Rặc rặc! Một tiếng giòn vang, Hồ Tam che ngực nghẹn ngào khóc lớn, biết được Nhị đệ nhà mình ưu tú như vậy, trong lòng khổ so với ngày hôm qua bị người chém còn muốn đau nhức hơn. Y cảm thấy chính mình không sai biệt lắm nên bỏ qua, về sau cũng không cần tu luyện nữa, thừa dịp lão yêu bà còn thở, nhanh chóng giả Hồ uy kiếm nhiều chút, để tránh trăm năm về sau, Lục Bắc một bước đưa y đá ra khỏi cửa lớn Hồ gia, y ngay cả cái kho củi...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.