Mục lục
Người Chồng Bí Ẩn Siêu Quyền Lực - Diệp Du Nhiên - Mộ Tấn Dương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 626:
Diệp Du Nhiên mở báo cáo trong tay, như nhớ tới cái gì, ngẩng đầu hỏi cô ấy: “Đây đều là cô sắp xếp?”
Lê Bách Lạc vội trả lời: “Dạ…Là tôi sắp xếp.”
Diệp Du Nhiên gật gật đầu, mặc dù cô gái này nhìn có chút ngốc, nhưng làm việc rất nghiêm túc.

Diệp Du Nhiên ở cùng Phong Hải, quen làm việc cường độ cao, ngày đầu tiên đã dắt người công ty bắt đầu tăng ca.
Đợi lúc tan ca, đã là chín rưỡi.
Ra khỏi công ty, cô lái xe, bất giác đã lái tới căn hộ nhỏ trước đây.
Hai năm nghe có chút dài, nhưng thực ra lại rất ngắn.
Đi xuống lầu dưới, cô dừng lại bước chân.
Năm đó, họ cũng đã từng cãi nhau ở đây…
Diệp Du Nhiên phiền não nắm tóc, đi tới cửa thang máy, ấn lầu bảy.
Đi tới cửa căn hộ, Diệp Du Nhiên nhìn chằm chằm cửa xuất thần một lát, mới tìm thấy chìa khóa mở cửa nhà.
Cửa phòng trộm phát ra tiếng “cọt kẹt”.
Tim Diệp Du Nhiên đột nhiên nhói lên
Giống như thứ cô mở không chỉ là một cánh cửa, mà là mở ra một góc trong tâm hồn, nơi đó đang nhói đau.
Trong phòng tối om, tản ra cảm giác trống rỗng cô đơn đã lâu không ai ở.
Diệp Du Nhiên nhấc chân đi vào.
Cô rất quen thuộc với bố trí trong căn hộ.
Dù không mở đèn, cô cũng có thể không để mình đụng trúng.
Chỉ là, cô vừa đi vào trong hai bước, sau lưng lại truyền tới một tiếng “bụp” .
Cùng tiếng động khẽ khàng lại rõ ràng vang lên, căn phòng lập tức bừng sáng.
Tim Diệp Du Nhiên nhảy lên, quay phắt đầu lại.
Ở cửa, bóng dáng cao ráo thẳng tắp đang đứng ở đó, trong mắt đầy kinh ngạc.
“Diệp Du Nhiên!”
Không đợi Diệp Du Nhiên có phản ứng, Mộ Tấn Dương đứng ở cửa đã lên tiếng gọi tên cô trước.
Anh đứng nguyên tại chỗ không dám cử động, anh sợ mình đang nằm mơ.
Nhìn thấy hình Bùi Chính Thành gửi cho mình, anh liền trực tiếp đặt vé máy bay quay về.
Mỗi lần về nước, anh đều ở trong căn hộ này.
Chỉ là không nghĩ tới, sẽ nhìn thấy Diệp Du Nhiên.
Diệp Du Nhiên lập tức mở to mắt, vô thức lùi về sau hai bước.
Sau eo đập vào ghế sô pha, chân Diệp Du Nhiên lảo đảo, cô vươn tay đỡ lấy chiếc ghế sau lưng mình mới có thể miễn cưỡng đứng vững lại được.
Dường như thời gian đối xử với người như Mộ Tấn Dương rất tốt.
Hai năm trôi qua mà trên người anh hoàn toàn không có sự thay đổi nào đặc biệt cả.
Vẫn cao ráo, khôi ngô, trông có vẻ gầy gò, mái tóc ngắn hơn so với trước kia, hương vị lạnh lùng che phủ giữa đôi lông mày của anh, cảm giác áp bức quen thuộc ấy dần dần lan tỏa ra khắp không khí.
“Lâu rồi không gặp.”
Chương 627:
Diệp Du Nhiên siết chặt nắm tay, cô ý thức được rằng hành động này có thể sẽ anh nhận ra mình đang căng thẳng, bèn buông lỏng tay ngay.
Cuộc gặp gỡ bất thình lình này làm cô lúng túng, không biết phải làm sao.
Anh nhìn cô chăm chú với đôi mắt đen lay láy, sắc sảo đến lạ lùng, giọng nói khàn khàn: “223 ngày.”
Hơi thở của Diệp Du Nhiên nghẹn lại.
