Diệp Du Nhiên cọ cọ mặt mình vào vai anh: “Vậy chúng ta về thôi, ở bệnh viện nhiều người quá, lại phức tạp như con chó con mèo cũng tùy tiện vô được, như vậy sẽ khiến cho bệnh tình của em nặng thêm thôi.”
Mộ Tấn Dương nghe được, cười cười nói: “Ừ.”
Diệp Yến Nhi chứng kiến nãy giờ, sắc mặt thay đổi, người đàn ông không thèm đếm xỉa đến cô ta, vậy mà lại đối xử tốt với Diệp Du Nhiên như vậy, còn lộ ra nụ cười như rất yêu chiều này.
Đáy mắt cô sắc lạnh: sao lại có người đàn ông có thể chấp nhận Diệp Du Nhiên được nhỉ.
“Tấn Dương, anh cần để ý Du Nhiên nhiều hơn, đừng để em nó đến quán bar nữa, còn nhỏ tuổi lại ham chơi, anh phải dạy bảo…”
Diệp Yến Nhi tỏ ra quan tâm liếc nhìn Diệp Du Nhiên, nhưng lời nói lại nói cho Mộ Tấn Dương nghe.
Diệp Du Nhiên nghe thấy chữ ‘Tấn Dương’, ánh mắt lạnh lùng, không đợi cô lên tiếng, Mộ Tấn Dương đã kéo cô vào lòng mình, giọng bình thản: “Cô Diệp, tôi với cô không thân, xin cô vui lòng gọi tên tôi, còn chuyện tôi với vợ tôi như thế nào, cũng không đến lượt người ngoài lên tiếng.”
Huỳnh Tiến Dương vốn đã không ưa Mộ Tấn Dương, trầm giọng nói: “Yến Nhi là chị họ của Du Nhiên, sao lại là người ngoài!”
Mộ Tấn Dương nhếch môi cười: “Xin phép được nói thẳng, so với tôi mà nói thì các người đều là người ngoài.”
Đây đã không phải là lần đầu Diệp Yến Nhi và Huỳnh Tiến Dương bị Mộ Tấn Dương làm cho mắt mặt như vậy.
Diệp Yến Nhi tức giận không biết phải trút giận thế nào, đột nhiên cô nghĩ đến một chuyện: “Tối nay có buổi họp mặt gia đình, Du Nhiên em cũng nên về nhà tham gia đi! Để chị báo cho nhà bếp chuẩn bị món em thích ăn.”
Cô nghĩ rằng Diệp Thành không thông báo cho Diệp Du Nhiên biết, ngoài mặt thì tỏ ý nhắc nhở quan tâm Diệp Du Nhiên, nhưng thực chất là đang châm chọc Diệp Du Nhiên, buổi họp mặt gia đình mà không ai thông báo cho cô.
Nhưng mà, điều khiến cô thất vọng là Diệp Du Nhiên không hề lộ ra vẻ bị tổn thương, ngược lại cô còn tươi cười nói: “Chuyện này không cần chị họ quan tâm, tôi đương nhiên sẽ tham gia buổi họp mặt gia đình rồi, dù sao thì đích thân ông nội đã lên tiếng báo cho tôi biết.”
“Trời tạnh rồi!”
Diệp Du Nhiên bước ra khỏi cổng bệnh viện, ánh mặt trời nhẹ nhàng chiếu rọi lên người cô, khiến cho tâm trạng u tối của cô dễ chịu hơn rất nhiều.
Mộ Tấn Dương đi bên cạnh cô, ánh mặt trời chiếu vào mặt anh, như ánh đèn sân khấu rọi vào, dáng người cao thẳng của anh như được gói gọn dưới chiếc áo sơ mi đen thần bí.
Vừa nghe Diệp Du Nhiên nói xong, anh ngước nhìn lên mặt trời trên đỉnh đầu mình, sau đó xoay qua nhìn cô: “Buổi họp mặt gia đình gì?”
“Ừm…”
Diệp Du Nhiên chần chừ một lúc, cô không hiểu rõ lắm câu hỏi của Mộ Tấn Dương, trải qua tối hôm qua trong lòng cô cũng bắt đầu có chút thay đổi, hình như cô không dám chọc giận Mộ Tấn Dương nữa.
“Chỉ là bữa tiệc gia đình đơn giản thông thường thôi, vì thường ngày ai cũng bận, cho nên mỗi tháng đều sẽ có một ngày bắt buộc mọi người phải ở nhà ăn cơm, cho nên tôi cũng được thông báo.”
Quy định này đã được duy trì nhiều năm, nhưng hình như không liên quan đến cô.
“Em đi không?” Mộ Tấn Dương cúi đầu nhìn bậc thang phía trước, nhấc chân bước xuống một bậc.
Diệp Du Nhiên nhìn đường nét cong duyên dáng của gương mặt anh dưới ánh mắt trời, lên tiếng thăm dò: “Anh có đi cùng tôi không?”
Mộ Tấn Dương quay đầu nhìn cô: “Rất sẵn lòng.”
Khóe môi Diệp Du Nhiên khẽ nhướng lên, hai người cùng nhau rời khỏi bệnh viện.
Buổi tối, Diệp Du Nhiên và Mộ Tấn Dương cùng nhau trở về biệt thự của nhà họ Diệp.
Mộ Tấn Dương vẫn lái chiếc Rolls-Royce gây chú ý như trước.
Diệp Du Nhiên ngồi trên ghế bên cạnh, cắm lấy dây an toàn, quan sát nội thất trong xe: “Anh vẫn chưa trả xe cho bạn anh hả?”
“Anh ta không thiếu xe.” Mộ Tấn Dương tập trung nhìn phía trước chứ không quay lại nhìn cô.