tôi cũng sống rất tốt rồi…”
Cô cảm thấy Huỳnh Tiến Dương chính là bị điên rồi!
Huỳnh Tiến Dương phản bác: “Em rời khỏi anh ta thì sẽ sống tốt hơn.”
“Mời anh Huỳnh nói tôi biết, vợ tôi vì sao sau khi rời khỏi tôi thì sẽ sống tốt hơn?”
Diệp Du Nhiên bỗng quay đầu, nhìn thấy Mộ Tấn Dương không biết lúc nào đã quay trở lại, sắc mặt u ám, hiển nhiên là đang tức giận.
Diệp Du Nhiên chột dạ rụt cổ lại, cũng không biết anh nghe được bao nhiêu rồi.
Huỳnh Tiến Dương dường như cũng không ngờ đến là Mộ Tấn Dương sẽ đột nhiên xuất hiện, trên mặt thoáng qua một tia không được tự nhiên.
Nhưng vì sự kiêu ngạo của đại thiếu gia nhà họ Huỳnh làm anh ta không thể lùi bước, anh ta đứng dậy: “Thứ cho tôi nói thẳng, anh Mộ và Du Nhiên thật sự không xứng, Du Nhiên đáng ra nên gả cho người đàn ông tốt hơn.”
Sắc mặt Mộ Tấn Dương lạnh đi vài phần, một người ngoài cũng dám chạy đến trước mặt anh nói những lời này.
Chương 200:
“Vậy anh Huỳnh cho rằng, người đàn ông như thế nào mới xứng với vợ tôi?” Mộ Tấn Dương vừa nói, vừa ngồi xuống, thân thể khẽ nghiêng về phía sau.
Anh ngồi, còn Huỳnh Tiến Dương thì đứng, Huỳnh Tiến Dương có cảm giác kì dị giống như mình thấp hơn Mộ Tấn Dương một bậc.
Nhận thức này làm sắc mặt Huỳnh Tiến Dương lạnh đi, anh ta hừ lạnh nói: “Ít nhất không giống như anh.”
Diệp Du Nhiên nghe một câu “không xứng” của Huỳnh Tiến Dương, vẻ mặt đã mất hết kiên nhẫn.
“Anh mau đi đi, Diệp Yến Nhi đang tìm anh, chuyện của tôi không cần anh lo, tôi và anh ấy ở cùng nhau có hạnh phúc hay không, đó là chuyện của tôi, anh năm đó lựa chọn việc không tin tưởng tôi, hiện tại cũng không cần anh giả vờ giả vịt như vậy, tôi cũng không ngạc nhiên gì.”
Diệp Du Nhiên lạnh lùng nhìn chằm chằm Huỳnh Tiến Dương, trong con ngươi không có chút nhiệt độ nào.
Huỳnh Tiến Dương sửng sốt: “Du Nhiên,em…”
“Tiến Dương.”
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến.
Diệp Yến Nhi cả người mặc bộ lễ phục màu trắng, đang đi về hướng bên này.
Sau khi đến gần, nhìn thấy Diệp Du Nhiên và Mộ Tấn Dương đều ở đây, hơi sững sờ, trước tiên khoát cánh tay của Huỳnh Tiến Dương, mới quay đầu nhìn về phía Diệp Du Nhiên: “Không ngờ Du Nhiên cũng ở đây, ông nội cũng tới rồi, không đi qua chào hỏi sao?”
Diệp Yến Nhi nói xong, ánh mắt đổ về trên người Mộ Tấn Dương, sau đó lại nhanh chóng dời mắt đi.
Yến tiệc này là giới hạn người, Mộ Tấn Dương hẳn là không lấy được thư mời, sao anh dẫn Diệp Du Nhiên vào được?
Cô ta nhớ tới lần trước cùng bọn họ ăn cơm ở Ngọc Hoàng Cung, lúc phải thanh toán, được biết đã thanh toán rồi, bởi vì Mộ Tấn Dương và ông chủ của Ngọc Hoàng Cung có giao tình
Nghĩ đến lần này chắc cũng là vậy.
Còn có chuyện hôm thứ sáu, vốn đã thành công quét sạch danh tiếng của Diệp Du Nhiên, không đứng lên nổi nữa, khẳng định cũng là do Mộ Tấn Dương tìm ông chủ của Ngọc Hoàng Cung cầu cứu.
Mặc dù trong lòng có hàng ngàn suy nghĩ, nhưng nụ cười trên mặt Diệp Yến Nhi không thay đổi, quay đầu nhìn về phía Huỳnh Tiến Dương, trong giọng nói có chút trách cứ: “Anh biết Du Nhiên tới cũng không nói cho em một tiếng, qua đây chào hỏi, dẫn em ấy đi làm quen mấy người.”
Huỳnh Tiến Dương cảm thấy Diệp Yến Nhi nói rất có lý, anh ta quay đầu nhìn về phía Diệp Du Nhiên, nhưng lúc nhìn thấy đáy mắt cô đầy giễu cợt, lời đến khóe miệng cũng dừng lại, trong lòng hiện lên phiền não.
Anh ta đẩy Diệp Yến Nhi ra, giọng không kiên nhẫn: “Muốn dẫn thì em tự dẫn, anh đi ra ngoài hóng mát một chút.”
Nói xong, liền bỏ lại một mình Diệp Yến Nhi, quay đầu rời đi.
Diệp Yến Nhi cảm thấy bị Diệp Du Nhiên chê cười, sắc mặt trở nên khó coi lạ thường, quay đầu liền đi theo ra ngoài.
…
Đến khi hai người nhiều chuyện đều rời đi, Diệp Du Nhiên liền cảm giác không đúng, quay đầu phát hiện Mộ Tấn Dương ở chính diện sắc mặt âm u nhìn cô.
Diệp Du Nhiên bị anh nhìn chột dạ, ho khan hai tiếng, tìm lời nói: “Cái đó, anh muốn ăn chút gì không?”
Mộ Tấn Dương hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên không định để ý cô, nhưng vẫn đem đồ ăn mình lấy đẩy tới trước mặt cô, sau đó nghiêng đầu sang một bên.
Góc nghiêng nhìn cực kì lạnh lùng.