Ánh sáng màu xanh vờn quanh, vẻ mặt thê thảm của Trảm Nhạc Hiền khôi phục, cánh tay buông thõng và mí mắt rũ cụp xuống, toàn thân cao thấp tản ra vẻ chán chường, lâm vào chất vấn đối với nhân sinh. Tu vi đến cảnh giới này, lão đã sớm không còn cái ngông cuồng như lúc tuổi trẻ, dẫu sao tu sĩ có thể bước vào Hợp Thể Kỳ, ai mà không phải là thiên tài trăm ngàn dặm mới tìm được một chứ. Nhưng bây giờ, lão thật sự có một loại cảm giác như sống...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.