Lục Bắc chỉ vào mình, sau đó quay đầu ra sau lưng nhìn một cái, sau khi xác nhận người Xà Uyên nói chính là hắn, liền dùng lý lẽ thẳng thừng nói: “Ưu thế đang thuộc về ta, tại sao ta phải thề, ta còn đang chờ bội ước đây, nhỡ không may bị cắn trả thì phải làm sao?”
“Khinh người quá đáng!”
Xà Uyên tê tê phun ra khói độc, vốn dĩ muốn lừa gạt Lục Bắc một phen, muốn cùng hắn phân giải một chút đạo lý hợp tác hưởng lợi, không ngờ, nàng còn chưa mở miệng, Lục Bắc bên đó đã động thủ rồi.
Kỹ năng ‘Huyết Nộ’ kích hoạt, bắt giữ đối tượng thành công.
Sau khi trải qua một lần bị áp bách, Xà Uyên không hề sinh ra kháng cự, còn bởi vì lần đại sát tứ phương trước đó của Lục Bắc mà lưu lại tâm lý ảnh hưởng nghiêm trọng, cho nên lần nữa nhận thấy luồng áp bách này, các thuộc tính căn bản liền bị giảm xuống trên diện rộng, mặc dù không tới mức mất hết, nhưng cũng bị giảm mất ba bốn thành thực lực.
Ả vừa sợ vừa giận, cưỡng chế khiếp sợ trong lòng, miệng phun ra kim châm nhỏ, thân hình nhanh nhẹn di chuyển, không dám lưu cho Lục Bắc một cơ hội tiến công.
Kỹ năng ‘Ám Triều’ kích hoạt.
Lục Bắc súc tích lực lượng, mãnh liệt vẫy pháp bảo cây quạt, cuồng phong lập tức cuốn khói độc và độc châm đi, hoá giải đòn tấn công của Xà Uyên.
Chu Bột và Xà Uyên hợp tác cùng nhau mấy lần, biết rõ ả ta am hiểu dùng độc, liền mang theo át chủ bài là pháp bảo cây quạt này, lúc trở mặt liền có thể khác chế đối phương hoàn toàn.
Xà Uyên nghĩ thầm thật khó giải quyết, bất thình lình, một ngọn phi đao bị cơn gió thổi tới, rơi đúng vị trí hai bước trước mặt ả, sau đó lập tức phát nổ, làm thân thể nhẹ nhàng của ả nhất thời mất cân bằng.
Ầm ầm! !
Cuồng phong nổi lên, Lục Bắc bắt lấy cơ hội này, mãnh liệt tạo lên một cơn lốc, Xà Uyên chống đỡ không được, thân hình liền bay ngược ra, hung hăng đụng vào vách căn thạch thất.
Vết thương cũ ở lồng ngực lại trầm trọng hơn, Xà Uyên không nhịn được hô nhỏ một tiếng.
Boang!
Lưỡi đao lạnh lẽo kề sát mặt, khí lạnh thấu xương làm ả từ cơn đau tỉnh lại, khoé mắt nhìn Ô Kim Trực Đao kề sát mặt, trái tim lập tức nổi lên một trận căm phẫn.
Lại thua rồi!
Lục Bắc một tay cầm đao đặt trên gò má của Xà Uyên, một tay chế trụ cái cổ mảnh khảnh của ả, cảm thấy vùng eo bị một cái đuôi dài lạnh buốt buộc chặt, chợt rung rung lưỡi đao sắc bén trên tay.
“Xà Di, ưu thế thuộc về ta, ngươi cảm thấy thế nào?”
Lục Bắc từ trên cao nhìn xuống, dưới sự chứng nhận của kinh nghiệm, hắn lại một lần nữa đánh bại Xà Uyên, nhưng kinh nghiệm nhận được lại ít hơn lần trước rất nhiều.
[ Ngươi đánh bại Xà Uyên, thu được 10000 kinh nghiệm ]
Không cho kiếm kinh nghiệm nhiều lần sao?
Hay là do lần này hắn đánh nhanh quá, Xà Uyên phản kháng chưa đủ kịch liệt, quá trình cũng không hung hiểm bằng lần trước, cho nên điểm đánh giá bị thấp đi?
Kinh nghiệm giảm xuống, Lục Bắc liền cảm thấy khó chịu, thuận thế u ám sắc mặt lại, sau cùng là hừ lạnh một tiếng.
...
Gò má chảy xuống máu nhỏ màu đỏ, nhìn theo lưỡi đao Ô Kim Trực Đao nhẵn bóng, Xà Uyên khẽ cắn môi, buông lỏng đuôi rắn đang cuốn lấy Lục Bắc.
“Rất tốt, ta đã nhận thấy thành ý của ngươi rồi.”