Sao anh lại nhớ rõ ràng đến như thế?
Cũng có thể vì anh là người thông minh, nên trí nhớ cũng rất tốt.
Cô quay đầu nhìn sang hướng khác, giọng nói trở nên lạnh lùng vô cùng: “Vậy à? Tổng giám đốc LK đúng là khác biệt so với mọi người, việc nhỏ nhặt như vậy mà cũng nhớ rõ đến thế.”
Chuyện nhỏ nhặt?
Mộ Tấn Dương nghe cô nói vậy, ánh mắt anh tối sầm.
Đôi môi anh mấp máy, dường như muốn nói với cô điều gì, Diệp Du Nhiên nhanh nhẹn cướp lời anh: “Nếu đã gặp anh ở đây thì cũng không cần tôi phải đi tìm anh một chuyến rồi, chúng ta hoàn tất thủ tục ly hôn đi, để khỏi làm lỡ dỡ cả hai.”
Năm ấy, cô từ thành phố Vân Châu chạy đến Cảnh thành, rồi mới biết được tin tức Mộ Tấn Dương và Cố Hàm Yên đính hôn.
Nhưng hai năm sau, hai người họ vẫn chưa tổ chức đám cưới.
Cô nghĩ, có thể là tại vì cô và Mộ Tấn Dương vẫn chưa ly hôn.
Mộ Tấn Dương nhìn cô với nét mặt tái xanh, đôi mắt tối tăm của anh híp lại, trông có vẻ rất nguy hiểm, rồi lạnh lùng nói: “Làm lỡ việc của cả hai?”
“Xin lỗi anh, vì tôi mà anh với Cố Hàm Yên không thể tổ chức đám cưới, có điều, sau này hai người sẽ không bị làm phiền như vậy nữa đâu, tôi sẽ phối hợp với hai người, hoàn tất thủ tục ly hôn.”
Sau khi nói ra những lời này, Diệp Du Nhiên mới biết hóa ra không hề khó như trong tưởng tượng của cô.
Không hề, khó tiếp nhận giống như cô đã nghĩ.
Sắc mặt Mộ Tấn Dương càng sa sầm xuống, dường như anh tức đến độ bật cười: “Em thật biết cách nghĩ cho bọn tôi.”
Mấy năm nay, anh vẫn luôn dè dặt, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Nhưng cuối cùng, cô vừa quay về đã đề cập đến chuyện ly hôn.
Nếu như anh biết cô thích quậy phá từ sớm thì cần gì phải chờ đợi hai năm? Đáng lý ra năm ấy phải đi bắt cô về.
Diệp Du Nhiên không biết vì sao anh phải tức giận như vậy.
Mà những lời anh nói, lại khiến cô không thể nghĩ ngợi nhiều được.
Cô phớt lờ cơn đau âm ẩm trong lòng, nhìn anh với gương mặt lạnh lùng, rồi nói: “Khi nào có thời gian rảnh thì phiền anh liên lạc với tôi, thêm chuyện này nữa, căn chung cư này được tôi mua trước khi cưới anh, là tài sản cá nhân của tôi, sau này xin anh đừng tùy tiện vào đây nữa.”
Cô nói dứt lời bèn sải bước đi đến trước cửa, lúc đứng cách anh khoảng hai bước chân mới dừng lại: “Phiền anh nhường đường.”
Dáng người dong dỏng cao của anh đứng chặn trước cửa, không gian còn dư lại rất hẹp, cô không thể đi vào nhà mình được.
Mộ Tấn Dương nhướng mày, gương mặt rất đỗi bình tĩnh: “Xin lỗi, tôi cứ thích đứng đây đấy.”
Diệp Du Nhiên ngạc nhiên ngước mắt nhìn anh.
Anh ta bị bệnh gì thế này! Đúng là cố tình gây sự.
Diệp Du Nhiên kiên nhẫn nhìn anh: “Anh đứng đây, tôi không vào nhà được.”
Chương 628:
Gương mặt Mộ Tấn Dương vẫn hờ hững: “Liên quan gì đến tôi?”
Vừa nói dứt lời bèn đưa điếu thuốc lên môi, cũng không biết anh lấy nó từ đâu ra.
Tay còn lại cầm hộp quẹt, muốn châm thuốc nhưng lúc ngẩng đầu lên nhìn Diệp Du Nhiên, tay anh khựng lại.
Anh nhẹ nhàng phơ phẩy hộp quẹt trong không khí một lúc, một chân cong lên, gác trên cửa, bàn tay liên tục bật lửa hộp quẹt cứ như đang buồn chán không có gì làm vậy.
