Lục Bắc nhảy xuống xe ngựa, vòng vây xung quanh lập tức tiến lên một bước thu nhỏ phạm vi lại.
Hắn đơn giản đảo mắt nhìn chung quanh, lần này tới hơn mười người, đều là những khuôn mặt diễn viên quần chúng điển hình, dáng vẻ lưu manh, mấy tên tốt hơn một chút thì cũng đều là dạng chơi bời lêu lổng.
Hắn liếc mắt tìm kiếm lão đại ở trong đám người.
Hỏi: Làm thế nào để liếc mắt một cái là phân biệt được lão đại cùng tiểu đệ?
Đáp: Phong cách.
Ở thế giới hiện đại, các tiểu đệ thì đều có bộ dáng là áo sơ mi + xăm mình, đại ca thì đều mặc giày da, âu phục + tóc vuốt ngược ra sau, không ít người còn chọn đeo mắt kính màu vàng, tận lực biến mình thành tinh anh trong xã hội.
Bên trong thế giới điện ảnh thì, các tiểu đệ đều thống nhất cầm súng trường + áo chống đạn, chỉ có lão đại là luôn cầm súc lục + dao găm, luôn tin tưởng đạo lý trong bảy bước nắm đấm là nhanh nhất.
Còn ở thế giới này…
Lục Bắc mới đến đây cho nên cũng chưa nắm được quy luật nơi này, hoặc cũng có thể là do đám lưu manh này cấp độ quá thấp, lão đại cũng không có tiền, không có cách nào nổi bật hơn so vơi đám đàn em, trang phục trên người với đàn em không quá khác biệt.
“Trong các ngươi ai là lão đại?”
Lục Bắc lại đảo mắt nhìn qua chung quanh, bình tĩnh nói: “Ta có lòng tốt nhắc nhở một chút, đại biểu ca của ta là Huyện Úy của Đại Thắng quan, mấy ngày trước còn cùng Thái Thú đại nhân đi ăn tối, các ngươi mà làm ta bị thương thì hậu quả không đảm đương nổi đâu.”
“Nói nhảm nhiều quá, chúng ta trước nay chuyên đánh loại người thiếu gia ăn chơi cậy thế như ngươi.”
“Xem ra ngươi chính là lão đại rồi.”
Lục Bắc nhắm chắc tên lưu manh vừa nói chuyện, sau đó tiếp tục phán đoán: “Thái Thú cùng Huyện Úy cũng không cho mặt mũi, ta là nói các ngươi to gan lớn mật hay là…yên tâm vì có chỗ dựa vững chắc phía sau đây?”
“Cái gì Thái Thú với cả Huyện Úy, chúng ta đều không biết, bớt nói lung tung lại đi.” Tên lão đại cười lạnh nói.
“Hiểu rồi, có người tìm các ngươi để giáo huấn ta, không chỉ hứa sẽ bảo vệ các ngươi bình an vô sự, còn sẽ cho tiền đưa các ngươi đi nơi khác ăn uống chơi đùa một đoạn thời gian tránh né sóng gió.”
Lục Bắc gật đầu, quay về phía tên lão đại đang đổ mồ hôi trán ngoắc ngoắc tay: “Không cần phải che giấu nữa, quá giả, ngươi đang đổ mồ hôi như mưa kìa. Lên đi, nhanh chóng tới đây đánh ta, đánh xong ta còn phải đi báo quan kiếm tiền.”
Lão đại lưu manh nghe xong liền ngơ ngác, nhất thời tiến không được mà lùi cũng không xong, nghĩ vỡ đầu cũng không biết mình lỡ miệng ở chỗ nào rồi.
Địch không động, ta liền bất ngờ tập kích.
Lục Bắc híp hai mắt lại, thân hình chợt hạ xuống, vọt tới tên lưu manh ở gần mình nhất, vừa ra tay chính là đấm thẳng một cái ngay trên mũi của đối phương.
Ngay lập tức, tên lưu manh hét to ngã xuống, cái mũi cũng bị đánh lệnh qua một bên, máu tươi bắn tung toé.
Mấy tên lưu manh còn lại thấy thế, liền gào hét giơ nắm đấm xông tới.
Lục Bắc ở trong đám ngươi trái xông phải đỡ, chỉ trong mấy hơi thở liền đập ngã hết đám lưu manh này trên mặt đất.
Hắn đối với công phu quyền cước không hiểu rõ lắm, tất cả chỉ giới hạn trong quyển ‘Thuật phòng thân của trai đẹp’, nam hài tử đi ra bên ngoài nhất định phải học để bảo vệ bản thân mình, trước khi xuyên qua hắn đã từng lên mạng học qua một chút.
Lúc bắt đầu hắn cũng không muốn học.
Nhưng đa số ngươi nói nó thật lợi hại, lại lén lút nghe được có người bảo hắn là trai đẹp, điên cuồng giới thiệu video có liên quan với hắn.
Bây giờ Lục Bắc không giống ngày xưa nữa, hắn khổ tu ‘Trảm Ma Kinh’ đã có thu hoạch, chỉ dùng sức mạnh cũng có thể nghiền ép mấy tên lưu manh vô lại này, không cần phải dùng kỹ năng gì cả, cứ trực tiếp dùng quyền cước mà thanh tràng.
Chiến tích có thể nói là hoàn mỹ, tràng diện có chút tàn khốc, trực tiếp ép những người trưởng thành khóc như những đứa trẻ phải đi mẫu giáo.
“Nói!”
Lục Bắc nắm cổ áo của tên lão đại đám lưu manh, đập một quyền tới, không đợi người kia cầu xin tha thứ, lại bổ sung thêm một quyền: “Thức thời một chút, đừng cứng miệng, ngươi nghĩ xem miệng ngươi cứng hay nắm đấm của ta cứng hơn.”
“Ta nói.”
Phanh!
“Ta…”
Phanh!
Sau khi lập đi lập lại vài lần, Lục Bắc cảm thấy thoải mái rồi, mới cho tên lưu manh cơ hội mở miệng.
Đối phương lập tức phi thường thức thời, ý thức được mình gặp phải tên biến thái, không muốn tiếp tục bị ăn đánh, rât nhanh liền nói ra tường tận độc thủ ở phía sau.
“Tráng sĩ chắc là biết, là…”
“Hả ?!”
“Thiếu hiệp tha mạng.”
“Tiếp tục.”
“Là Phong tứ ca, là gã bảo chúng ta tới.”
Lão đại lưu mạnh nước mắt lưng tròng, khóc lóc kể lẻ nói: “Ta cũng không muốn đắc tội thiếu hiệp, nhưng nếu như không làm như gã phân phó, chúng ta mấy người về sau cũng không thể kiếm ăn ở Đại Thắng quan nữa rồi, chúng ta cũng bất đắc dĩ bị ép a!”
“Nghe thật đau lòng, thật là khổ cực các ngươi rồi, gặp phải người không nói lý lẽ như gã.” Lục Bắc đồng cảm gật đầu, phanh một quyền ngay trên mặt tên lão đại, dùng sức nghiền hai cái rồi mới nâng lên.