Lục Bắc được thế không buông tha tiến tới: “Về phần lời thề nhận chủ của ngươi, ta đã cân nhắc rất nhiều, tạm thời miễn cưỡng không có ý kiến, ngươi thề đi!”
“Vây không bằng ngươi giết ta đi.”
Xà Uyên cắn chặt hàm răng, đồng tử co lại thành đường thẳng, đuôi rắn lần nữa quấn lấy Lục Bắc, có tư thế liều chết cũng phải kéo theo Lục Bắc.
“Ta vừa nói một cái, Xà Di quấn nhanh như vậy làm gì, tuổi tác của ta và ngươi cách xa, ngươi đừng nghĩ tới chuyện rắn già ngặm cỏ non chứ.” Lục Bắc kích hoạt kỹ năng ‘Huyết Nộ’, áp bức Xà Uyên cả người run rẩy, sau đó gào lên một tiếng liên buông lỏng đuôi ra.
“Xà Di, thề đi, sau khi mở ra cơ quan huyết thống, di vật của tiền bối yêu tu ngươi chỉ lấy một kiện, nhiều hơn sẽ bị huyết mạch cắn trả.”
Lục Bắc vẻ mặt ác nhân nói tiếp: “Về phần ta, đến lúc đó còn xem tâm tình, ngươi không có vấn đề gì chứ?”
Xà Uyên trầm mặc không nói, giống như rắn đặt ở trên bàn mặc kệ người ta làm thịt, không đặt hy vọng gì vào trên người Lục Bắc, chỉ muốn trước khi chết nhìn xem cơ duyên tấn cấp huyết mạch tới cùng là cái dạng gì.
Ả lấy ra yêu văn hạ xuống huyết thệ, sau khi đọc xong, lại dưới sự nhắc nhở hữu nghị của Lục Bắc, dùng ngôn ngữ tất cả mọi người nghe hiểu nói lại một lần.
Huyết chú hình thành, lạc ấn liền hiện trên mu bàn tay của Xà Uyên, ả mồ hôi chảy như mưa, tức giận lếc mắt nhìn Lục Bắc, không hề thấy cảm giác chiến thắng nào, giơ tay lên đẩy thanh đao gác ở cổ ra.
Xà Uyên lảo đảo đong đưa đi đến trước tế đàn, Lục Bắc cũng không ngăn cản, lưỡi đao dịu dàng đặt ở trên eo nhỏ của ả, thúc giục: “Làm nhanh lên, lề mề chậm chạp, đao của ta giữ không chặt nữa rồi.”
“Câm miệng, không cần nói nhảm!”
Không còn đường lui, Xà Uyên ngược lại thông suốt, rắn chết không sợ nước nóng, mặc kệ các loại uy hiếp của Lục Bắc cũng không hề sợ hãi.
Nàng giơ tay lên nắm chặt vào thanh đao đang đặt trên eo, nhịn đau cứa một cái, nhỏ máu tươi trong lòng bàn tay xuống đường vân trong tế đàn, hữu khí vô lực nói: “Yêu tu tiến giai không dễ, huyết mạch là di vật trân quý nhất, tiền bối nếu như lưu lại di vật, có lẽ sẽ lưu lại cho hậu bối cùng mạch, không có ta xuất lực, ngươi cả đời này cũng...”
“Biết rồi, biết rồi, lão nhân gia ngươi lợi hại nhất, được chưa!” Lục Bắc cắt ngang xen vào, không muốn nghe Xà Uyên nói nhảm.
Sau một lúc lâu, Xà Uyên mất máu quá nhiều, bàn tay vốn trắng nõn, giờ phút này càng trắng bệch ra, ả nhìn máu tươi bao phủ đường vân trên tế đàn, trong mắt toàn là vẻ không thể tưởng tượng nổi.
“Còn chưa mở ra, kỳ quái, chẳng lẽ cơ quan hỏng rồi?”
“Có thể là do thiếu máu, ngươi đừng tiết kiệm, rót nhiều thêm chút.” Lục Bắc hảo tâm nhắc nhở.
“...”
Mặc dù đây không giống lời người nên nói, nhưng hoàn toàn có vài phần dạo lý, Xà Uyên tự biết độ tinh thuần huyết mạch của mình quá thấp, lấy một lọ bổ huyết đan vào trong miệng, khẽ cắn môi lần nữa rót máu vào bên trên.
!!!
Màn ảnh chuyển một cái, Xà Uyên nằm một bên hôn mê do mất máu quá nhiều, Lục Bắc bên cạnh thì đang lọ mọ tìm kiếm túi càn khôn.
Không có ý tứ gì khác, người tốt làm việc tốt, hắn chỉ là đang giúp đỡ tìm kiếm cầm huyết đan a!