“Vậy mang về giặt đi.” Diệp Du Nhiên nói xong thì thấy người trong công ty trở về ở phía xa xa.
Cô sợ ở chung với Mộ Tấn Dương sẽ lại khiến mọi người hiểu lầm.
Cô chỉ bỏ lại một câu “tôi đi xem xem” rồi rời đi.
Mộ Tấn Dương nhìn theo bóng lưng cô, trong mắt hiện lên vẻ suy tư.
…
Buổi trưa ăn cơm xong Diệp Du Nhiên và Lê Bách Lạc về phòng nghỉ trưa.
Diệp Du Nhiên đi tới cửa thì bỗng dừng lại.
Có lẽ vì chuyện tối qua nên cô không muốn vào, quyết định đi xem Mộ Tấn Dương.
Cô đến đây mấy ngày đã quen cuộc sống ba bữa khoai lang khoai tây, khi họ tới cũng tự mang theo ít đồ ăn, nhưng đến cùng cũng không được như khi ở thành phố Vân Châu, muốn ăn gì là có cái đó.
Cô đi vào đã thấy Mộ Tấn Dương mặt không cảm xúc ngồi méo giường, vẻ mặt lạnh lùng, sắc bén.
Căn phòng đơn sơ cùng với Mộ Tấn Dương ăn mặc đồ hàng hiệu tạo thành sự đối lập rõ ràng.
Diệp Du Nhiên đi vào, mấy cấp dưới đi theo anh cũng rất tự giác đi ra.
Diệp Du Nhiên có chút không tự nhiên, cô hỏi anh: “Ở đây không quen phải không? Anh về sớm đi.”
Nói cô tự cho là đúng cũng được, cô luôn cảm thấy sở dĩ Mộ Tấn Dương đến đây là có liên quan đến cô.
Mộ Tấn Dương nghe vậy cũng không trả lời mà đưa cái túi sau lưng mình tới trước mặt cô: “Giúp tôi giặt quần áo.”
“Sao cơ?” Diệp Du Nhiên cho rằng mình nghe nhầm.
“Dù sao tôi không biết giặt cũng không mang theo quần áo để thay.” Trên mặt Mộ Tấn Dương mang vẻ đàng hoàng nhưng Diệp Du Nhiên nghe ra được vài phần vô lại trong giọng nói của anh.
Sau đó anh lại bổ sung một câu: “Tôi tin là Tổng giám Diệp sẽ không để ý chuyện nhỏ này.”
Ánh nói rồi nhét cái túi vào tay Diệp Du Nhiên.
Hay cho một câu Tổng giám Diệp.
Diệp Du Nhiên ngoài cười nhưng trong không cười trả túi lại cho anh: “Nhưng chúng ta chỉ là đối tác công việc.”
Nói cô mẫn cảm cũng được.
Chuyện giặt quần áo này quá riêng tư.
Nếu hai người đã không thể ở bên nhau thì đừng quấn quýt lấy nhau không cần thiết nữa.
Sắc mặt Mộ Tấn Dương không đổi: “Tổng giám Diệp muốn để tôi đi nhờ chị Trương hay là trợ lý của cô.”
Chị Trương chắc chắn sẽ đồng ý giúp Mộ Tấn Dương, chỉ là họ đến đây để quay phim, làm hạng mục công ích chứ không phải đến để thêm phiền phức cho người khác.
Mà Lê Bách Lạc mặc dù là trợ lý của cô, nhưng Diệp Du Nhiên cũng không thể để cô ấy đi giặt đồ cho người đàn ông khác được.
Nói đi nói lại hình như cũng chỉ còn cô.
…
Diệp Du Nhiên cầm quần áo anh đi tới bên sông, “bộp” một tiếng ném thùng lên mặt đất, cô quay đầu nhìn Mộ Tấn Dương: “Anh đi theo làm gì?”
“Ở đây khép kín như thế, rừng cây lại dày đặc, nói không chừng còn có động vật hoang dã khổng lồ, tôi đi theo bảo vệ em.” Mộ Tấn Dương nói xong thì xoay người nhặt thân cây ở ven đường lên.