Trông anh cứ như một đứa trẻ đang bày trò nghịch ngợm, nhưng Mộ Tấn Dương lại chơi đến là hào hứng.
Diệp Du Nhiên cảm thấy mình nghĩ chính xác thật, đúng là Mộ Tấn Dương không hề thay đổi gì cả.
Còn về chuyện “không biết xấu hổ” này, anh còn thành thục hơn hồi trước nữa.
Hai người càng đứng lâu bên nhau, Diệp Du Nhiên lại càng cảm thấy tâm trạng mình hết sức phiền muộn.
Cô cất bước muốn đi ra ngoài, nhưng vì đi quá nhanh nên vai cô va phải vai Mộ Tấn Dương.
Kết quả, Mộ Tấn Dương bỗng nhấc chân cản đường Diệp Du Nhiên lại.
Diệp Du Nhiên nhất thời không đề phòng, cơ thể cô mất khống chế mà đổ nhào về trước…
Trời đất quay cuồng, cô cảm thấy có một cánh tay mạnh mẽ ôm chặt eo cô, vào lúc cô lảo đảo suýt ngã sấp xuống đất, cánh tay ấy đã kéo cô lại.
Đầu Diệp Du Nhiên đập mạnh vào lồng ngực Mộ Tấn Dương, đau đến mức mắt cô đỏ ửng, nước mắt trào ra.
Cô đẩy mạnh Mộ Tấn Dương ra, rống lên với anh: “Anh làm vậy có gì hay ho không? Anh vẫn là con nít à? Anh cảm thấy bộ phim buồn nôn thế này có ý nghĩa lắm sao? Nhưng tôi thấy buồn nôn lắm, đáng ghét lắm.”
Sắc mặt anh tối tăm đến mức đáng sợ, anh tóm lấy cánh tay Diệp Du Nhiên rồi cất tiếng, giọng nói lạnh lẽo thấu xương: “Em cảm thấy tôi buồn nôn, Diệp Du Nhiên, em có giỏi thì nói lại một lần nữa xem!”
Diệp Du Nhiên cố gắng hất tay anh ra rồi rống lên: “Đúng vậy đó, tôi cảm thấy anh rất buồn nôn, anh đã đính hôn với Cố Hàm Yên rồi mà còn quấn lấy tôi làm gì nữa? Tôi không phải chó con hay mèo con, không phải công cụ mua vui của anh đâu.”
Mắc cớ gì anh ta có thể làm như thể chưa từng xảy ra việc gì, đột nhiên xuất hiện trước mắt cô, da mặt vẫn dày nhưu thế.
Nhưng cô đã không phải là Diệp Du Nhiên của trước kia nữa rồi!
Cô mất đi một đứa con, người cô yêu nhất không tin tưởng cô, vào lúc cô đau khổ đến nỗi gần sụp đổ, phải tiêm thuốc an thần mới có thể bình tĩnh lại được, anh ta lại đính hôn với người con gái khác, đi lựa nhẫn cưới với cô ta…
Đã bao nhiêu lần cô choàng tỉnh dậy từ cơn ác mộng, trong giấc mơ, cô nhìn thấy bóng lưng lạnh lùng của anh ta và cơ thể đầm đìa máu tươi của đứa bé.
Anh ta là ba của đứa bé! Nhưng anh ta cũng là hung thủ gián tiếp giết hại đứa bé ấy!
Gân xanh trên trán Mộ Tấn Dương lồi lên, gương mặt có vẻ rất dữ tợn, rít chữ “Cút” qua từng kẽ răng.
Nếu như để Diệp Du Nhiên nói tiếp, anh sợ anh thật sự không nhịn nổi mà bóp chết cô.
Anh cứ nghĩ mình đã yêu thương và chiều chuộng cô, như trong mắt cô, anh chỉ coi cô như công cụ mua vui mà thôi!
Nét mặt của anh làm Diệp Du Nhiên sợ hãi, cô rụt cổ lại.
Sau nhiều năm bị ảnh hưởng từ sự uy nghiêm của anh, cô mới hình thành nên phản ứng theo bản năng này.
Nhìn dáng vẻ tức giận đến nỗi không kềm chế được của anh, trong lòng Diệp Du Nhiên cảm thấy đôi phần sung sướng.
