Võ Chu.
Ninh Châu, quận Đông Dương, phía bắc huyện Lang Du.
Núi xanh mờ ảo, mây khói lượn lờ, nhìn xa có rồng bay cá lội giữa bốn phía chập chùng, tựa như cảnh đẹp sống động được vài nét mực nhẹ vẽ lên trên trang giấy.
Tuy không phải núi thần động tiên nhưng thừa thãi linh trúc, lại có chín ngọn núi, cho nên được gọi là núi Cửu Trúc, nổi tiếng ở Ninh Châu.
Bước lên những bậc đá đầy rêu xanh giữa núi rừng, ở trên một ngọn núi bình thường, tìm đến một tòa đạo quan bình thường.
Trải qua gió táp mưa sa, tường bên ngoài của đạo quán đầy khe nứt, tấm biển thì không biết bay đâu mất, sân trước mọc đầy cỏ dại, chen chúc um tùm trong một chậu cây ở trung tâm……
Nhìn kỹ thì sẽ thấy, đó không phải là chậu cây cảnh mà là một cái lư hương hình đỉnh ba chân sau nhiều năm không có người chăm sóc nên bị cây xanh chiếm cứ mà thôi.
Rút lại câu nói lúc nãy, tòa đạo quan này cũng không phải không thu hút chút nào, ít nhất nhìn sơ là có thể thấy được những dấu vết loang lổ được năm tháng lưu lại.
“Đồ nhi, đại nạn của vi sư sắp đến, thời gian ở nhân thế không còn bao lâu nên chỉ trăn trối vài câu di ngôn con phải lắng nghe cẩn thận…”
Dưới tàng cây già ở sân sau, một già một trẻ ngồi trên mặt đất, lão đạo sĩ lớn tuổi tóc trắng mặt trẻ, tinh thần thoải mái dễ chịu mà vuốt vuốt bộ râu dê của mình: “Đừng đau lòng, sinh lão bệnh tử là chuyện thường tình ở đời, đừng có khóc lóc sướt mướt như thế.”
Người thanh niên ở đối diện lau lau khóe mắt khô khốc của mình, gật đầu một cái thật mạnh: “Vâng.”
“Con cứ yên tâm, tuy thời gian của vi sư tuy không còn nhiều, nhưng đã gửi tin tức cho sư tỷ Bạch Cẩm của con, nàng sẽ dốc lòng chỉ dạy việc tu hành cho con, ba mươi năm trước nàng là thủ đồ của Lăng Tiêu Kiếm Tông, nghĩ đến hiện tại……”
“Nói đến Lăng Tiêu Kiếm Tông thì đúng là nhớ thật, đáng tiếc, nếu năm đó vi sư không vô ý làm cho trưởng môn sư huynh bị trọng thương thì ta nhất định sẽ về thăm một lần trước khi chết.”
“Thôi, cảnh đời đổi dời, nói những chuyện không thể thay đổi được nữa để làm gì chứ……”
“……”
Một canh giờ trôi qua, người thanh niên hoang mang mà chớp chớp mắt, nhìn về phía người sắp chết nhưng vẫn nói luyên thuyên không ngừng kia, lén lút động đậy một chút cái cẳng chân tê cứng của mình.
Trời ạ, sư phụ bảo chỉ đơn giản trăn trối vài câu di ngôn thôi mà, sao càng nói càng tỉnh táo vậy?
Chẳng lẽ gặp quỷ thật sao?
“Đúng rồi, đồ nhi.”
Chắc là cũng ý thức được chính mình đã nói quá nhiều lời vô nghĩa, lão đạo nắm tay lại ho nhẹ một tiếng, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Vi sư biết bái sư cũng không phải mong muốn của con, con còn có khúc mắc đối với việc này, nhưng vi sư thật sự không có lừa con, với tư chất của con, không tu tiên thì thật đáng tiếc.”
Khóe miệng người thanh niên cong lên một chút, thứ lỗi cho hắn từ nhỏ đã ngay thẳng cơ trí, rõ ràng là lão đạo sĩ này đã nửa cái chân bước vào quan tài, trong lòng biết thời gian không còn nhiều lắm, mới tùy tiện chọn lựa một người may mắn.
Mà hắn, vừa lúc cách đó khá gần.
“Đúng rồi, đồ nhi, vi sư……”
Lão đạo sĩ ho khan vài cái liên tục, nâng tay áo lên che khuất nửa khuôn mặt già: “Thời gian gấp gáp, trước đó vi sư vội vã lên đường, đã quên hỏi tên huý của con…… À, con tên là gì?”
Lục Bắc: “……”
Không hấp tấp, chỉ là nhìn lại một chuỗi những chuyện đã qua, lão nhân gia ngài chỉ là một hơi nói suốt hai tiếng đồng hồ.
“Đồ đệ ngoan?!”
“Lục Bắc.”
“Tên hay, vi sư Mạc Bất Tu, là chưởng môn của Vũ Hóa Môn đỉnh Tam Thanh ở núi Cửu Trúc, sau khi ta chết, con sẽ kế thừa ngôi vị chưởng môn.”
Lão đạo sĩ nói lời này xong thì có hơi lúng túng, giơ tay chỉ về bốn phía, cố lấy lại vẻ nghiêm túc ban nãy: “Chắc là con cũng đã nhìn ra, nơi này địa linh nhân kiệt(*) , đúng là Vũ Hóa Môn đỉnh Tam Thanh Phong, từ hôm nay trở đi con sẽ làm chủ nơi này.”
(*) đất lành sản sinh ra người tài
Lục Bắc: “……”
Cho nên, người tài ở đây là nói hắn còn địa linh là chỉ thảm thực vật tươi tốt này sao?
Nếu đúng là như thế thì hắn rất khó mà phản bác.
Hiển nhiên, Mạc Bất Tu có cố gắng cũng vô ích, từ lúc thầy trò hai người báo họ tên cho nhau thì không khí đã không còn cái gì gọi là nghiêm túc nữa, mà chỗ địa linh nhân kiệt Vũ Hóa Môn này càng là làm cho không khí xấu hổ tới cực điểm.
Thầy trò hai người mắt to trừng mắt nhỏ một hồi lâu, lúc này Mạc Bất Tu mới giải thích, tính tình của ông thích đi đây đi đó, trải qua nhiều năm tu hành ở ngoài, cho nên trong nhà mọc đầy cỏ cũng là hợp tình hợp lý.
“Được rồi, đồ nhi, đừng nói nhảm nữa, thời gian của vi sư thật sự không nhiều lắm.”
Thấy Lục Bắc có dấu hiệu chạy trốn, Mạc Bất Tu từ trong ngực lấy ra một cái túi Càn Khôn, kéo tay cậu lại nhét vào, nói nhanh hơn: “Ấn ký của chưởng môn cùng khế đất đều ở đây, bên trong còn có một quyển Thai Tức Bổ Khí Quyết, là vi sư đoạt được ở cực tây Côn Lôn, quyển sách này tuy là một nước cờ chiến thắng bất ngờ, nhưng lập ý cực cao, là một quyển kỳ thư hiếm có trong thiên hạ. Cảnh giới của vi sư quá cao, không luyện được nữa, con vừa nhập môn, đúng lúc... ”