Cô lập tức nhấc chân bước ra khỏi nhà vệ sinh, không muốn ở đây thêm một lúc nào nữa.
Rồi tựa như chợt nghĩ đến điều gì đấy, lại quay đầu nhìn Mộ Tấn Dương: “Mong anh nhanh chóng giải quyết dứt điểm vụ ly hôn đi thôi.”
Ra đến bên ngoài nhà vệ sinh, Diệp Du Nhiên mới hiểu vì sao bên trong ầm ĩ như vậy mà không có ai đi vào.
Nam Sơn dắt một theo môt nhóm đàn em đứng canh chừng trước cửa, nhìn thấy Diệp Du Nhiên đi ra bèn bực bội nói: “Cô Diệp, đã lâu không gặp.”
“Đã lâu không gặp.” Diệp Du Nhiên hờ hững đáp.
Diệp Du Nhiên lại nghĩ đến cảnh tượng ồn ào trong nhà vệ sinh và những lời cô đã nói ban nãy, chắc chắn Nam Sơn đã nghe thấy, cũng đoán ra được rồi, gương mặt cô thoáng có vẻ lúng túng.
Thật ra Nam Sơn rất bận rộn, không cần phải dắt người đến đây canh chừng.
Nhưng sau hai năm xa cách, Diệp Du Nhiên đã trở về, anh ta không khỏi thấy tò mò trong lòng.
Nam Sơn có lòng muốn xóa tan bầu không khí lúng túng tại thời điểm này, bèn nói: “Cô Diệp vẫn xinh đẹp động lòng người như vậy.”
“Nam Sơn, cậu rảnh rỗi lắm à?”
Giọng nói yếu ớt của Mộ Tấn Dương vang lên trước, rồi cơ thể cao ráo của anh lập tức xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Diệp Du Nhiên không muốn gặp anh ta, bèn quay người bỏ di.
Cô vừa đi vừa cởi áo khoác xuống, nhìn hai lỗ rách vì bị chó cắn mà khóc không ra nước mắt.
Lúc về đến phòng ăn riêng, mọi người đã bắt đầu uống rượu chặp hai.
Một số người uống rượu vào người, dưới tác dụng của men say, nói năng cũng không kiêng dè nhiều như lúc tỉnh táo nữa.
Thấy Diệp Du Nhiên đi vào phòng, có người lập tức bước đến, dang tay muốn khoác lên vai Diệp Du Nhiên, ậm ờ nói: “Tổng giám Diệp quay trở về rồi, chúng tôi còn nghĩ cô chạy mất rồi chứ.”
Diệp Du Nhiên bình tĩnh né tránh cánh tay của anh ta, gương mặt có vẻ lạnh nhạt: “Ngài nói sai rồi, hôm nay tôi là người mời khách kia mà, sao mà chạy được chứ? Ngài nói thế không hay chút nào, phải tự phạt mới được đấy nhé.”
Một tiếng “Ngài” thốt ra từ miệng cô, khiến cho người nọ tỉnh táo quá nửa.
Bởi vì chuyện xảy ra hồi ban nãy, tâm trạng Diệp Du Nhiên cũng không tốt là bao.
Cô đi thẳng vào trong, tự rót đầy ly rượu cho mình.
Rồi nâng ly lên cao, trịnh trọng nói: “Từ lúc mua lại truyền thông Diễn Tuyệt cho đến nay, cả thảy thành công mà công ty đạt được đều nhờ có công sức của mọi người, tôi thay mặt chủ tịch hội đồng quản trị, kính mọi người một ly.”
Sau khi uống cạn, cô lại rót thêm một ly nữa: “Còn ly này, là tự tôi kính mọi người…”
Diệp Du Nhiên cũng không biết bản thân mình đã uống bao nhiêu.
Lúc tàn bữa, cô gắng gượng xếp người đưa nhân viên cấp cao về nhà rồi mới đỡ trán, ngồi phịch xuống ghế sô pha, lười nhác chẳng buồn nhúc nhích.
“Tổng giám?” Trong bữa cơm, Lê Bách Lạc uống khá ít, cô ta cầm ly nước sang đưa cho Diệp Du Nhiên: “Cô uống nước đi.”
“Cảm ơn.”
Diệp Du Nhiên nhận lấy, hớp một ngụm, cô lần mò lấy tấm thẻ từ trong túi ra, đưa cho Lê Bách Lạc: “Cô đi tính tiền đi.”
Lê Bách Lạc cầm thẻ ra khỏi phòng, rồi nhanh chóng quay trở lại.
“Đã tính tiền xong rồi? Về thôi ạ.”
Chương 636:
Diệp Du Nhiên nghe thấy tiếng mở cửa, bèn uể oải ngẩng đầu lên nhìn Lê Bách Lạc, cô đứng lên từ chiếc ghế sô pha, đến giờ mới cảm thấy đầu đau như búa bổ.
“Tổng giám!” Lê Bách Lạc vội vã chạy sang dìu cô.
“Phải làm phiền cô đưa tôi về nhà rồi.” Diệp Du Nhiên không chỉ thấy đau đầu mà còn cảm thấy tầm mắt mơ hồ, các món đồ như thể chồng chất vào nhau.
Lê Bách Lạc dìu cô một cách vất vả.
Vừa đi ra ngoài cửa bèn nhìn thấy một người đàn ông cao ráo đứng ở đó, nhìn Diệp Du Nhiên với đôi mắt sâu thẳm.
Đợi đến khi Lê Bách Lạc nhìn rõ gương mặt của anh ấy, cô ta mới lắp bắp nói: “Anh…anh Mộ…”
“Giao cô ấy lại cho tôi.” Mộ Tấn Dương liếc mắt nhìn Lê Bách Lạc.
“Hả?”
Đương nhiên Lê Bách Lạc biết người đàn ông trước mặt, vì cô đã nhìn thấy anh ta trên tivi nhiều lần.
Cô biết thân phận của anh ấy, nhưng lại cảm thấy lời nói của Mộ Tấn Dương hơi khó hiểu.
Giao tổng giám cho anh ấy à?
Anh ấy muốn làm gì?
Mộ Tấn Dương không đợi Lê Bách Lạc kịp phản ứng mà thẳng tay kéo Diệp Du Nhiên vào lòng mình.
Sau khi ngửi thấy mùi rượu trên người Diệp Du Nhiên, lông mày của anh nhíu chặt thành nút chết, sắc mặt vô cùng đáng sợ.
Lê Bách Lạc run run rẩy rẩy, nhưng vẫn dũng cảm cất tiếng nói: “Anh Mộ, anh không thể đưa tổng giám Diệp đi được.”
Bởi vì sợ hãi sắc mặt Mộ Tấn Dương, nên lời nói của Lê Bách Lạc không hề có chút khí thế nào.
Cho dù có là tổng giám đốc LK, cũng không thể cướp người công khai như vậy chứ.
“Cô không nhúng tay vào được đâu.” Mộ Tấn Dương vứt lại một câu nói rồi ôm Diệp Du Nhiên đi.
Lê Thanh Nguyệt muốn đi theo bọn họ, nhưng lại bị một người nước ngoài có đôi mắt xanh chặn đường: “Đây là chuyện riêng của vợ chồng bọn họ, cô cũng đừng lo chuyện bao đồng nữa.”
Lê Bách Lạc trừng mắt: “Anh Mộ là bạn trai của tổng giám Diệp ư?”
Nam Sơn nghĩ ngợi một lúc, rồi gật đầu.
Mặc dù bị anh ta giải thích lệch đi, nhưng tính chất cũng giống như vậy mà thôi.
Lê Bách Lạc càng trợn to mắt hơn nữa.
Trời ạ, bạn trai của tổng giám Diệp lại là Mộ Tấn Dương!
Mộ Tấn Dương đưa Diệp Du Nhiên về vịnh Vân Thượng.
Căn biệt thự bị bỏ trống hai năm, cuối cùng đã đợi được đến ngày nữ chủ nhân của nó trở về.
Hai năm nay, Mộ Tấn Dương không thường sống trong nước nên đưa Thịt Bò đến Ngọc Hoàng Cung, mướn người chuyên chăm sóc cho nó.
Bây giờ Diệp Du Nhiên đã trở về, anh lại dọn về sống lâu dài trong thành phố Vân Châu, bởi thế cũng dắt Thịt Bò về nhà.
Mộ Tấn Dương vừa mở cửa, Thịt Bò đã “gấu gấu” vài tiếng rồi chạy ù vào nhà, hoảng loạn tìm đến căn phòng dành riêng cho nó.
Mộ Tấn Dương lười, chẳng buồn để ý đến Thịt Bò mà ôm Diệp Du Nhiên đi lên lầu.
Chương 637:
Biệt thự rất sạch sẽ.
Mặc dù hai năm nay anh không sống ở đây, nhưng vẫn có người đến quét dọn định kỳ.
Anh nhẹ nhàng đặt Diệp Du Nhiên lên giường, ánh mắt sâu tựa biển.
Nhìn thấy Diệp Du Nhiên còn xinh xắn, kiều diễm hơn cả hai năm trước đó, Mộ Tấn Dương không khỏi khom lưng, đặt nụ hôn nóng bỏng lên trán cô.
Nụ hôn trượt dần từ trán xuống, cuối cùng dừng lại trên đôi cô, quyến luyến không nỡ xa rời…
Một hồi sau, Mộ Tấn Dương mới ngẩng đầu lên.
Nhìn thấy vệt nước trên môi cô, ánh mắt anh tối lại.
Anh mím môi, kềm chế cảm giác xúc động trong lòng, đúng lúc muốn đứng dậy đi lấy nước nóng để lau mặt cho Diệp Du Nhiên, bèn nghe thấy tiếng nói đứt quãng của cô: “Đừng…Con ơi…”
Thần kinh của Diệp Du Nhiên bị rượu làm tê liệt, ý thức lúc này cũng không rõ ràng.
Trong lúc mơ màng, cô lại nhớ tới hai năm trước, hôm đó lúc cô mới tỉnh dậy trong bệnh viện.
Y tá nói với cô rằng đứa bé đã mất.
“Không…”
Vẻ mặt của Mộ Tấn Dương căng thẳng, vội ngồi xuống, cúi đầu nhìn vẻ mặt của Diệp Du Nhiên, cúi đầu gọi cô: “Diệp Du Nhiên?”
“Đứa bé…”
Khuôn mặt thanh tú của Diệp Du Nhiên tràn ngập sự đau khổ, khẽ lẩm bẩm gì đó, hai hàng mày cau lại, khiến người ta đau lòng.
Mộ Tấn Dương đưa tay vuốt điểm giữa hai hàng mày của cô, lông mày lại nhíu lại.
Đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy cô vào lòng, cúi người muốn nghe cô nói cái gì, nhưng cô lại không nói gì nữa, bàn tay lớn vỗ nhẹ lên lưng cô, lúc này cô mới trở nên yên lặng.
Một lát sau, anh nghe thấy tiếng thở đều của cô.
Biết cô đã ngủ, mới đặt cô xuống.
Nhưng, rốt cuộc chuyện gì khiến cho cô đau khổ như vậy?
Ngoài cửa vang lên tiếng “ăng ẳng” của thịt bò.
Mộ Tấn Dương đi ra mở cửa.
Ngồi xổm xuống, vuốt ve đầu của thịt bò, khẽ nói: “Ngoan một chút, cô ấy đang ngủ, đi xuống đi.”
Dường như thịt bò nghe hiểu, quay người, lắc lắc mông đi xuống tầng.
…
Lúc Diệp Du Nhiên tỉnh lại, cảm giác đầu mình đau đớn như sắp nổ tung.