Chương 629:
Cô nhanh chóng bỏ đi, nhưng rồi chợt nhớ ra một việc, bèn quay đầu nhìn Mộ Tấn Dương: “Tôi tìn rằng với trí nhớ của anh, anh sẽ không quên những lời tôi đã từng nói với anh trước đây, tôi vẫn còn trẻ trung lắm, không muốn dây dưa với anh nữa, thủ tục ly hôn, hoàn tất càng sớm càng tốt.”
Cô nhấn mạnh vào sáu chữ cuối cùng.
Thấy sự tức giận có dấu hiệu lan tỏa trên gương mặt anh, Diệp Du Nhiên không dám nói nhiều nữa mà hất cằm, bỏ đi với sự kiêu ngạo.
Cho đến lúc bước vào thang máy, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Cho dù trong lòng cô hận anh, nhưng khi nãy, lúc nhìn thấy anh, phản ứng đầu tiên của cô lại là muốn bổ nhào lên người anh, để anh ôm cô.
Diệp Du Nhiên, mi đê tiện thật!
Anh ta không tin tưởng mi, không tin tưởng đứa trẻ trong bụng mi là con của anh ta, nhưng mi vẫn không khống chế nổi trái tim của mình.
truyền thông Hải Nguyệt bước vào thời kỳ tăng ca liên tục trong suốt cả tuần lễ.
Từ sếp trong công ty cho đến những nhân viên bình thường, sắc mặt của tất thảy mọi người đều xanh xao.
Diệp Du Nhiên đã thức thâu đêm suốt hai hôm liền, mặc dù có quầng xanh dưới đáy mắt nhưng có thể nhìn ra trạng thái tinh thần của cô vẫn còn rất tốt.
Lê Bách Lạc ôm một xấp văn kiện, gõ cửa bước vào phòng rồi đặt chúng xuống trước mặt Diệp Du Nhiên: “Thưa tổng giám Diệp, đây là bản kế hoạch mà các bộ phận nộp lên đấy ạ.”
Diệp Du Nhiên ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn cô ấy: “Tại sao người mang đến lại là cô? Bọn họ đâu rồi?”
“Bọn họ…Đang làm việc khác…”
Lê Bách Lạc giải thích, giọng nói của cô ấy nhỏ dần, cô ấy thừa biết rằng giám đốc của những việc phận đó đều lo lắng bị người thuộc lớp con cháu như Diệp Du Nhiên bắt lỗi sai.
Thôi đừng thấy tổng giám Diệp mới đến này xinh đẹp mà lầm tưởng rằng cô ấy là bình hoa, không thể khinh thường tài năng của cô ấy được.
Diệp Du Nhiên nhướng mày, hờ hững cất tiếng nói: “Vậy à?”
Tất nhiên cô biết rằng trong công ty có người không hài lòng về việc ngày nào cô cũng bắt bọn họ tăng ca, hồi ban đầu còn có người cố ý làm khó cô.
Chỉ có điều, lúc cô đi sâu vào phân tích bản kế hoạch của từng bộ phận, thì những người ỷ mình sỏi đời, xem thường người trẻ tuổi mới bớt tỏ thái độ lại..
Năm đầu tiên rời khỏi thành phố Vân Châu, cô ra nước ngoài học bổ túc, năm thứ hai lại đi theo Phong Hải học cách làm ăn, quản lý công ty.
Phong Hải từng khen cô có tài năng bẩm sinh, nhưng anh ta nào biết được, để dời đi sự chú ý của mình, cô tập trung làm việc một cách lạ thường, gần như làm việc bất kể ngày đêm.
Lê Bách Lạc cẩn thận nhìn sắc mặt Diệp Du Nhiên, không dám nói gì.
“Cô ra ngoài trước đi.” Diệp Du Nhiên lật bừa một bản kế hoạch rồi lại dặn dò: “Báo với tất cả giám đốc của các bộ phận đến họp trong vòng mười phút.”
Lê Bách Lạc vội vã gật đầu: “Dạ.”
Rồi mở cửa đi ra ngoài.
Người con gái Lê Bách Lạc này, mặc dù trông cô ấy có vẻ cẩu thả, nhưng thực chất lại làm việc rất nghiêm túc, bởi vậy Diệp Du Nhiên mới để cô ấy làm trợ lý cho mình.
Cuộc họp kết thúc vào 5 giờ chiều, vừa đúng lúc tan ca.
Diệp Du Nhiên biết gần đây bọn họ đã tăng ca quá nhiều ngày nên nhân viên có lời oán than.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK