Diệp Du Nhiên dọn dẹp là đồ đạc của mình, đang chuẩn bị rời đi, liền nhận được điện thoại của Phong Hải.
Câu đầu tiên của Phong Hải nghe rất bình thường: “Tan làm?”
“Ừ, đang chuẩn bị đi về.” Diệp Du Nhiên vừa nghe, vừa đi ra ngoài.
“Nghe nói, cháu…quen bạn trai rồi hả?” Giọng điệu của Phong Hải có chút chần chờ.
Diệp Du Nhiên sững sờ chớp mắt một cái, giọng điệu cũng có chút cà lăm: “Cái…cái gì? Bạn trai cái gì?”
Âm điệu của Phong Hải cao vút: “Thế gia y học, con trai độc nhất của Lục Mẫ Dương.
Lục Mẫ Dương đúng là tên cha của Lục Thời Sơ.
Diệp Du Nhiên cắn cắn môi, tay bực bội nắm tóc.
Những người kia vẫn là là….
Xem náo nhiệt không chê chuyện lớn mà!
“Không thể nào, cháu chỉ là dẫn anh ấy đến công ty xem sao, nào có kết giao, cậu đừng nghe bọn họ nói mò!” Diệp Du Nhiên lẩm bẩm nói.
Cô biết rõ trong công ty có người là thuộc hạ của Phong Hải, nhưng mà không cần ngay cả mấy chuyện gió thổi này cũng nói cho Phong Hải biết chứ!
Diệp Du Nhiên lại giải thích với Phong Hải một lúc, mới cúp điện thoại.
Đến ga ra, cô lái xe ra ngoài, vừa lái xe vừa gọi điện cho Lục Thời Sơ.
Cô nói việc này cho Lục Thời Sơ.
Lục Thời Sơ nghe xong, thế mà lại nở nụ cười: “Ngành nghề này của bọn em, sức tưởng tượng phong phú như vậy?”
“Anh còn không biết xấu hổ mà nói.”
“Anh mời em ăn cơm để đền bù tổn thất.”
“Được rồi! Đến Ngọc…” Cô đang chuẩn bị nói đến câu lạc bộ Ngọc Hoàng, lại đột ngột ngừng lại, nói: “Đi ăn đắt tiền nhất.”
“Muốn ăn gì cũng được.”
Lục Thời Sơ nhàn nhạt cười.
Chỉ là nụ cười kia cũng không dừng lại trên mặt bao lâu, liền ẩn xuống.
Kết quả như vậy, anh ta đoán được.
Chỉ có điều, Diệp Du Nhiên quá mức tin tưởng anh ta, sẽ không nghĩ anh ta có mục đích gì.
…..
Nam Sơn gọi điện thoại cho Mộ Tấn Dương, kết quả không ai nghe máy.
Anh ta còn đến biệt thự vịnh Vân Thượng tìm, cũng không có ai.
Cuối cùng, anh ta vào trong câu lạc bộ Ngọc Hoàng Cung, phòng riêng của Mộ Tấn Dương.
Cửa vừa mở ra, Nam Sơn đã bị mùi rượu xộc lên lùi về sau nửa bước.
Mộ Tấn Dương tà tà nằm trên ghế salon, nghe thấy tiếng cửa mở, mạnh mẽ ngồi dậy, theo bản năng mở miệng: “Diệp Du Nhiên!”
Nam Sơn mím môi dưới, vẻ mặt bất đắc dĩ đi qua.
“Ông chủ, là tôi.”
Mộ Tấn Dương lơ đãng nhìn qua.