Hai ngày sau, xe ngựa dừng lại trước chân núi Cửu Trúc sơn.
Nếu như bọn hắn dùng chân đi đường thì sẽ nhanh hơn một chút, nhưng thật sự là bị thương quá nặng, vừa đi vừa dưỡng thương cho nên mới trì hoãn cho tới bây giờ.
Cửu Trúc sơn chiếm diện tích không lớn, nhưng cũng phải xem muốn so sánh với cái gì, so với linh mạch có tiếng thì chỉ là một sườn đất, còn so với dạng người dùng hai chân đi đường như Lục Bắc, thì sẽ rất dễ khiến người ta lạc đường.
Không sai, hắn bây giờ không tìm được nhà mình ở đâu nữa.
Lúc trước khi hắn lên núi là do Mạc Bất Tu kéo hắn bay lên, lúc xuống núi thì cũng Bạch Cẩm bay lên dẫn hắn rời khỏi, cho nên hắn căn bản không rõ ràng con đường nào đi tới Tam Thanh phong.
Trước biểu cảm trợn mắt há mồm của ba người Chu Bột, Lục Bắc ngăn lại một tên đệ tử Nga Mi qua đường, lên tiếng hỏi phương hướng về nhà.
"Lão đệ, ngươi xác định đây là nhà của ngươi, không phải là nhà người khác?" Đi trên đường núi, Chu Bột nhịn không nữa mở miệng hỏi.
"Khế đất Tam Thanh phong và ấn chưởng môn Vũ Hóa môn, đều được Hoàng Cực tông đánh dấu trên sách, phía trên viết tên của ta, giấy trắng mực đen còn có thể giả bộ sao?"
Lục Bắc chỉ vào con đường bằng đá đã được sửa chữa nói: "Chủ yếu là sơn môn cũ thay đổi, khoảng thời gian này ta lại đi thăm nhà đại biểu ca, nhất thời không nhận ra được."
Chu Bột tạm thời lựa chọn tin tưởng, nửa khắc sau y liền không nghĩ như vậy nữa rồi, bởi vì của lớn Vũ Hóa môn vậy mà khóa chặt, Lục Bắc thân là chưởng môn, về nhà lại phải leo tường.
"Đừng khách khí, đây là nhà ta, các ngươi cứ việc trèo vào."
Trong sân, Lục Bắc thấy thấy trước mặt cả buổi không có động tĩnh, bèn khách khí đối nói với 3 người bên ngoài bức tường: "Ta vừa mới giải thích qua rồi, nơi đây sửa chữa tổng thể lại, cửa lớn cũng thay đổi, ta ở xa tận Đại Thắng quan, không có chìa khoá cũng chẳng có gì lạ."
"..." x3
Những câu này đều là lời nói thật, nhưng bởi vì hắn lúc trước không hề đáng tin cậy, cho nên ba người Chu Bột vẫn bán tín bán nghi, tận đến khi Lục Bắc lấy ra khế đất cùng với văn thư của Hoàng Cực tông, bọn họ mới miễn cưỡng tin tưởng, lần lượt leo tường vào sân.
Lục Bắc xem xét xung quanh, năng lực xây dựng của phái Nga Mi cơ bản không phụ lòng cái giá của phú bà, mặc dù không coi là tráng lệ, nhưng đình viện quy hoạch rất độc đáo, làm cho người ta nhìn vào liền thấy cảnh đẹp ý vui, có thể nói là nho nhã.
"Lão đệ, sơn môn này của ngươi không tốt lắm, từ lúc lên trên ngọn núi này, ta hầu như không hút được mấy ngụm linh khí a."
Chu Bột trêu chọc nói: "Còn có, Vũ Hóa môn thật sự là quá yên ắng đi, môn nhân cùng đệ tử đi đâu hết rồi?"
"Tam Thanh phong a, có linh khí thì đã không bị gọi cái tên này rồi, về phần môn nhân đệ tử, một mình ta ăn no, cả nhà không phải lo, tạm thời còn chưa bắt đầu tuyển người."
