Khi ăn sáng, cô yên lặng quan sát những người dân trong thôn, ai nấy nhìn đều có vẻ không phải người xấu nhưng lại giống như không thiện lương chất phác như vẻ bề ngoài.
Sắc mặt Lê Bách Lạc lo lắng nhìn cô: “Tổng giám Diệp, sắc mặt chị kém lắm, có cần về nghỉ ngơi không? Dù sao hôm nay cũng không có việc gì.”
“Không sao?” Cô không muốn một mình ở trong căn phòng đó.
Ban ngày người dân trong thôn đều xuống ruộng làm việc, trẻ con đi học, cô ở trong phòng cũng chỉ có một mình.
Người tối qua là ai, có mục đích gì, cô đều không biết nên cô không thể lơ là.
Nhưng chuyện này lại không tiện nói với người khác.
…
Nhiệm vụ hôm nay là quay người già sống đơn độc.
Mặc dù chỉ xuất hiện trong ống kính vài phút nhưng quay chụp nơi này có độ khó không hề nhỏ.
Hơn nữa người già sống đơn độc đó sống ở nơi hơi xa.
Họ còn chưa quay đã có người chạy vào nói có người tới.
“Ai tới?” Diệp Du Nhiên nghiêng đầu hỏi.
“Có vài người đàn ông tới, vừa tới đã hỏi Diệp Du Nhiên ở đâu, tìm cô đó.”
Đàn ông? Đến đây tìm cô?
Sẽ là ai?
Không thể là Lục Thời Sơ, mấy ngày nay anh ấy hơi bận, không rời đi được, hơn nữa cũng không thể tới nơi này.
Bạn bè là đàn ông cô biết cũng không có mấy ai, sau khi loại trừ thì không có gì hồi hộp.
Diệp Du Nhiên nhíu mày suy nghĩ chốc lát rồi nói: “Tôi ra xem cùng cậu.”
…
Diệp Du Nhiên đi theo người đó ra ngoài thì thấy Mộ Tấn Dương được một đám người vây quanh ở giữa.
Dáng vẻ Mộ Tấn Dương nhìn hơi chật vật.
Anh ngồi trên một tảng đá, tóc hơi rối, áo khoác tây trang vắt trên cánh tay, áo sơ mi đen trên người cởi hai cúc, tay áo cũng được xắn lên tới cánh tay.
Sắc mặt anh hơi căng cứng, môi mỏng mím chặt, quần áo đen thâm trầm nghiêm túc lại càng thấy rõ sự xa cách không được tới gần.
Chỉ là…
Ánh mắt Diệp Du Nhiên nhìn xuống ống quần dính đầy bùn đất của anh, không nhịn được muốn cười.
Vào thôn có một con đường núi bắt buộc phải đi, không thể dựa vào bất kỳ phương tiện giao thông nào, phải đi bộ những bốn năm tiếng.
Cấp dưới đứng sau lưng Mộ Tấn Dương bỗng nhìn về phía Diệp Du Nhiên qua đám người.
Sau đó anh ta cúi người nói gì đó bên tai Mộ Tấn Dương.
Rồi Diệp Du Nhiên thấy Mộ Tấn Dương nhìn về phía này.
Diệp Du Nhiên thấy anh phát hiện ra mình thì dứt khoát đi tới.
“Đây là đối tác của công ty chúng tôi, lại phiền mọi người rồi.”
Diệp Du Nhiên đi tới lịch sự nói với những người dân trong thôn, mọi người lại tiếp tục trở về làm công việc của mình.