Say rượu đúng là điều tồi tệ nhất mà.
Cô xoay người ngồi dậy, cúi đầu thì thấy áo ngủ mặc trên người có chút quen mắt.
Nhưng, đây chắc chắn không phải do cô thay!
Cô vội vàng xuống giường, lúc quay đầu trong lơ đãng thì thấy một bức tranh.
Đây là bức tranh được Mộ Tấn Dương vẽ hai năm trước.
Lúc Mộ Tấn Dương vẽ ra bức tranh này, vật liệu mà anh dùng đều là những vật liệu tốt nhất, nên bức tranh kia không hề có dấu vế bị phai màu, ngược lại hoàn toàn như mới.
Ngay lúc cô đang trong tình trạng sững sờ, cánh cửa phòng được người đẩy ra từ phía bên ngoài, phát ra tiếng “ken két”.
Chương 638:
“Tỉnh rồi thì xuống tầng ăn sáng đi.”
Mộ Tấn Dương đang mặc một bộ vest, lúc tầm mắt chạm vào cổ áo bị trễ xuống và một phần ngực bị lộ ra của cô, ánh mắt tối đi.
Áo ngủ thùng thình cũng không che được dáng người đã phát dục tinh tế của người con gái đã trưởng thành.
Diệp Du Nhiên chú ý tới ánh mắt của Mộ Tấn Dương, sắc mặt lạnh lùng, nhanh chóng quay lưng lại, giọng nói cũng lành lạnh: “Anh dựa vào đâu mà đưa tôi đến nhà anh!”
“Đây là nhà của chúng ta.”
Mộ Tấn Dương bỏ lại một câu như vậy, cũng không giải thích gì nhiều, mà xoay người xuống tầng.
Diệp Du Nhiên nghe được tiếng đóng cửa, tức giận dậm chân.
Ánh mắt nhìn về phía cửa hiện lên sự chán ghét.
…
Quần áo hôm qua của cô đã không thể mặc được nữa.
Cô không biết mối quan hệ của Mộ Tấn Dương và Cố Hàm Yên mấy năm nay như thế nào.
Lúc cô nhìn thấy quần áo của mình còn treo nguyên trong tủ, giật mình trong chốc lát.
Cô lấy một bộ quần áo ra thay, phát hiện có chút rộng.
Khó trách hai năm nay Phong Hải vẫn nói cô gầy, hóa ra là gầy đi nhiều thật.
Cô đi xuống dưới tầng, liếc qua phòng ăn, rồi trực tiếp nhấc chân đi thẳng về phía cửa.
Có ma mới thèm cùng anh ăn sáng!
Anh nói thì cô phải nghe theo sao?
Cũng không phải hoàng đế của xã hội phong kiến!
Nhưng lúc Diệp Du Nhiên đi tới cửa, lúc phát hiện Mộ Tấn Dương đã chờ ở đó, thì sắc mặt cô trở nên tối sầm.
Trên mặt cô hiện lên một tia đề phòng, chuẩn bị đẩy Mộ Tấn Dương ra rồi trực tiếp rời đi.
Nhưng ngạc nhiên là Mộ Tấn Dương cũng không ngăn cản cô, chỉ mở miệng nói một câu khiến cho Diệp Du Nhiên vô cùng khó hiểu.
“Nhớ những gì em nói lúc uống say tối hôm qua không?”
Sắc mặt Diệp Du Nhiên thay đổi.
Cô nhớ lúc trước khi còn ở Cảnh Thành, có lần cô uống say, ngày hôm sau tỉnh lại thì Phong Hải lại cố ý đưa cô ra ngoài thư giãn.
Sau đó cô mới biết, Phong Hải làm như vậy bởi vì nghe thấy lúc cô say rượu nhắc tới đứa bé, nên muốn khuyên bảo cô.
Nhưng đứa bé vĩnh viễn luôn là nút thắt trong lòng cô.