"Ách, lão đệ ngươi tốt hơn vẫn là theo ta tới Đại Thắng quan đi, hễ là Chu gia có cái ăn, tuyệt sẽ không để ngươi bị đói." Chu Bột không đành lòng nói.
"Đa tạ ý tốt của Bột ca, nhưng sư mệnh khó cãi, ta không thể đi."
Lục Bắc dẫn 3 người tới phòng nghỉ, chỉ thấy bên trong vô cùng rộng rãi thoáng mát, ngay cả chỗ ngồi cũng không có, mặt không đỏ thở không gấp một mình đi ra nói: "Nhà mới, đồ vật đặt mua còn chưa về tới, ba vị lão ca thông cảm một chút, ta giờ đi xuống núi chọn mua chút đồ vật mang về."
Ba người trong phòng hai mắt nhìn nhau, cũng may bọn họ cũng không phải người thích bắt bẻ, Chu Bột và Phong Tứ càng là bởi vì chức nghiệp cho nên không ít lần ngủ bên ngoài hoang dã, tự chọn riêng cho mình gian phòng rồi đả tọa điều dưỡng.
Rời khỏi Tam Thanh phong chuyển tới trên Tứ Kinh phong, đệ tử phái Nga Mi bị Lục Bắc hỏi đường đã bước nhanh chạy về sơn môn, sau khi tìm được chưởng môn Đinh Lỗi, rất nhanh liền hồi báo chi tiết tình huống cho gã.
"Ngươi xác định là tên mặt trắng nhỏ kia?"
Đinh Lỗi trên mặt lộ vẻ vẻ tức giận, nhớ lại cái đêm ba tháng trước, Bạch Cẩm ban đêm xông vào sơn môn phái Nga Mi, bắt bọn họ làm một môn sinh ý trang hoàng lại sơn môn.
Làm buôn bán thì làm buôn bán, có chuyện gì có thể từ từ nói, tại sao phải đánh người?
Còn đánh hai lần!
Làm phái Nga Mi bọn họ giống như buôn bán không thành tín, lén lút cắt xén công trình rồi thay thế bằng hàng nhái vậy!
Quả thật, bọn họ cũng từng làm việc cắt xén công trình và thêm hàng nhái, nhưng đây là lần buôn bán đầu tiên cùng với Bạch Cẩm, chưa lừa cũng chưa gạt qua nàng a, không có bằng chứng gì liền ra oai phủ đầu hai lần, đây là nàng không giảng lý.
Nắm đấm của Bạch Cẩm lớn, cả phái Nga Mi cộng lại cũng không là đối thủ, Đinh Lỗi bóp cái mũi liền thôi, nhưng đánh không lại nữ ma đầu, chẳng lẽ còn không giáo huấn được tên tiểu bạch kiểm này sao?
Ngụm Khẩu khí này nhất định phải trả, nếu không nhân tâm liền tản hết, gã về làm sao còn có thể làm chưởng môn dẫn người được nữa.
"Chưởng môn yên tâm, hắn có hóa thành tro, ta cũng nhận ra được bản mặt của hắn."
"Sư tỷ hắn..."
"Không có ở đây, tiểu bạch kiểm này ngoại trừ khuôn mặt tạm được, nhưng muốn sức lực cũng không có sức lực, muốn thân thể cũng không có thân thể, tám chín phần mười chịu không được bị đuổi đi rồi."
Tên đệ tử hâm mộ ghen ghét giễu cợt một câu, sau đó bổ sung: "Đồng hành chỉ có ba tên bệnh nhân, bước chân phù phiếm, vừa nhìn liền biết sống dở chết dở."
"Tốt, kêu chúng đệ tử trong môn phái chuẩn bị thỏa đáng, tối nay giờ Tý tập hợp, đi theo bổn chưởng môn đến Tam Thanh phong rửa sạch hổ thẹn lần trước."
"Chưởng môn uy vũ!"