Vì để tránh Mộ Tấn Dương lại ra tay, cô đành ngồi xuống.
Chí ít thì lúc Mộ Tấn Dương không nhịn được nữa mà muốn ra tay thì cô có thể ngăn anh lại.
Trước đây cô không hề biết Mộ Tấn Dương là một người thích ra tay như vậy.
Diệp Du Nhiên cảm thấy, cô nên cảm thấy may mắn mới phải.
Dù sao, trước đây khi cô ở trước mặt Mộ Tấn Dương thì vô cùng không kiêng dè…
Sau khi ngồi xuống, hàng lông mày của Diệp Du Nhiên liền nhíu lại, bởi vì cô ngửi được mùi rượu trên người của Mộ Tấn Dương.
“Anh uống rượu rồi?” Cô quay đầu sang hỏi Mộ Tấn Dương.
Trân Tấn Dương rũ tầm mắt xuống, nhàn nhạt đáp một tiếng: “Một ly.”
“Anh Mộ muốn ăn chút gì không?” Lục Thời Sơ lên tiếng, lúc nói chuyện thì đồng thời đưa menu đến trước mặt của Mộ Tấn Dương.
Mộ Tấn Dương không có nhận lấy menu, rõ ràng là còn bất mãn với Lục Thời Sơ.
Diệp Du Nhiên đột nhiên cảm thấy rất mệt.
Lúc trước khi cô và Mộ Tấn Dương ở bên nhau, anh ấy đã luôn có địch ý với Lục Thời Sơ rồi.
Bây giờ cô và anh ấy đã bàn đến chuyện ly hôn, sau này sẽ không còn dây dưa với anh nữa, nhưng anh vẫn còn bất mãn với Lục Thời Sơ.
Lục Thời Sơ không nợ anh gì cả.
“Anh Thời Sơ, em ăn no rồi, chúng ta đi thôi.” Diệp Du Nhiên không nuốt nổi cục tức này, cô đứng dậy đi ra ngoài.
Lục Thời Sơ nhìn Mộ Tấn Dương một cái rồi cũng đứng dậy đi theo cô.
Mộ Tấn Dương đưa đôi mắt lạnh lùng nhìn bóng ảnh của hai người một trước một sau đi ra ngoài kia, anh trầm mặc một lúc lâu rồi đứng dậy đá bay chiếc ghế bên cạnh mình.
Chiếc ghế bị đá đó đụng trúng một chiếc bàn khác, những chiếc ly thủy tinh trên bàn đều rơi vỡ xuống đất.
Những thanh âm vỡ vụn này vốn không xa lạ.
Vì nó giống với trái tim của anh.
…
“Em xin lỗi.”
Trong bãi đỗ xe, Diệp Du Nhiên cất giọng áy náy.
“Không có gì, anh ta cũng đâu có ra tay không phải sao? Hơn nữa anh Mộ cũng không có ác ý.” Những lời này đương nhiên là để an ủi Diệp Du Nhiên.
Cái biểu tình của Mộ Tấn Dương lúc đó hệt như muốn giết người, nhưng lúc nhìn qua Diệp Du Nhiên thì liền biến mất.
Diệp Du Nhiên không biết là nên nói gì nữa.
Hành vi của Mộ Tấn Dương lúc đó đã là mang theo ác ý rồi.
Nếu như đổi lại là người khác, chắc có lẽ là đã đánh nhau rồi.
Từ nhỏ đến lớn, Lục Thời Sơ đều luôn ôn hòa và hiểu lòng người như vậy.
“Em về trước đi, không còn sớm nữa, ngày mai còn phải đi làm.” Lục Thời Sơ vỗ vỗ vai cô: “Em đi xe của mình nên anh không tiễn nữa.”
“Vậy em…đi trước đây?”
“Đi đi.”