Diệp Du Nhiên chỉ cần nghĩ đến việc mình nhắc về đứa bé sau khi say rượu tối hôm qua, thì cảm thấy cả người rét run.
Năm đó, Mộ Tấn Dương không tin đứa bé kia là của cô…
Diệp Du Nhiên cười gượng: “Lời nói linh tinh lúc say thì ai mà nhớ được, ngược lại là anh, tích cực như vậy làm gì?”
Trong mắt Diệp Du Nhiên lóe lên một tia hận ý, nhưng chỉ thoáng lướt qua.
Nhưng vẫn bị Mộ Tấn Dương chú ý tới.
Chương 639:
Anh không ngăn cản Diệp Du Nhiên nữa.
Anh cũng chỉ thuận miệng hỏi mà thôi, không ngờ Diệp Du Nhiên lại có phản ứng lớn như vậy.
Xem ra, bên trong có vấn đề.
Mộ Tấn Dương nhìn hướng Diệp Du Nhiên rời đi, lấy di động ra gọi điện cho Nam Sơn: “Điều tra chi tiết lại những chuyện năm đó.”
Năm đó, rốt cuộc anh đã bỏ lỡ chuyện gì?
…
Diệp Du Nhiên đi một khoảng xa mới gọi xe taxi.
Trước khi lên xe, cô quay đầu lại nhìn thoáng qua, xác định Mộ Tấn Dương không đi theo mới ngồi vào trong xe.
Cô báo địa chỉ chỗ ở rồi ngửa đầu dựa vào cửa kính xe.
Không biết qua bao lâu, xe ngừng lại.
“Thưa cô, đã tới rồi!”
Tài xế tốt bụng nhắc nhở cô, quay đầu lại phát hiện khách hàng nữ trẻ tuổi xinh đẹp kia đã rơi lệ đầy mặt.
Tài xế thở dài, đưa hai tờ khăn giấy cho cô: “Cô à, đừng buồn, mấy tên công tử nhà giàu này, không có ai thật tình cả, cô trẻ tuổi xinh đẹp như vậy, lúc tìm kiếm đối tượng thì đừng chú trọng tới việc có tiền, có quyền thế hay không, quan trọng là thương cô.”
Bởi vì Diệp Du Nhiên đi ra từ Vịnh Vân Thượng, những người sống ở đó toàn là những kẻ giàu có.
Tài xế thấy cô khóc, thì tưởng cô bị tên công tử nhà giàu nào đó bỏ rơi nên mới an ủi cô như vậy.
Diệp Du Nhiên đưa tay chạm lên mặt, lúc này mới phát hiện trên mặt đã đầy nước mắt.
Cô cúi đầu, nhận lấy khăn giấy tài xế đưa cho, thanh toán tiền xe, vội vàng nói “cám ơn”, rồi nhanh chóng xuống xe.
Thương cô?
Trước kia Mộ Tấn Dương cũng rất thương cô.
Nhưng anh không thương cô cho đến cuối.
Ông nội của anh quan trọng hơn so với cô, anh tin tưởng ông ấy nhưng lại không tin tưởng cô.
Ngày hôm nay đi tới tình trạng này, ngay cả dũng khí để hận anh, chỉ trích anh cô cũng không có.
…
Diệp Du Nhiên trở lại chỗ ở của mình, nấu gì đó đơn giản để ăn rồi đi ngủ.
Trong lúc ngủ nửa tỉnh nửa mê, thì nhận được điện thoại của Phong Hải.
“Cậu.” Diệp Du Nhiên thấy người gọi tới là Phong Hải, vội ngồi dậy.
Giọng của Phong Hải vẫn nhẹ nhàng, dịu dàng mười năm như một: “Du Nhiên, tình huống bên Hải Nguyệt thế nào rồi?”
Diệp Du Nhiên mỉm cười: “Mọi thứ đều ổn, chuyện bên này cháu có chừng mực, cậu đừng lo cho cháu, lần trước bảo cậu tới bệnh viện kiểm tra, cậu đã đi kiểm tra chưa?”
Sống cùng với Phong Hải hai năm, Phong Hải đã giúp đỡ cô rất nhiều, cho dù người lạnh lùng hơn nữa cũng sẽ bị lay động.
“Cậu biết rồi, lát nữa cậu sẽ đi.”
Phong Hải nói xong, thì im lặng, tựa như muốn nói rồi lại thôi.
Chương 640:
Diệp Du Nhiên mím môi: “Những chuyện khác, cháu cũng tự có chừng mực, cậu chú ý sức khỏe, có thời gian cháu sẽ về thăm cậu.”
“Ừm.”
Hai người nói thêm vài câu rồi cúp điện thoại.
Xa xa ở Cảnh Thành, sau khi Phong Hải cúp điện thoại, trong mắt hiện lên một tia toan tính.
Sau đó gọi cấp dưới tới, trầm giọng ra lệnh: “Nếu có người điều tra chuyện của Diệp Du Nhiên thì phải tìm mọi cách che giấu càng kỹ càng tốt.”
“Vâng.” Cấp dưới nhận lệnh rồi rời đi.
Buổi chiều, Diệp Du Nhiên đi siêu thị mua một vài đồ dùng hàng ngày và nguyên liệu nấu ăn.
Cô đặt những thứ đã mua vào trong xe, vừa ngồi vào trong xe thì thấy một bóng dáng quen thuộc đang đi qua trước mắt cô.
Diệp Du Nhiên nắm chặt tay lái.
Người đi qua trước mặt không phải ai khác, chính là An Hạ.
Năm đó sau khi cô rời đi, mặc dù không liên lạc với An Hạ, nhưng vẫn gửi một email cho cô ấy.
Trường hợp lúc ấy khẩn cấp, cô không suy nghĩ được nhiều.
An Hạ… chắc chắn sẽ trách cô.
Diệp Du Nhiên ngồi trong xe một lát mới chậm rãi lái xe về.
Về đến nhà, sau khi thu dọn đồ xong, cô mới lấy di động ra bấm số của An Hạ.
Cô nhớ số điện thoại của An Hạ.
Cô chủ động liên hệ với An Hạ, vẫn tốt hơn so với việc ngày nào đó An Hạ đột nhiên bắt gặp cô.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối.
“Xin chào, ai vậy?” Giọng của An Hạ mang theo chút nghi hoặc.
Diệp Du Nhiên có thể nghe thấy tiếng quảng cáo sản phẩm từ phía bên kia điện thoại.
Cõ lẽ cô ấy vẫn đang ở siêu thị.
Mặc dù trước đó cô đã nghĩ xong câu mở đầu, nhưng lúc tới bên miệng lại không biết nên nói như thế nào.
Sau khi An Hạ đầu bên kia im lặng một lúc, đột nhiên lên tiếng nói: “Du Nhiên?”
“Đúng, là tớ.”
Diệp Du Nhiên thở dài một hơi, có chút lo lắng vặn ngón tay: “Tớ về rồi, có thời gian gặp mặt để tớ mời cậu ăn cơm không?”
“Ha ha.”
An Hạ cười lạnh một tiếng: “Cậu còn mặt mũi để gọi điện cho tớ sao!”
“…” Diệp Du Nhiên cảm thấy bản thân thật sự không còn mặt mũi.
“Hừ!”
An Hạ hừ lạnh một tiếng, rồi cúp điện thoại.
Diệp Du Nhiên biết An Hạ chỉ mạnh miệng mềm lòng, đang chuẩn bị gọi lại nói mấy câu thì An Hạ đã gọi tới.
Cô ấy hung hăng báo cái tên siêu thị, nói: “Muốn mời tớ ăn cơm thì tới đây đón tớ.”
Nói xong, thì” bộp” một tiếng cúp điện thoại.
Diệp Du Nhiên nhìn thoáng qua di động, khẽ mỉm cười.
…